Đụ má, không biết sáng nay trước khi ra cửa nhà tôi bước chân trái hay
chân phải mà lại bị đánh ghen lần nữa. Tôi không biết người phụ nữ này
là ai, bà ta còn không cho tôi lời giải thích đã đánh tôi tới xây xẩm
mặt mày. Cả trường có biết bao nhiêu người đứng vây quanh nhưng chỉ có
cái Hoa đứng ra bảo vệ tôi, cơ mà sức nó cũng chẳng ăn thua gì với con
mụ béo này. Tôi đau đớn gào lên:
- Bà bị làm sao thế? Tôi không biết chồng bà là sai?
- Mày nằm dạng háng cho chồng tao chơi mà mày nói mày không biết chồng tao hả mày?
Bà ta vừa dứt lời thì tôi còn nghe thấy tiếng của những người khác vang lên:
- Ối giời, cái loại đĩ ấy thì cứ phải đánh cho chừa cái nết. Đánh chết mẹ nó luôn đi.
Mấy đứa ngày trước ở trường ghét tôi, bây giờ thì nhau hùa vào chửi với đả kích. Có đứa còn gào lên:
- Con này nghe đồn chuyên đi giật chồng người khác, chúng mày từ giờ
nhìn thấy nó tránh xa ra không có ngày có cướp bồ mình. Đúng là loại rải tưởi của xã hội.
Tôi ức lắm, máu trong người muốn sôi sùng sục, mà tụi nó ghì tôi thật
chặt khiến tôi không thoát ra được dù đã cố gắng vùng vẫy. Tôi gào thét
trong vô vọng:
- Bà già này bà bị điên à? Tôi không biết chồng bà là ai? Còn nữa, chúng mày biết đếch gì về tao mà chúng mày nói.
Tôi vừa dứt lời thì một cái tát giáng xuống mặt tôi khiến miệng tôi tanh ngòm mùi tanh của máu.
- Á à con đĩ, mày còn dám to mồm hả?mày bảo ai điên, để hôm nay tao cho
mày biết tao điên cỡ nào. Chúng mày đâu, một đồ nó ra cho tao.
Bà ta nói xong thì tiếng quát của chú bảo vệ vang lên:
- Các người làm gì đấy, có tin tôi báo công an không?
Bà ta nhìn chú bảo vệ xong vẫn cố tình đạp cho tôi thêm cái nữa rồi mới buông khỏi. Xong rồi bà ta chỉ tay cảnh cáo tôi lần nữa:
- Chưa xong đâu con đĩ!
Lúc chú bảo vệ đi đến, chú quát mọi người giải tán. Cái Hoa vội vàng
chạy ra đỡ tôi, rồi nó cởi chiếc áo khoác ngoài khoác lên người tôi.
Từng vết thương rớm máu trên da thịt hoà cùng dòng nước mắt mặn chát đau đớn xót xa vô cùng. Cái Hoa hỏi:
- Mày ổn không? Hay tao đưa mày về nhé.
Tôi yếu ớt lắc đầu:
- Tao không sao, ngồi nghỉ một lát là được thôi.
Chú bảo vệ thấy thế cũng thở dài nói:
- Cũng bằng tuổi con gái chú mà sao cháu dại dột thế. Người bầm tím đầy
vết thương rồi kìa. Thôi vào phòng bảo vệ ngồi nghỉ lát rồi còn vào học.
Cái Hoa vội vàng đáp lời chú bảo vệ:
- Chú ơi? Bạn cháu bị đánh oan ấy ạ. Nó không biết người phụ nữ đó, nó cũng không cướp chồng ai.
- Đánh oan?
Chú bảo vệ nhíu mày hỏi lại, nhưng tôi biết chú cũng không hoàn toàn tin cho lắm. Tôi ngồi trong phòng bảo vệ một lúc thì vào học. Cả ngày hôm
đó, tôi như sống trong địa ngục. Người ta đi qua xỉa xói, khinh tôi. Tôi nghe ức lắm nhưng chẳng còn sức đâu mà cãi với quá nhiều người thế này. Cuối cùng cái Hoa không nhịn được mà đưa tôi về. Về phòng trọ, tôi nằm
xuống giường úp mặt xuống khóc như mưa. Bao nhiêu nỗi ấm ức, đắng cay,
tủi nhục cứ thế dâng lên.
Mọi người chưa biết thực hư thế nào đã hùa vào chửi tôi. Ngay cả những
người trước kia đã nhờ tôi giúp đỡ trong bài vở cũng quay lưng với tôi.
Phải rồi, thế gian này tìm được một người thật lòng với mình đâu phải là dễ. Tôi bất hạnh từ chính gia đình của mình, ngày cả mẹ tôi còn bán
tôi, còn phản bội tôi thì những người kia có là thá gì đâu. Trên đời
này, nghèo khó thật sự rất đáng sợ. Nhưng so với cái nghèo thì cái thứ
tôi đáng sợ hơn chính là lòng người. Cuộc sống khốn khó thiếu ăn thiếu
mặc đã đành,bị chính mẹ ruột mình phản bội đã dành, người với người còn
tìm cách hãm hại nhau, có vẻ như cười trên nỗi đau của người khác sẽ
khiến họ sung sướng.
Tôi nghĩ tôi viết đến đây có rất nhiều người hoài nghi về việc trên đời
này cũng có một người mẹ độc ác vậy sao? Tôi xin thưa là rất nhiều,
chẳng qua là mọi người may mắn không biết thôi. Bởi vậy nếu ai đang ở
trong vòng tay yêu thương của mẹ chính là một hạnh phúc.
Tôi nằm suy nghĩ mãi, tôi không biết sao mụ già kia lại bày trò đánh
tôi, trong khi tôi và bà ta không quen biết nhau. Bà ta đánh ghen nhầm
hay vì lý do gì khác, ví dụ như ai thuê bà ta chẳng hạn. Tôi nằm suy
nghĩ mãi, càng nghĩ lại càng ức, cuối cùng mệt quá thiếp ngủ đi lúc nào
cũng chẳng hay biết. Đến 8 giờ tối, tôi mở mắt tỉnh dậy thì thấy cái Hoa bảo:
- Anh Quân đang đợi mày ngoài cổng đó.
- Ủa anh Quân đến lúc nào vậy?
- Chắc phải hơn tiếng đồng hồ rồi, anh ấy bảo tới đón mày. Nhưng thấy mày ngủ ngon quá nên ra xe đợi.
- Sao mày không gọi tao dậy?
- Thì anh ấy bảo để yên cho mày ngủ.
Tôi gật đầu thở dài. Cái Hoa nói tiếp:
- Tôi dậy rồi về với anh ấy đi. Không người ta đợi lâu cũng sốt ruột.
- Thế mày đã nói chuyện tao bị đánh ghen cho anh ấy biết chưa?
- Tao chưa nói.
- Ừ, tao biết rồi. Thôi tao về nhá, cảm ơn mày.
- Khoác áo vào không lạnh.
Tôi gật đầu ôm nó cái rồi mới bước đi. Ra đến xe tôi thấy Quân đang ngồi lặng lẽ trong đó. Thấy tôi, Quân vội vàng đi xuống mở cửa xe cho tôi.
Tôi mỉm cười nói:
- Cảm ơn anh.
- Sao nay lại khách sáo với anh thế?
- Thì thỉnh thoảng cũng phải lịch sự tí chứ. Mà anh đợi em lâu vậy có khó chịu không?
Quân không trả lời câu hỏi của tôi mà chăm chú nhìn mặt tôi, anh nhíu mày hỏi:
- Mặt em bị sao thế kia?
Tôi cười gượng đưa tay sờ lên mặt rồi tìm đại một lý do:
- À không có gì đâu, em bị ngã xe ấy mà.
- Em bị ai đánh à?
- Không có, em ngã thật mà.
- Đi với chẳng đứng. Thế này nhỡ đâu này mang thai con của anh thì sao?
Nghe Quân nói mà tôi sững sờ mất vài phút, tôi không biết lời nói này
của anh là thật lòng hay trêu đùa nhưng tôi cảm nhận rõ lòng mình thấy
hân hoan hơn. Tôi giả vờ nói:
- Anh đừng có trêu em không em hy vọng thật đó.
-Em nghĩ anh trêu em à?
- Thì chẳng thế, tháng sau anh kết hôn rồi mà.
- Anh còn chưa rõ mình có kết hôn hay không mà em biết rõ thế?
- Thì đợt em với anh mới quen nhau anh chẳng nói 3 tháng nữa mình kết hôn còn gì.
Quân không trả lời tôi nữa mà yên lặng lái xe. Đi được nửa đường anh có
ghé vào một hiệu thuốc mua cho tôi ít thuốc bôi. Nhìn tuýp thuốc trên
tay anh, tự nhiên tôi lại nhớ đến lần mình bị đánh ghen đợt trước cũng
có người gửi cho tôi loại thuốc này. Ban đầu tôi cứ tưởng cái Hoa mua
nhưng nó bảo nó không biết. Liệu người gửi hôm đó có phải là Quân? Chắc
không phải đâu nhỉ, lúc đó Quân khinh tôi như mẻ ấy.
Tôi lặng yên để Quân bôi thuốc cho mình, tôi từng nghĩ tôi sẽ không bao
giờ động lòng với anh, ấn tượng ban đầu của tôi về anh là một người đàn
ông ngoài đẹp trai lắm tiền ra thì chẳng được cái nước mẹ gì cả, chảnh
chó đáng ghét. Nhưng sau gần 3 tháng quen nhau, tôi dần có cái nhìn khác hơn về anh. Anh khó tính, lạnh lùng nhưng cũng có lúc rất ấm áp. Anh là người đầu tiên không tiếc gì với tôi cả, những lúc tôi gặp khó khăn
cũng chính là anh đưa tay ra cứu giúp. Chỉ là đáng tiếc, chuyện tình này chắc chắn sẽ chẳng đi đến đâu vào đâu. Tôi biết anh cũng sớm phải trở
về bên Thư, cô ấy mới người con gái xứng đáng với anh. Nhưng dù có ra
sao, tôi cũng sẽ luôn trân trọng đoạn tình duyên này.
Quân vừa bôi thuốc cho tôi, anh vừa hỏi:
- Làm gì mà nhìn anh kỹ thế?
- Đâu có, em nhìn anh đâu.
- Lại điêu.
- Em nhìn trai đẹp một xíu thôi mà.
Được tôi khen ra miệng Quân vui lắm, anh bật cười thành tiếng luôn. Mà
tôi để ý dạo này anh đỡ tiết kiệm nụ cười hơn rồi đó. Nhìn anh cười mà
tim tôi bỗng nhiên đập nhanh thêm một nhịp. Quân quay sang hỏi tôi:
- Em đói chưa? Mình đi ăn nhá.
- Dạ vâng, anh muốn ăn gì?
- Hôm nay anh cho em chọn. Bình thường em hay ăn quan nào ngon?
- Em thích đồ nướng trên vỉa hè, đặc biệt là món bánh mì kẹp thịt nướng, bao ngon.
Trả lời xong rồi tôi mới nhớ người như Quân chắc không bao giờ đến những nơi đó. Tôi ngập ngừng nói:
- Thôi anh chọn quán đi, anh hay đi ăn nên biết nhiều hơn em.
- Quán bánh mì đó ở chỗ nào?
- Hả?
- Anh cũng muốn ăn thử xem khẩu vị của em ok không.
- À ở phía trước mặt kìa anh, cách đây tầm 300-400 mét.
- Ừ.
Trên đường đi, tôi thực sự vẫn chưa dám tin một người sạch sẽ, kỹ tính
như Quân lại chịu ăn những món ăn ngoài vỉa hè cùng tôi. Tôi sợ chỗ đó
đông người ăn Quân sẽ không thích nên còn đề nghị:
- Hay là để em muốn mua rồi mang lên xe hoặc về nhà ăn nhé.
- Không sao, bánh mì kẹp thịt nướng phải ăn nóng mới ngon.
Nói xong Quân mở cửa xe cho tôi bước xuống. Nói chung quán này khá nổi
tiếng với sạch sẽ nên đồ ăn cũng yên tâm lắm. Lần đầu được ngồi vỉa hè
ăn những món ăn dân dã cùng anh mà tôi còn lầm tưởng chúng tôi như những đôi yêu nhau bình thường khác. Ăn tối xong, Quân lái xe về chung cư
trước tôi từng ở. Về đến nhà, anh dặn tôi rửa chân tay rồi lên giường
ngủ trước, tôi hỏi anh:
- Ơ thế anh không đi ngủ luôn à?
- Sao thế? Thích bị anh ăn thịt à?
- Ơ hay, liên quan gì ?
- Lẽ ra là cũng định tối nay phải xơi tái em nhưng mà nhìn em thương tích đầy mình nên tha cho đấy.
Tôi nghe như là anh đang quan tâm tôi ấy nên tủm tỉm cười:
- Vậy anh làm việc đi, em ngủ trước đây.
- Ngủ ngon!
Lần đầu tiên Quân chúc tôi ngủ ngon mà tôi cười mãi không thôi. Con gái
mà, được đàn ông quan tâm từ những việc nhỏ nhặt nhất là rất dễ động
lòng. Mà nhất là cái kiểu của Quân, giống như là bình thường anh rất khó tính nhưng khi anh thể hiện hành động nhỏ thôi lại càng khiến người ta
xiêu lòng. Tôi mang theo cái tâm trạng lâng lâng hạnh phúc trèo lên
giường nằm, nằm lúc lâu rồi mà mới khép được cái miệng cười lại. Đang
nằm suy nghĩ vẩn vơ thì tự nhiên nghe tiếng chuông nhắn đến, tôi tưởng
đó là cái Hoa nên vội vàng mở ra đọc, ai ngờ là một số lạ, nhìn là biết
của Thư:
- Tại sao cô lại quay lại với chồng tôi? Đừng giỡn mặt với con này. Tôi đang ở dưới toà chung cư.
Tôi chột dạ, vội vàng bò dậy phi ra cửa sổ nhìn xuống, thấy chiếc ô tô
đậu bên dưới, cánh cửa xe từ từ hạ xuống, tôi không nhìn rõ khuôn mặt
Thư nhưng tôi biết chắc chắn là cô ấy, và cô ấy cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Tôi không muốn nhìn lâu nên vội vàng chạy vào bên trong.
Đúng lúc này Quân cũng từ ngoài phòng khách bước vào, tôi giật mình kêu
lên thành tiếng.
Quân cau mày hỏi tôi:
- Em sao vậy?
- Em không sao.
- Thật là không sao chứ?
- Dạ vâng, anh cứ làm việc đi, đừng lo cho em.
Quân nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc rồi anh gật đầu:
- Ừ, em nghỉ đi. Anh vào lấy cái điện thoại.
- Dạ.
Sau khi Quân rời khỏi phòng, tin nhắn tiếp theo trong điện thoại tôi lại vang lên:
- Tao muốn gặp mày, nếu mày mà không gặp tao thì đừng trách tao độc ác.
Thư còn nhắn rõ cho tôi cái địa chỉ trong tin nhắn. Tôi băn khoăn mãi,
có lẽ Quân nhận thấy vẻ bất thường từ tôi nên sáng sớm lúc đang ăn sáng
anh có hỏi:
- Em ổn không?
- Dạ, em ổn mà.
- Nay chủ Nhật em không phải tới trường đúng không?
- Vâng.
- Vậy thì trưa nấu cơm rồi anh về.
- Vâng.
Sáng đó tôi không thấy Thư nhắn tin hay gọi điện gì cả, tôi sống trong
lo sợ và có lúc thấy ân hận vô cùng. Đêm qua tôi cũng hỏi Quân về mối
quan hệ của anh với Thư nhưng anh không nói rõ cho tôi biết. Đến gần
trưa, tôi cố gắng loại bỏ những năng lượng xấu trong người,vui vẻ vào
bếp nấu cho Quân một bữa thật ngon. Đã rất lâu rồi tôi mới lại có cảm
giác thật sự vui vẻ khi vào bếp nấu cơm vì một người. Tới khi bày biện
những món ăn ngon xong đặt lên bàn, nhìn màu sắc của từng món, tôi khá
hài lòng về tay nghề nấu nướng của mình.
11g30 Quân về đến nhà, anh vừa đi vừa cởi chiếc áo ngoài rồi kéo ghế
ngồi xuống đối diện tôi. Nhìn bàn ăn một lượt, anh bật cười nói:
- Ái chà, nay còn biết cách trang trí cơ đấy. Nhìn ngon phết.
- Và có cả món cá kho với quả sung anh thích.
- Ủa sao biết anh thích ăn món đó?
- Anh thấy em thông minh không ?
- Thông minh gần bằng học sinh lớp 5.
Tôi lườm anh một cái, anh bật cười nói:
- Thôi được rồi, em thông minh mà còn xinh đẹp nữa.
- Thế còn tạm được.
Tôi thấy Quân ăn rất ngon miệng, tôi nhìn anh, lại nhớ về vài chuyện cũ. Anh thấy thế mới ngước mắt hỏi tôi:
- Thôi anh biết anh đẹp trai rồi, không cần ngắm kỹ thế đâu. Ăn đi cho béo lên, dạo này anh thấy em hơi gầy.
- Đâu có, em vẫn thế. Mà sao anh biết em gầy hơn?
- Thấy mông tóp hẳn vào, vỗ không nảy tách tách như đợt trước.
Tôi lườm Quân cái nữa, anh nói mà tôi ngượng hết cả mặt. Đúng là dạo này tôi có gầy hơn thật, chính xác là từ lúc mổ xong với đợt xa Quân cũng
có nhiều chuyện, tôi cũng phải kiếm tiền ngày đêm nên ăn uống cũng không điều độ. Nói tới công việc tôi quên không kể, từ lúc tôi và Quân quay
lại làm tình nhân của nhau thì anh đã yêu cầu tôi nghỉ việc ở shop cô
Loan. Tôi cũng sợ va chạm với Thư ở đó nên cũng không chần chừ mà đồng
ý. Mà cũng không biết sao Quân biết tôi làm việc ở shop của cô, có khi
thời gian xa nhau vẫn âm thầm quan tâm tôi cũng nên ahihi.
Chiều đến Quân đi làm thì tôi ở nhà đọc sách rồi tám chuyện với cái Hoa
một lúc. Lúc tôi chuẩn bị đi chợ thì nhận được cuộc gọi của Phong, anh
hỏi tôi:
- Em với anh Quân quen biết nhau sao?
- Sao…sao anh lại hỏi vậy?
- Bữa anh thấy em với anh ấy ngồi chung xe. Anh chỉ muốn gọi điện nhắc
trước em là Thư không đơn giản như em nghĩ, bố cô ấy là doanh nhân nhưng cũng là người máu mặt trong giới mafia, em không nên dây dưa vào.
- Dạ vâng anh, em cảm ơn anh đã lo lắng cho em. Em chuẩn bị đi chợ, nói với anh sau nhé.
- À Vân này.
- Dạ.
- Hãy nhớ anh vẫn đợi em.
Nói xong Phong tắt máy. Tôi nhìn màn hình điện thoại, suy nghĩ những lời Phong nói. Giá như người tôi yêu là Phong thì chắc có lẽ tôi không cần
phải cắn dứt lương tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT