Tác giả: Phượng Vũ Niết
Edit: So
Beta: So + Hy
Lục Vân Chân hoảng sợ phát hiện đối phương đang đứng dưới sông cầu Hải Nguyệt, cơ thể vừa cao vừa gầy, tựa như một người bị ép kéo thành cây cột điện dài mấy mét, mỗi bộ phận của nó đều có sự kết hợp quái dị, chỉ riêng phần đầu là kích thước như bình thường, nhìn qua có vài phần giống con người.
Đèn đường cầu Hải Nguyệt rất tối, "người" này dùng đôi mắt trắng dã không có tròng đen gắt gao nhìn chằm chằm cậu, sau đó nở nụ cười khủng bố, khóe miệng nứt đến bên tai, chảy nước miếng, bên trong là hàm răng bén nhọn.
Lục Vân Chân thấy rõ gương mặt thật của nó liền bị dọa cho ngơ luôn, chút chủ nghĩa duy vật còn lại trong đầu cũng đều bay đi hết, cuối cùng thừa nhận huyền học với khoa học khả năng không có quan hệ gì với nhau, là do mệnh của cậu thật sự có vấn đề...
Cầu Hải Nguyệt quá hẻo lánh, xung quanh đều là nhà xưởng và đồng ruộng, tối lửa tắt đèn, từng có tài xế ở đây giết người vứt xác, nạn nhân kêu rách cổ họng cũng không có ai phát hiện.
Lục Vân Chân nhanh tay móc bùa hộ mệnh trên cổ ra, lại phát hiện bùa hộ mệnh đã hóa thành tro...
Chất lượng quá kém!
Cậu lại sờ trên người, phát hiện trừ điện thoại ví tiền cùng hộp đồ nướng BBQ ra thì không còn gì cả, ven đường trống trải, không có đồ vật nào để làm vũ khí.
Lục Vân Chân chỉ có thể bỏ lại xe đạp, nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng người bình thường sao có thể nhanh hơn quái vật?
Cậu chạy chưa đến vài bước đã bị một cánh tay khô dài túm lấy cẳng chân, xốc ngã xuống đất, sau đó mạnh mẽ kéo về. Cậu hoảng sợ ngẩng đầu, đối diện với gương mặt to lớn xấu xí của quái vật, ngửi được hơi thở tanh hôi, thấy rõ răng nanh vẫn còn đọng lại máu thịt...
Quái vật hài lòng ngửi ngửi, nước miếng chảy ra ngày càng nhiều, cơ hồ sắp văng lên người Lục Vân Chân.
"Cút ngay!" Lục Vân Chân thấy vậy vừa sợ hãi lại ghê tởm, cậu dùng chân kia hung hăng đá vào cơ thể quái vật, nhưng làn da quái vật trơn trượt, cứng cáp vô cùng, dù có đá thế nào cũng không thể tạo thành thương tổn.
Quái vật vươn đầu lưỡi dài, phát ra tiếng cười quỷ dị: "Hì hì, cô dâu mới của ta......"
Lục Vân Chân: "Gì cơ?"
Cậu nghe rõ mấy câu này, có hơi nghi ngờ lỗ tai của mình, lại càng hoài nghi mắt nhìn với IQ của quái vật. Thứ dở hơi này buổi tối ngồi xổm trên cầu muốn bắt vợ, lại đi bắt một thằng đàn ông như cậu làm gì?
Người anh em! Mày bắt sai người rồi!
Lục Vân Chân đá chân, nước mắt cũng sắp tuôn rơi. Điều càng đáng sợ hơn chính là con quái vật này không phân biệt được nam nữ, tóm được cái chân đàn ông cũng định sấn sổ lao tới, đầu lưỡi lạnh băng nhẹ nhàng liếm cẳng chân của cậu, liếm đến mức cậu nổi đầy da gà da vịt.
Dưới tình thế cấp bách, cậu mở hộp cánh gà nướng trong tay không cần nghĩ ngợi, hung hăng nhét cánh gà còn thừa trong hộp vào miệng quái vật.
Cánh gà nướng BBQ của tiệm Tiểu Vương, món gà siêu cay mà La Tiểu Bàn thích nhất.
Cắn một phát là có thể uống đến nửa chai bia.
Quái vật sống ở trong nước lâu năm, chưa từng ăn thử ớt cay, vị giác mẫn cảm. Nó nuốt cánh gà vào, dại ra một lúc lâu, vị cay bắt đầu xông lên, nó liền bưng miệng ôm bụng điên cuồng lăn lộn, lại còn cố sức chà xát lưỡi vào mặt đường xi măng, không ngừng nôn khan muốn vị cay biến mất.
Sự trói buộc trên đùi Lục Vân Chân lỏng ra, cậu nhân cơ hội bò dậy, liều mạng mà chạy trốn.
Quái vật biết mình bị chơi xỏ, giận tím mặt, nó không màng đến cái dạ dày đang đau như bị lửa đốt, giống như rắn nhào về hướng Lục Vân Chân, lại tiếp tục hung tợn đè nghiến cậu xuống mặt đất, bóp chặt cổ, mở cái miệng rộng như bồn máu ra rít gào nói: "Ăn, ăn ngươi..."
Nó muốn treo cổ con mồi, xé nát hết máu thịt tươi sống rồi đem nuốt vào bụng.
Lục Vân Chân bị treo trên không trung, cổ họng đau đến nghẹt thở, cuộc đời ngắn ngủi như đèn kéo quân thoảng qua trong đầu, tầm mắt cậu dần mơ hồ, nước mắt chậm rãi chảy ra, trong lúc giãy giụa, điện thoại trong túi rơi xuống mặt đất, màn hình bị rơi nứt vỡ, lộ ra giao diện màn hình khóa:
23: 59
Thứ năm, ngày 18 tháng 10.
Ngày 19 tháng 9 năm Bính Dần.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới lời Từ Bi đại sư từng nói.
"Đoản thọ, sống không quá hai mươi tuổi..."
Không lâu nữa là có thể đi gặp ông nội rồi.
...
Quái vật thấy Lục Vân Chân sắp ngất đi, thỏa mãn há to miệng muốn xé nát miếng thịt thơm ngon này.
Bỗng nhiên, một sợi xích thô to màu đen bay tới từ trong không trung, quấn chặt lấy miệng nó, bẻ gãy vài cái răng rồi mạnh mẽ kéo nó về phía sau.
Quái vật buông tay, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Lục Vân Chân mềm oặt nằm xuống nền đất, luồng không khí mới mẻ đem đến sức sống lại lần nữa tràn ngập lá phổi. Cậu ôm cái cổ đau nhức thở dốc một hồi, tầm mắt mờ mịt trở nên rõ ràng, ý thức dần dần khôi phục...
Cậu thấy đầu quái vật ăn thịt người bị xiềng xích nặng nề trói lại, một người đàn ông cao lớn mặc quần áo rách rưới đang giơ nắm đấm cứng như sắt nện như mưa vào người nó.
Người đàn ông rất bẩn, nhìn không rõ mặt, ăn mặc rất kỳ quái, để chân trần, mái tóc dài rối tung, hai mắt đỏ bừng, cả người tràn đầy lệ khí, tựa như một con mãnh thú bị chọc giận.
Nắm đấm của hắn đi đến đâu, máu văng tung tóe đến đó, tróc da gãy xương nát như thịt băm, kèm theo tiếng kêu thê thảm của quái vật, tạo thành một khung cảnh bạo lực thẩm mỹ đến tột cùng.
Lưỡi của con quái vật đột ngột bị rút ra, toàn bộ thân thể bị đánh nát, xương cốt bị đập tan thành từng mảnh, cuối cùng biến thành một vũng máu thịt bầy nhầy.
Có thâm thù đại hận gì mà đánh ác vậy...
Con quái vật này giết cha hay là cướp vợ của hắn à?
Lục Vân Chân ngồi dưới đất, xem đến ngây người, suýt nữa bị máu bắn tới. Qua hồi lâu, cậu mới phản ứng lại, hoảng hốt nhặt chiếc điện thoại bị rơi vỡ màn hình lên nhìn thời gian:
00: 01
Thứ sáu, ngày 19 tháng 10.
Ngày 20 tháng 9 năm Bính Dần.
Cậu... Sống qua hai mươi tuổi rồi?
...
Người đàn ông tiện tay làm một cái pháp quyết, thi thể quái vật bốc lên một ngọn lửa màu đen, nhanh chóng bị thiêu rụi thành tro tàn, hắn đạp mấy cái, lại thuần thục tạo thêm một cơn gió đem tất cả thổi vào nước sông, hủy thi diệt tích đến gọn gàng sạch sẽ.
Lục Vân Chân nhận ra người đàn ông này cũng không phải nhân loại bình thường, cậu sờ sờ cái cổ còn đau, hơi sợ hãi, nhưng vẫn muốn cảm ơn ân nhân cứu mạng ở ngay trước mắt.
Cậu nên nói gì bây giờ?
Trong lúc còn đang do dự, người đàn ông đã xử lý xong thi thể quái vật liền kéo theo sợi xích màu đen thật dài từng bước đi tới trước mặt cậu, mái tóc dài rối tung xõa ra, trên má trái xăm hình rắn đen, lệ khí cùng huyết sắc trong mắt cũng chưa giảm bớt, hơi thở có chút bất ổn, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào người thiếu niên đang ngồi trên mặt đất.
Lục Vân Chân bị nhìn đến rùng mình.
Ánh mắt người đàn ông này trông còn đáng sợ hơn cả quái vật, trong mắt toát ra sự tham lam đến tận xương tủy, đôi mắt như muốn lột sạch quần áo của cậu ra từng chút một, từ da thịt đến linh hồn tất cả đều nuốt vào bụng.
Chắc không phải cậu vừa thoát khỏi ổ sói lại rơi vào hang hổ đâu nhỉ?
Lục Vân Chân run rẩy nói: "Cảm...cảm ơn..."
Gió đêm rét lạnh, trên mặt cậu còn dính máu, quần áo cũng bị hỏng trong lúc giãy giụa lộ ra cả mảng lớn vết bầm tím.
Người đàn ông nhìn hồi lâu, thả lỏng nắm tay đang nắm chặt, thật cẩn thận vươn tay về phía Lục Vân Chân, muốn sờ thử da thịt ấm áp để xác nhận sự thật trước mắt.
Bàn tay này so với tay đàn ông bình thường còn to hơn, bên trên toàn vết chai còn dính đầy máu quái vật đang chảy.
Lục Vân Chân hoảng sợ lui lại phía sau.
Người đàn ông phát hiện ra nỗi lo lắng và bất an của thiếu niên, cũng nhận ra rằng thân thể người phàm không chịu nổi sát khí hung tợn của hắn, liền nhanh tay thu hồi lại, không dám làm càn nữa, sắc máu trong mắt dần rút đi, khôi phục lại màu nâu đậm bình thường, khí chất cả người đều trở nên ngoan ngoãn vô hại.
Hắn đem xiềng xích quấn lên cánh tay, chậm rãi quỳ một gối xuống, thành kính mà cúi đầu, tựa như tướng sĩ thời cổ đối mặt nguyện trung thành với quân chủ, cố nén cảm xúc nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Sư tôn..."
Muôn vàn tưởng niệm, vạn năm chờ đợi, yêu hận triền miên, thống khổ dày vò không nói nên lời, tất cả đều hóa thành hai chữ này.
Bầu không khí rơi vào im lặng kéo dài.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng hít thở của hai người đều rối loạn.
Lục Vân Chân nhìn dã thú đột nhiên trở nên ngoan ngoãn trước mặt, nghe thấy xưng hô có vẻ lệch lạc này, chắc chắn xung quanh không có ai khác, cả người đều là vẻ sững sờ.
Cậu cực kỳ khẳng định, xác định, kết luận mình tuyệt đối không hề quen biết gã đàn ông phi nhân loại này! Một sinh viên năm 3 ngành kỹ sư phần mềm, tương lai trở thành mã nông*, đến việc thực tập cũng chưa bắt đầu càng không thể có đồ đệ lung tung gì cả!
*raw 码农 - nghĩa đen là "đồ mã hóa nhà quê", là một từ lóng dùng để xúc phạm những người phát triển phần mềm ở Trung Quốc.
Người đàn ông đang quỳ gối trước mặt đồ sộ như núi, vẫn lặng im không cử động.
Lục Vân Chân lén lút, lặng lẽ bò ra sau...
Mặc dù tối nay thế giới quan của cậu đã tan nát đến mức không thể ghép lại, nhưng nhân loại có bệnh tâm thần, phi nhân loại cũng rất có thể bị bệnh tâm thần...
Người này rõ ràng không bình thường.
Tuy rằng ông đã dạy, làm người phải có lương tâm, không được để người khác giúp đỡ rồi lại giả vờ như không biết... Chỉ là người đàn ông này hành vi kỳ quái, ánh mắt kỳ lạ, khắp nơi trên người đều lộ ra sự khủng bố khó tả, giống như ma quỷ trong mấy câu chuyện ma xưa...
Quá nguy hiểm.
Đầu Lục Vân Chân truyền đến từng trận tê dại.
Lần đầu tiên trong đời cậu quẳng lương tâm đi, làm lơ ơn cứu mạng, thừa dịp đối phương "không chú ý" lén bò dậy chạy trốn...
Gã đàn ông vẫn quỳ tại chỗ không nhúc nhích, đến khi cậu chạy xa rồi mới ngẩng đầu, nhìn theo hướng người đi, lại ngửi ngửi hơi thở còn sót lại trong không khí, nháy mắt biến mất không thấy đâu.
......
Lục Vân Chân dùng tốc độ thi chạy 100 mét chạy một mạch, may mắn gặp được một chiếc xe đạp công cộng khác nhãn hiệu, bẻ khóa rồi liều mạng đạp, cuối cùng cũng về được đến nhà.
Nhà của cậu ở một thôn nhỏ trong thành phố, là một ngôi nhà cũ có sân ở cạnh chợ. Căn nhà đã có lịch sử mấy chục năm, rất nhỏ, chỉ có hơn 30 mét vuông, tách thành một phòng ngủ một phòng khách.
Căn bên cạnh là một di tích lịch sử, không có khả năng bị phá bỏ và di dời, chỉ là khi chính phủ làm công trình cải tạo thành phố, đã gia cố và tu sửa những căn nhà cổ này, còn lắp đặt thêm bếp và nhà vệ sinh cho từng hộ gia đình.
Lúc ông Lục còn sống, trong sân đầy rẫy những thứ rách nát được nhặt về, bây giờ thì không còn nữa, trong sân được Lục Vân Chân trồng đầy rau củ và hoa tươi, còn có một giàn nho già hàng năm cuối hạ đều sai trĩu quả, đến giờ vẫn còn sót lại mấy chùm nho chín muộn.
Lục Vân Chân còn chưa hết kinh hoảng, nhưng trong phòng không người, chẳng có ai để an ủi cậu.
Cậu ngồi một mình trong góc một lúc rồi đi vào phòng tắm nước ấm, sau đó đi tìm hòm thuốc xử lý những vết trầy da và bầm tím trên cơ thể mình, lại gọi điện thoại thanh toán cho chiếc xe đạp công cộng bị vứt lại trên cầu trong lúc cấp bách, cảm giác căng thẳng cuối cùng cũng giảm bớt, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại, cậu nghĩ lại đủ loại chuyện đã xảy ra tối nay, cảm giác kỳ quái cứ như vì uống quá nhiều rượu nên gặp ác mộng.
Không biết vì sao, người đàn ông quỳ trên mặt đất kia, câu nói bao trùm nỗi thống khổ "Sư tôn" kia...Cứ quanh quẩn trong lòng cậu, vừa nhắm mắt là lại hiện lên trong đầu, cực kỳ khó chịu.
Lục Vân Chân nghi ngờ rằng do mình đoán sai tình hình, làm ra hành động vong ân phụ nghĩa nên mới khó chịu như thế.
Lần sau gặp mặt, cậu sẽ hỏi trước người đó là ai vậy.
Nếu còn có lần sau...
Lục Vân Chân cất hòm thuốc, lắc lắc mái tóc ướt sũng, mặc chiếc áo phông rộng cùng quần cộc in hoa ở nhà, đi đôi dép lê rách chuẩn bị ra sân hái một chùm nho về rửa để ăn, an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình.
Vừa mới đẩy cửa sân ra...
Cậu thấy người đàn ông cao lớn kia đang quỳ ngay ngắn dưới giàn nho lại lần nữa kêu một tiếng:
"Sư tôn."
Lục Vân Chân nhanh chóng rụt cái chân đang chuẩn bị bước ra sân lại, đóng cửa, dụi dụi mắt, lại mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt không hề thay đổi.
Cả người cậu hóa đá...
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Ừm...Chồng làm chuyện xấu nên phạt quỳ dưới giàn nho.
- ----------
Hy: Đêm rồi -))) Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ sau đó ngủ ngon nhé hihi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT