Đúng như những gì Lý Tố Khanh đã nói, sáng sớm ngày hôm sau, khi Dạ Chấp thức dậy, nơi này không còn ai khác nữa, chỉ có đứa nhỏ nóng nảy tên là Thần Ngọc kia bận rộn tới lui trong phòng khiến Dạ Chấp tỉnh giấc.
Dạ Chấp hiếm khi chìm vào giấc ngủ sâu, vì để bảo toàn tánh mạng của mình hắn chưa bao giờ dám thả lỏng. Dạ Chấp bắt buộc phải phản xạ ngay tức khắc với bất kì loại âm thanh nào. Thế nên những tiếng bước chân dồn dập của Thần Ngọc, đương nhiên sẽ làm hắn tỉnh ngủ.
Thấy hắn mở mắt, Thần Ngọc liếc nhìn một cái rồi thôi, đến cả lời xin lỗi cũng chả thèm nói. Rõ ràng là nó đang bất mãn với việc phải chăm sóc cho Dạ Chấp. Chẳng phải vì Dạ Chấp trêu chọc gì nó, chỉ đơn giản là do Dạ Chấp chưa từng thốt lên lời cảm ơn với tiên sinh, cho nên nó không thích nhìn thấy Dạ Chấp.
“Tỉnh ngủ chưa? Tỉnh rồi thì tự đi múc nước mà rửa mặt, cơm ở bên kia, ăn hay không thì tùy.” Thần Ngọc miễn cưỡng phun ra vài chữ, sau đó tiếp tục bận rộn.
Dạ Chấp hiển nhiên nhận ra Thần Ngọc không ưa hắn, vậy nên hắn mới không mở miệng đáp lời. Sau khi đã rửa mặt xong xuôi, Dạ Chấp quay trở vào thì thấy trên bàn chỉ có mỗi bánh bao mà thôi. Dạ Chấp không phải kiểu người kén cá chọn canh, đối với loại hành vi khiêu khích thế này hắn chẳng mấy để tâm.
Nếu đem so với Lý Tố Khanh, tính khí nóng nảy của Thần Ngọc lại càng thêm rõ ràng. Thấy Dạ Chấp một mực im lặng nó càng thêm bất mãn, vừa dọn dẹp vừa nói, “Tuy rằng anh bị thương nhưng hàng ngày vẫn phải giúp tiên sinh quét tước phòng ốc. Tiên sinh vốn đã nghèo khó, giờ còn nuôi thêm một tên ăn không ngồi rồi là anh nữa đấy.”
Đối với Thần Ngọc, nó không quan tâm trước kia Dạ Chấp là ai, hiện tại nó chỉ biết Dạ Chấp là một kẻ ăn nhờ ở đậu tại nhà của Lý Tố Khanh. Nó mà không đến đây trong vòng vài ngày thì kiểu gì bao nhiêu sách của tiên sinh cũng sẽ chất thành một nùi loạn hết cả lên, tới lúc tiên sinh muốn tìm tài liệu y thuật nào đó lại chẳng thể tìm ra.
Dạ Chấp sớm đã biết Thần Ngọc tính tình bộp chộp, nghe thấy tiếng nó vừa thu dọn đồ đạc vừa lải nhải thì đúng là có thể hiểu được tại sao nó luôn là người chạy đến đây rồi vội vàng lôi kéo Lý Tố Khanh đến khám chữa bệnh cho từng hộ gia đình.
Dạ Chấp lười so đo, kệ cho Thần Ngọc ở đó càm ràm một mình.
“Nếu không tại anh, việc gì tiên sinh phải lên núi hái thuốc.” Thần Ngọc càng nghĩ càng tức, thậm chí quên luôn lời Lý Tố Khanh đã căn dặn, có bao nhiêu xả hết ra ngoài.
Lý Tố Khanh không muốn Dạ Chấp biết vì Dạ Chấp mà y mới lên núi hái thuốc.
“Anh ta bảo trong nhà thiếu một vài vị thuốc nên mới tiện đường hái luôn.” Dạ Chấp khẽ nhíu mày, hắn nhớ rõ Lý Tố Khanh đã nói như vậy với hắn.
“Các loại thuốc trong y quán của tiên sinh đều do người trên núi thu hái, cái thôn này có bao nhiêu hộ đâu, chả có nhẽ ngày nào cũng có người bị bệnh hay sao? Chẳng qua là mấy ngày trước có người nói đã từng trông thấy loại thuốc chữa lành vết thương cực kỳ hiệu quả là Ngọc Lộ Thảo. Tiên sinh tính hết cả rồi, mấy hôm nay chính là giai đoạn sinh trưởng của loại thuốc ấy cho nên tiên sinh mới quyết định đi lên núi.” Thần Ngọc tức tối nói.
“Từ trước đến nay thân thể của tiên sinh vốn đã không tốt, sống chung với bệnh lâu năm tự khắc sẽ thành thầy thuốc. Làm sao tiên sinh có thể lên trên núi lăn lộn khổ sở được? Tiên sinh cố chấp lắm, khuyên mãi chẳng chịu nghe…” Thần Ngọc nói được nửa chừng, đến khi quay người nhìn lại, Dạ Chấp đã biến mất từ bao giờ.
Dạ Chấp vội vàng chạy về phía đầu thôn, đến lúc này hắn mới chợt nhận ra bản thân chẳng hề hay biết núi mà Lý Tố Khanh đi là hướng núi nào. Hắn thậm chí còn cảm thấy mê mang, không hiểu nguyên cớ do đâu mà mình lại đột nhiên khẩn trương, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là muốn trông thấy Lý Tố Khanh.
Cản giác rối bời kéo đến bất chợt khiến Dạ Chấp đứng như trời trồng, hắn không biết phải đi đâu về đâu, càng chẳng hay lo lắng cho một người là như thế nào, chính vì lẽ đó mà hắn nghĩ mãi không ra hành vi này của mình rốt cuộc là do đâu.
Dạ Chấp muốn quay về nhưng thứ cảm giác kỳ lạ trong lòng cứ liên tục nhảy nhót khiến hắn mất phương hướng. Loại xúc cảm khó hiểu này khiến cho Dạ Chấp càng thêm bức bối, hắn bèn tìm một chỗ ngồi đại trên mặt đất với hi vọng sẽ bình tâm trở lại. Thế nhưng, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân lấp ló, hắn gần như ngay lập tức mở mắt ra nhìn xem một chút, thử coi người đó có phải là Lý Tố Khanh hay không.
Tiếc thay, bóng dáng của Lý Tố Khanh chưa từng xuất hiện.
Sắc trời dần trở nên ảm đạm, không hiểu sao trong lòng Dạ Chấp cứ bồn chồn không yên. Chốn rừng thiêng nước độc biết đâu chừng sẽ có dã thú này nọ, lỡ đâu Lý Tố Khanh đụng trúng thì sẽ thế nào? Vóc dáng của y như vậy hẳn là không có đường thoát thân.
Càng nghĩ, Dạ Chấp càng thêm sợ hãi, hắn không hiểu cảm giác hiện tại của mình từ đâu mà sinh, chỉ biết rằng bản thân nôn nóng vô cớ, hắn muốn được gặp Lý Tố Khanh ngay lập tức. Dạ Chấp đột nhiên cảm thấy mình ngồi ở đây xác thực lãng phí quá nhiều thời gian, nếu quay lại hỏi Thần Ngọc, nó nhất định sẽ biết Lý Tố Khanh hiện đang ở đâu.
“Dạ nhi? Là Dạ nhi đấy à?” Bên tai bất thình lình vang vọng giọng nói lúc nào cũng ôn hòa từ tốn quen thuộc kia. Dạ Chấp ngẩn ngơ sau lại nhanh chóng hoàn hồn, hắn giương mắt lên nhìn người đang đi tới, đúng là Lý Tố Khanh rồi.
Chỉ là, xiêm y trắng tinh ban đầu của Lý Tố Khanh giờ phút này lại trở nên dơ dáy bẩn thỉu, mái tóc đen như mực rối bù xõa trên vai, dáng vẻ trông cực kỳ nhếch nhác. Song, nét mặt của Lý Tố Khanh vẫn dịu dàng như trước, “Thật sự là Dạ nhi nè, vết thương của cậu chưa lành đâu đấy, cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải.”
Dạ Chấp vốn dĩ muốn nói gì đó, hắn mấp máy môi toan mở miệng nhưng rồi lại thôi. Lý Tố Khanh không hỏi hắn tại sao lại xuất hiện ở đây mà chỉ khe khẽ cười, sau đó y nhấc tay vén một lọn tóc mai của Dạ Chấp ra phía sau mang tai, “Được rồi, chúng ta cùng nhau trở về nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT