*Lập đông (立冬): vào đông, ngày dương lịch 7 hoặc 8 tháng 11, là một trong 24 tiết khí.
 
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi 
Beta: Vy Phi 

 
"Ơ kìa!" Anh Minh suýt chút nữa kêu thành tiếng, nhìn thấy một bóng dáng phóng khoáng nhảy qua tường chắn mái, rơi thẳng lên cây chuối. Cây chuối kia cũng đã sống lâu, tầm khoảng hai, ba mươi năm, bẹ lá to rộng lại chắc, nhưng vẫn bị đè gãy. Chỉ nghe "rắc" một tiếng, bẹ lá theo người cùng rơi xuống, nàng cảm thấy không xong rồi, Vạn tuế gia sắp ăn thịt người.
 
Trăng treo trên ngọn cây, nếu là trăng khuyết cũng thôi đi, đáng tiếc đêm nay trăng lớn chiếu sáng rực cả trời đất, tất cả mọi chuyện xảy ra đều không thể che giấu. Lòng nàng kinh hoàng, vội nhấc áo choàng lên chạy tới, thấy một người ảo não ngồi dưới gốc chuối, đang tức giận phủi y phục.
 
"Chủ tử gia?" Nàng cười gượng hai tiếng: "Ngài không sao chứ?"
 
Gương mặt Hoàng đế trở nên giận dữ, cảm thấy mất mặt: "Hậu Phác cố ý à? Dẫn trẫm tới đây, phải nói trước với trẫm là có cây chứ."
 
Anh Minh sợ hắn trách tội, cười làm lành nói: "Vâng, đứa nhỏ này làm việc không chắc chắn chút nào, trở về ta sẽ mắng nó một trận. Bây giờ ngài sao rồi? Không bị ngã chứ?"
 
Hoàng đế không nói lời nào, vẻ mặt mất vui, không cần đèn cũng có thể thấy được. Anh Minh biết hắn bực tức, cũng không dỗ dành hắn, ở chung một thời gian dài như vậy, nàng đã sớm đoán được, cái tính tình kia của hắn càng dỗ là càng đạp lên mặt mũi hắn, không bằng cứ giả vờ ngớ ngẩn đề lừa cho qua, chỉ cần hắn quên, mọi việc đều dễ bàn bạc.
 
Người ta thích cô nương vào buổi tối, sự dịu dàng gợi tình được phát ra từ mỗi động tác nhỏ nhặt nhất, nàng chắp hai tay sau lưng, ngượng ngùng chầm chậm di chuyển thân thể, quyến rũ giống như từng tia sáng từ ngọn đèn dưới mái hiên đang lay động: "Sao ngài lại tới nhà chúng ta? Nếu có gì cần thông báo thì phái người đến nhà, hoặc là ban ngày ngự giá đích thân đến cũng được, tội gì phải đến lúc đêm khuya, còn nhảy tường..."
 
Hoàng đế rất xấu hổ: "Trẫm không muốn huyên náo chỗ ở của nàng, thấy sắp đến đại hôn, mọi thứ trong phủ đều phải sắp xếp, nếu bây giờ nghênh giá (đón thánh giá), mọi người đều khó khăn..." Nói xong phát hiện cách nói này vô cùng có lý, bèn bỏ thêm một câu: "Trẫm là vì suy nghĩ cho Tề gia của nàng."
 
Anh Minh ồ một tiếng: "Vậy thì đa tạ tiểu chủ thương cảm, có điều ngài vẫn chưa trả lời vấn đề đầu tiên của ta, đêm khuya ngài nhảy tường vào gặp ta, là vì sao vậy?"
 
Nàng biết rõ rồi còn hỏi, Hoàng đế hơi tức giận: "Nhảy tường, nhảy tường... Trẫm là vua của một nước, nàng dùng chữ này hình dung trẫm, là muốn trẫm bị bẽ mặt sao?"
 
Anh Minh nói không dám: "Dù sao ngài cũng phải nói rõ là đến làm gì, ta mới biết tiếp theo nên nghênh giá như thế nào chứ."
 
"Có cái gì mà nghênh," Hoàng đế không kiên nhẫn nói, vỗ vỗ sau lưng, bước về phía phòng của nàng, vừa đi vừa nói: "Trẫm nhàn rỗi buồn chán ra ngoài đi dạo một lát, vừa hay đi ngang qua cửa nhà nàng, tiện đường ghé vào nhìn một cái thôi."

 
Nàng theo sau hắn đi vào, sợ có người xông bậy vào, xoay người đóng cửa hông lại. Dưới ánh đèn mới nhìn rõ trang phục của hắn, nàng từ từ gật đầu, ý tứ sâu xa nói: "Hóa ra bây giờ người vi phục xuất tuần sao?"Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn ăn mặc như vậy, áo choàng xẻ bốn tà che hoàng mã quái bên trong, dáng vẻ kia nhìn thêm phần tháo vát. Nàng thẫn thờ nghĩ, nếu hắn xuất thân từ nhà công hầu, tuổi như vậy đúng là được thụ phong nhất đẳng thị vệ, là một kiếm ba đồ lỗ đương thời!
 
Tất nhiên Hoàng đế cũng muốn quan sát nàng, mới tách nhau có mấy ngày, vừa thấy nàng lại có chút xa lạ. Khuôn mặt đơn thuần, đường cong rõ ràng này, trong cung ít thấy, các hậu phi phải giữ thể diện cho Đế vương gia, đừng nói là ăn mặc trang điểm ban ngày, dù là ban đêm cũng phải phủ phấn đầy người. Cuộc sống trong cung, sống chính là phải khéo léo, chỉ là sự khéo léo này không phải ai cũng thích. So sánh với vị Hoàng hậu này, về đến tiểu viện đã sống tự do mười mấy năm, trâm thoa trên đầu được lấy xuống, dứt khoát để mặt mộc.
 
"Nàng không biết đêm nay trẫm muốn đến gặp nàng sao?"
 
Nàng nói biết: "Hiện giờ ta đã cho người trong viện lui ra, không phải là vì chờ ngài à."
 
"Vậy sao nàng không trang điểm?" Hoàng đế cảm thấy hơi buồn bực: "Nàng không sợ dáng vẻ xấu xí của mình lọt vào mắt trẫm, phá hỏng mọi thứ sao?"
 
Anh Minh muốn nổi giận, quai hàm phồng lên nhìn hắn: "Ngài đừng chỉ nói ta cũng không nhìn lại chính ngài đi. Ngài tới thăm ta, mặc thành như vậy, lại muốn ta trang điểm ra đón ngài, đây là đạo lý gì chứ?"
 
Hoàng đế cúi đầu nhìn bản thân, nhất thời có chút nhụt chí, nhưng điều này không ngăn được hắn ngụy biện cho chính mình: "Trẫm là làm việc khiêm tốn, đương nhiên phải đổi thành thường phục. Nàng là nữ nhân, gặp mặt gia môn [1], chẳng phải nên chỉnh lý dung mạo bản thân sao?"
 
[1] Gia môn (爷们: chồng.
 
Nhưng chuyện gì xảy ra với mình thế này? Nghe hắn quở trách, ngược lại cảm thấy giống như mình không mặc y phục vậy. Nàng nâng hai cánh tay lên: "Trước khi ngài tới ta đã thay y phục, ta còn đánh ít phấn, có phải thị lực của ngài không tốt hay không? Ây da, ta nhớ ra rồi, thị lực của ngài cũng không phải là không tốt, đọc sách chỉ có thể đọc trong một nén nhang, nếu như đổi thân phận khác, đó chính là bị tàn tật."
 
Hoàng đế trợn mắt há mồm: "Nàng đúng là càng ngày càng quá đáng, luôn nói chuyện như vậy với trẫm."
 
Anh Minh cười cười: "Chúng ta là người một nhà, ngài xem ngài cũng lần mò nhảy tường vào nhìn ta, còn để ý đến chuyện ta chèn ép ngài mấy câu sao? Dù gì trước đây chúng ta chính là như vậy, huống hồ hai ngày nữa là đại hôn, giữa phu thê chúng ta còn che giấu gì làm gì, ta cũng không phải những tiểu chủ kia trong hậu cung của ngài."
 
Hoàng đế bị nàng chặn họng không nói được gì, đây là tự mình chuốc lấy cực khổ, lúc không có nàng thì nhớ, hận không thể nhìn thấy nàng ngay lập tức; hôm nay người ở ngay trước mặt, mang theo nụ cười xấu xa đánh vào lòng hắn, hắn nghẹn khuất vô cùng nhưng không thể trút ra, nhất thời cảm nhận được cái gọi là uất ức trong vô vọng.
 
Hắn quay mặt đi: "Mở miệng ngậm miệng đều là phu thê, nàng đúng là không biết xấu hổ."
 
Nụ cười trên mặt Anh Minh dần được giấu đi: "Ta cũng không nói sai mà, ngài không muốn làm phu thê với ta sao?"

 
Hoàng đế quýnh lên: "Ý của trẫm nàng không hiểu à, trẫm nói là hai chữ phu thê đến miệng của nàng, sao chẳng có gì khác so với bằng hữu vậy? Nàng không thẹn thùng một chút ư?"
 
Tại sao phải thẹn thùng? Thật ra lúc họ mới gọi nàng là Hoàng hậu, nàng thẹn đến đầu ngón chân cũng nóng lên, nhưng qua một thời gian dài thì không có loại cảm giác mất tự nhiên này nữa. Hắn nói rất đúng, hôm nay hai chữ phu thê nói ra giống như bằng hữu vậy, dù sao cũng là hữu danh vô thực mà sống chung ba tháng, hai người gặp mặt thì giống như gà chọi, thường xuyên đấu đá nhau, nhiều thẹn thùng hơn nữa cũng đấu đến mức không còn.
 
Nhưng hắn đến thăm nàng, trong lòng nàng thật sự rất cảm động. Hoàng đế từ nhỏ đã tôn quý lại kiêu ngạo, vì gặp nàng, nhảy tường còn ngã lộn nhào... Nàng bật cười một tiếng, sau đó mắt của hắn như muốn giết người đến nơi, thô lỗ lớn tiếng: "Nàng cười cái gì? Không cho cười!"
 
"Người này thật bá đạo." Nàng che miệng nói: "Ta thấy ngài không được cười, vậy ta khóc được không?"
 
Dù lời trong lời ngoài đều mang ý châm biếm, nhưng như vậy cũng khá tốt, cả đời nữ nhân có thể có một nam nhân vì nàng mà bằng lòng vứt bỏ hết mặt mũi, đó đã là một thành tựu rất lớn. Trước kia nàng cũng không trông mong hắn đến thăm nàng, lúc bản thân rảnh rỗi nhớ đến hắn, có cảm giác xấu hổ khi yêu đơn phương. Nàng biết hắn bề bộn nhiều việc, căn bản không dám hy vọng xa vời rằng hắn có thể vượt muôn vàn khó khăn đến gặp nàng một lần. Nhưng hắn đến, cũng rất nhớ nàng, cho nên năm ngày ngắn ngủi này hắn cũng gian nan như nàng, cho thấy trong lòng hắn có nàng.
 
Nàng mím môi, nụ cười bên môi như một ánh đèn ngọt ngào: "Nghe a mã ta nói, mấy ngày nay đại sự trong triều không ngớt, ta cho là người bận rộn không rảnh lo cho ta."
 
Hoàng đế vừa nói rất bận, vừa liếc mắt nhìn nàng, ngụ ý là trẫm bận rộn vẫn tranh thủ đến thăm nàng, nàng còn không cảm động đến rơi nước mắt sao?
 
Nhưng nàng lại đang có suy nghĩ khác: "Cũng có những người nói bận, bận đến mức không chạm được vào lỗ tai, muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời."
 
Hoàng đế cười nhạo một tiếng: "Có bận tới mấy cũng có thể bận hơn trẫm sao? Chỉ là mượn cớ thôi. Thật sự muốn gặp một người, dù là giảm bớt thời gian ăn cơm, cũng có thể đến gặp mặt..." Nói xong phát hiện nàng cười như không cười nhìn mình, đầu óc hắn đột nhiên dừng xoay tròn, vội vàng mở rộng tầm mắt nói đông nói tây: "Nhà này của nàng cũng không tệ lắm."
 
Ban đầu Anh Minh thật sự sốt ruột, hắn chưa từng có một lời chắc chắn, khi thấy sắp đâm thủng lớp giấy cửa sổ, hắn luôn có thể xây lên một bức tường cho ngươi. Nhưng dù là tính tình như vậy, đôi khi cũng có lúc ngươi lơ đãng sẽ đút cho ngươi một viên đường, thổ lộ thật lòng không hề mập mờ. Hiện tại nàng cũng đã quen, chờ hắn nói mấy lời nhu tình mật ý cào tim, đó là chuyện không thể có rồi. Nhưng chỉ cần trong lòng hắn có phần quan tâm kia, nàng đã cảm thấy hắn có thể tính là một nửa phu quân, cuộc sống trôi qua cũng có thể tạm chấp nhận được.
 
"Lễ sắc lập hôm nay đưa tới ấn tỉ của Hoàng hậu, ta thấy trên kim ấn có một phong thư, chữ kia là của ngài viết à?"
 
Hoàng đế hơi mất tự nhiên, thật ra hắn đã sớm hối hận, dù sau cuối cùng người sẽ tới, viết mấy chữ này có vẻ thừa thãi. Gần đây hắn thường như vậy, vỗ đầu đưa ra quyết định, sau khi xong xuôi lại bắt đầu hối hận, trêu bươm bướm lần trước cũng thế, viết tin nhắn lần này cũng vậy, không cái nào không liên quan đến nàng. Có lẽ tình yêu chính là khiến người ta băn khoăn như vậy, trong tình yêu không suy nghĩ được cặn kẽ, cứ nghĩ là làm, cho dù hắn là chủ của giang sơn vạn dặm cũng không may mắn thoát khỏi. Nàng lại nắm mãi không buông, lấy điều này để trêu đùa, khiến cho hắn càng thêm đứng ngồi không yên. Hắn muốn nói cho nàng biết, bản thân mình rất nhớ nàng, nhưng hắn không nói nên lời. Cúi đầu khom lưng trong tình yêu, cái này dường như rất khó, hắn là Hoàng đế mà, Hoàng đế nên đội trời đạp đất, chờ nàng làm nũng với hắn, chờ nàng nói không rời khỏi hắn.
 
Ngay sau đó hắn vô cùng kiên cường ừ một tiếng: "Trẫm vốn không muốn viết, là Đức Lộc nói phải an ủi lòng của Hoàng hậu một chút, nói mấy ngày nay nhất đinh là Hoàng hậu rất nhớ trẫm."

 
Anh Minh nghe xong bĩu môi một cái, chả trách lại dùng chữ "cũng", người này nếu không phải là Hoàng đế, đời này đến tám phần mười là không lấy được lão bà (vợ).
 
Nàng cười nhạt nói: "Đức Lộc đúng là người tri kỷ, nhưng đoán tâm sự của ta, đoán không được chuẩn lắm. Ta ở nhà không được rảnh rỗi khắc nào, hai vị mẫu thân thay ta chuẩn bị nhiều của hồi môn, mọi thứ cần ta xem qua, ta nhảy đâu ra được thời gian trống để nhớ ngài chứ."
 
Hoàng đế có chút thất vọng, chân mày rậm cũng nhíu lên, trong lòng nói nữ nhân này thật không thú vị, hắn đã hạ mình đến thăm nàng, nàng nói câu dễ nghe thì bị gì? Kết quả là nàng khăng khăng không nói, tự mình mở chiếc hộp thức ăn hình bát giác, thảnh thơi ăn mứt hoa quả. Hắn cảm thấy không được coi trọng, lẩm bẩm: "Coi như trẫm không đến!" Nói xong hắn đứng dậy muốn đi.
 
Nàng "ấy" một tiếng, một tay cản hắn, một tay lấy một viên mứt hoa quả đút vào miệng hắn, động tác liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi: "Ăn mứt hoa quả của nhà ta, có thể là người của nhà ta."
 
Ồ, nàng đang trêu hắn! Hoàng đế cảm thấy lòng xuân nhộn nhạo, sao nữ nhân này lại đáng yêu như vậy, nếu như đổi lại là trước đây, loại chuyển đổi này hắn tuyệt đối không thèm để ý đến, nhưng hôm nay lại lún sâu vào trong đó, vì sao nhàm chán, lòng vòng trẻ con như vậy, cũng khiến cho hắn không hề biết chán?
 
Hắn bụm miệng, dường như sợ miếng mứt hoa quả kia sẽ rơi ra, ngón tay mảnh khảnh che hết nửa khuôn mặt, lông mi dài rũ xuống, che đáy mắt lấp lánh ánh vàng, trông có một loại ôn nhu khắc cốt ghi tâm. Anh Minh khẽ thở dài, nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn ở trên con đường phía Đông, khi đó thiên uy trần ngập sát khí đập vào mặt, thân phận Đế vương khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Quả nhiên con người là không thể quá quen thuộc, càng quen thuộc thì dáng vẻ ngốc nghếch sẽ bị lộ ra, ai có thể ngờ một Hoàng đế hô gió gọi mưa trên triều đình, bên trong lại có đầu óc đơn thuần giống như Sát Bất Đắc vậy.
 
"Ngọt không?" Nàng chống má hỏi hắn, trên đầu ngón tay còn dính nhớp, rất tự nhiên mà liếm liếm.
 
Hoàng đế thấy cái lưỡi thơm tho kia qua lại giữa đôi môi, hai lỗ tai nhất thời vù vù. Nàng vừa mới liếm ngón tay đút mứt hoa quả cho hắn sao? Nàng làm như vậy, chẳng lẽ là muốn dụ dỗ hắn?
 
Sự suy diễn của nam nhân được vận chuyển, tinh tế đến mức có thể hủy thiên diệt địa. Yết hầu của hắn lên xuống, đôi mắt thẳng tắp nhìn nàng: "Rất... Rất ngọt."
 
Nàng cười cười: "Nếu mứt hoa quả ăn ngon, không ngại thì ngồi thêm chút đi, khó khăn lắm mới đến."
 
Hắn nghe được ý ở ngoài lời, có lẽ nàng muốn hắn ở lại qua đêm. Như vậy cũng không phải là không được, Đức Lộc ở bên ngoài không thấy hắn trở lại sẽ tự hiểu, tiểu viện của nương nương như động Bàn Tơ (động của mấy con yêu nhền nhện trong Tây Du Ký ấy ạ), lưới Vạn tuế gia ở lại. Thậm chí hắn đã nghĩ xong chuyện ngày mai nên dậy vào lúc nào, lúc nào thì chạy về cung. Cũng may sáng mai không có ngự môn thính chính[2], gọi dậy muộn một tí, hắn còn có thể không chút hoang mang mặc quần áo rời khỏi.
 
[2] Ngự môn thính chính (御门听政): Đời nhà Thanh, Hoàng đế ở cửa cung nghe báo cáo và quyết định sự việc.
 
Hoàng đế một mình nghĩ đến cả người đều bốc lên khí nóng, trời sắp lập đông, đôi tay nắm chặt lại toàn mồ hôi: "Nếu Hoàng hậu muốn giữ lại, trẫm cũng không tiện không cho nàng mặt mũi. Trẫm vốn nghĩ lần đi này không hợp đạo lý, nhưng hiện tại cảm thấy nàng rất hiểu chuyện, lòng trẫm vô cùng an ủi." 
 
Thật ra Hoàng đế này rất dễ bị lừa, Anh Minh thầm nghĩ, tính khí đến nhanh đi cũng nhanh, đút một viên mứt hoa quả đã bị thu mua.
 
Nàng nháy mắt với hắn mấy cái: "Một viên nữa không?"
 
Tim Hoàng đế đập như sấm, ngay lúc nàng mở nắp hộp bỗng nhiên cầm tay nàng: Trẫm không muốn ăn mứt hoa quả, trẫm muốn..."
 

Anh Minh ngẩn ngơ, thấy hắn đứng lên, tay hơi dùng sức, xách nàng lên.
 
Trong phòng nóng hừng hực, giống như có vô số chậu than, khiến người ta khó thở hoảng loạn. Họ đứng đối diện nhau, cuối cùng Hoàng đế đã cầm đôi tay này, ngón cái vô thức vuốt ve mu bàn tay nàng, nói: "Hoàng hậu... Trẫm đã thử tính, tối nay nàng không tiện."
 
Anh Minh cảm thấy có một chậu nước lạnh đổ xuống, lạnh từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân. Nàng tuyệt vọng nhìn nam nhân trước mặt này, thầm nghĩ đây là quái vật gì vậy? Không phải là cái chày gỗ thành tinh chứ?
 
Tức giận phun trào như núi, nàng trầm giọng nói: "Nếu không phải bởi vì ngài là Hoàng thượng, ta nhất định phải đánh ngài."
 
Hoàng đế: "Tại sao?"
 
"Có phải ngài ăn Quy Linh Tập nhiều năm, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện kia?" Nàng hầm hừ nói: "Ngài có biết nên nói chuyện với cô nương thế nào không? Ngài xem ngài nắm tay của ta đây, ngài phải nói Anh Minh, trẫm không muốn cùng nàng tách ra, trẫm dựa vào mình là Hoàng đế, nếu không đời này sao có thể cưới được nàng. Nàng đồng ý gả cho trẫm, là may mắn ba đời của trẫm."
 
Hoàng đế giương mắt nhìn: "Nàng đứng cũng có thể nói mớ à?"
 
Xem ra hắn không hề đồng ý lời của nàng nói, ấm ức trong lòng đã chết, nàng cắn môi oán hận nhìn hắn.
 
Mặc dù đã đến lúc này rồi, hai đôi tay vẫn không muốn tách ra, Hoàng đế nắm chặt, ngoài miệng lại không chịu nhường nhịn: "Lời này phải là nàng nói, có thể gả cho trẫm là may mắn ba đời của nàng. Trẫm không chê nàng ngông cuồng, không chê nàng tham ăn, sau này nàng chỉ cần nghe lời trẫm thật tốt, trẫm sẽ chấp nhận nàng."
 
Anh Minh tức giận đến mức nước mắt lưng tròng: "Ngài thôi ngay đi, suốt ngày chỉ muốn làm chuyện đó."
 
Hoàng đế đỏ mặt: "Trẫm đã gần nửa năm không lật thẻ bài, không ngờ chuyện đó khiến cho toàn bộ người trong thiên hạ đều sốt ruột." Thấy nàng rơi nước mắt, hắn cũng không biết rốt cuộc là nàng bị làm sao, đang nói chuyện đàng hoàng mà khóc cái gì! Hắn vòng tay áo lên lau lung tung cho nàng: "Không được khóc, đến lúc đó trẫm nhẹ một chút, vậy là được mà!"
 
Cho nên bọn họ nói chuyện không có bất kỳ một quy tắc nào, từ mứt hoa quả linh tinh đến chuyện phòng the, cái gì cũng có thương có lượng. Anh Minh buồn đến đau cả ngực: "Trong não ngài rốt cuộc là lắp cái gì vậy? Ta đang suy nghĩ, suy nghĩ thế nào cũng không rõ."
 
Hoàng đế nói: "Chuyện này nàng không thông minh bằng trẫm, trẫm đã sớm suy nghĩ ra não của nàng, là sơn hạch đào nha, không sai chút nào."
 
Nàng tức sắp chết rồi, định đá hắn một cái, lúc đang muốn nhấc chân lên, bỗng nhiên hắn ôm nàng lên: "Nàng đừng nhúc nhích, để trẫm ôm một lát. Không làm gì cả, chỉ ôm một lát thôi." Ôm ấp này là cưỡng chế, rất kiên quyết, siết chặt lấy nàng, không cho nàng chạy trốn.
 
Sau khi kinh ngạc hồi lâu, mâu thuẫn trong Anh Minh bỗng nhiên tiêu tan, hai cánh tay rũ xuống chầm chậm dời lên, ôm thắt lưng hắn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play