Editor: Huyền Hiền viện
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Đương nhiên hắn không chờ được câu trả lời của nàng, không giống như lần trước nàng còn có thể khoác vai hắn, lải nhải giảng cho hắn về đạo lý làm người đối nhân xử thế. Lúc này đêm khuya yên tĩnh, trong khoang thuyền lại tối, mà hắn đã vài ngày không nói chuyện với nàng, thế mà nàng lại ngủ mê. 
Dáng vẻ khi nàng ngủ vô cùng đáng yêu. Hoàng đế đỡ nàng nằm nghiêng xuống, gối đầu lên đùi hắn, mặt nàng ngửa lên, ngũ quan tinh xảo nhìn một cái không sót chỗ nào. Đôi mi dày, nhỏ dài, xinh đẹp, cái mũi thẳng xuất chúng, còn có hai má hồng hồng, không một chỗ nào khiến hắn không vừa lòng, không một chỗ nào khiến hắn không thương yêu. 
Giống như một đứa trẻ, lúc trước khi nàng còn ở ngự tiền, bởi vì khác biệt tôn ti nên nàng rất ít khi ngẩng mặt nhìn thẳng hắn. Có một khoảng thời gian rất dài, ấn tượng của hắn đối với nàng vẫn dừng lại vào ngày nàng mới đến Từ Ninh cung kia, lúc ấy vội vàng nhìn thoáng qua, cái nhìn thoáng qua kia cũng không làm hắn ấn tượng về sắc đẹp của nàng, nàng không phải là cô nương bé nhỏ chỉ với một cái nhìn có thể thu hút ánh nhìn của người khác, vẻ đẹp của nàng là ở lần nhìn thứ hai. Sau đó dần dần hắn càng nhìn nàng càng thấy nàng đẹp, càng nhìn càng thấy dễ chịu, dễ chịu đến vào tận trong xương cốt, bệnh từ đây mạnh mẽ sinh sôi, như dây leo bao lấy hắn. Thế cho nên sau đó cho dù hắn có nhìn đến mặt ai, trong tiềm thức đều so sánh với nàng, đáng tiếc không có khuôn mặt nào có thể vượt qua nàng. Không phải do những khuôn mặt ấy không xinh đẹp, chỉ là do không lọt được vào mắt hắn, chỉ duy nhất có nàng mới là người được tạo ra dành riêng cho hắn. 
Nàng đang say rượu nên tiếng thở phì phò, giống một con thú nhỏ. Ngọn đèn Liêu ti treo trên mái thuyền cong cong đung đưa qua lại phát ra ánh sáng phản chiếu lên mặt nước phía trước, cũng chiếu sáng lên mặt mày của nàng. Hắn thấy mi mắt nàng khẽ run, chắc là đang mơ thấy ác mộng, ấn đường cũng nhăn lại, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ. 
Hoàng đế nhếch môi cười khẽ, không dám chạm vào mi mắt của nàng, nâng một ngón tay lên, cách không trung miêu tả hình dáng của nàng. Gương mặt nàng còn có chút non nớt, từ nghiêng một bên không có cảm giác trong sáng thanh khiết kiên định bằng nhìn chính diện. Hắn dường như tìm được trò chơi mới, lật đi lật lại đánh giá, không ngừng có phát hiện mới. Thì ra dáng môi của nàng cũng rất được, đầy đặn mà lại tinh tế, ngũ quan tách ra không có gì để soi mói, khi hợp lại không lý nào lại không xinh đẹp. 
Đây là sự dụ dỗ rất lớn, tay hắn có một ý nguyện vô cùng mãnh liệt, nghĩ muốn phá tan gông cùm xiềng xích dè dặt, muốn thử xúc cảm khi chạm vào kia. Hắn do dự thật lâu, năm ngón tay nắm rồi lại buông rồi lại nắm, cuối cùng nâng lên rồi hạ xuống, dừng ở trên đôi môi đỏ mọng óng ánh kia. 
Lòng bàn tay nhẹ nhàng giao động, làm như vậy có chút không quân tử, nếu như nàng tỉnh lại tám phần sẽ kêu to “ngài sờ miệng ta làm gì”. Trên thực tế, nàng thật sự không phải là một nữ nhân hiểu phong tình, giống như cái vòng tay này vậy, sao nàng có thể tin là Lão phật gia đưa đến, rõ ràng đó là bút tích của hắn. Dù sao trái tim của hắn rất mệt, hắn oán hận nhéo má nàng một cái, một cái nhéo này bỗng nhiên lại có phát hiện mới, hắn đem hai ngón tay đặt trên mặt nàng vô cùng cao hứng xoa nắn hết lần này đến lần khác, hoàn toàn không quan tâm đến việc nàng có tỉnh lại hay không, nếu tỉnh lại càng tốt, vậy thì có thể trò chuyện cùng với hắn. 
Cứ dày vò như vậy một hồi, quả nhiên nàng bị xoa tỉnh, trợn mở đôi mắt nhập nhèm, dường như không nhận ra hắn là ai, vừa mở miệng liền hô to gọi nhỏ: “Ta muốn băm bàn tay của ngươi.”
Hoàng đế giật mình, biết linh hồn khi say rượu không chút kiêng kỵ gì đã quay lại. Bình thường rơi vào tình huống này có nói lý cũng không có tác dụng, chỉ có thể vô liêm sỉ hơn nàng mới có thể hoàn toàn chế phục nàng. 
“Nàng đang nằm ở đâu? Đang nằm trên người của trẫm. Trẫm muốn chặt đầu của nàng, móc đôi mắt của nàng ra xem ngươi còn ngủ nữa không.”
Nàng tức giận thở hổn hển, khoang thuyền rất hẹp, độ rộng vừa đủ cho nàng nằm, không có chỗ trống để nàng mượn lực. Nàng muốn ngồi dậy, thử vài lần đều không được, cơ thể vừa nhổm dậy lại ngã vật xuống, vừa nhổm dậy lại ngã vật xuống, buồn bực quát to: “Ngươi, yêu tăng kia, sử dụng phép thuật đưa ta ra ngoài, ta muốn đoàn tụ với nhi tử của ta.” 
Trong lòng Hoàng đế vẫn đang nghi ngờ có phải nàng bị Bạch nương nương nhập hay không thì nàng vẫn như thiên thạch nện xuống, ầm ầm đập vào đùi của hắn. 
Hoàng đế chỉ cảm thấy từng cơn đau ê răng lặp đi lặp lại, sau đó đau đớn càng lúc càng khuếch đại, đau đến nổi hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Hắn vừa hít sâu vừa cắn răng nói: “Nàng, đứa ngốc này!” 
Dù nàng đang đần độn nhưng vẫn không quên cãi lại: “Ngươi mới là đứa ngốc… Ngốc đến chảy mỡ...” 

Hắn biết không thể so đo với người say nhưng vẫn không nhịn được quát lớn: “Nàng thật to gan, dám làm trẫm đau, giang sơn xã tắc sẽ bị huỷ trên tay nàng.” Nhưng cái đầu nguy hiểm kia, hắn lại chưa bao giờ muốn đẩy ra. Hắn biết bây giờ muốn cách xa nó chỉ có cách cưỡng ép nàng đứng lên, nhưng dáng vẻ hiện tại của nàng sao có thể đứng vững được. 
Nhân phẩm một người tốt hay không, say rượu chính là lúc tốt nhất thể hiện ra. Tuy bây giờ đầu óc Anh Minh như hồ nhão nhưng vẫn là một người rất có trách nhiệm, nghe hắn nói nàng làm hắn đau, nàng bèn muốn bù lại cho hắn: “Đau chỗ nào? Ta thổi phù phù cho ngươi…” Nàng gãi gãi đầu tận lực suy nghĩ, sau đó sờ từ trước ngực hắn sờ xuống, sờ xuống đến ngã ba đường dưới hạ thân. 
Hoàng đế phát ra tiếng rên nhẹ, tuy rằng tiếng rên nhẹ này phát ra lúc này rất không thích hợp nhưng quả thật hắn không nhịn được, chỉ cảm thấy lỗ chân lông nở ra, có lẽ sắp bị cái đồ kém năng lực này trừng trị chết rồi.
“Đừng…” Hắn nói, nói xong hắn ưỡn thẳng người lên: “Nàng đừng làm bậy.” 
Nhưng hành động này lại khiến nàng dễ dàng phát hiện nguồn gốc bệnh, nhất thời vô cùng áy náy, thì thào nói: “Đầu ta lợi hại như vậy... Bị sưng lên rồi sao?”
Vì thế nàng vừa sờ vừa xoa còn vừa thổi khiến Hoàng đế hoảng loạn đến mức không biết làm như thế nào mới tốt. Nơi đó bị nàng động chạm liền trở nên nhiệt tình đứng lên với xu thế trước nay chưa từng có, hơi thở của hắn hỗn loạn, mặt đỏ tai hồng, đây là sự cố mà bao nhiêu năm làm Đế vương chưa bao giờ gặp, hắn không có kinh nghiệm, hoảng quá không biết làm sao. 
Thật ra lúc này nên ngăn nàng lại, nhưng hắn lại không làm vậy, hắn xấu hổ hưởng thụ loại dục vọng mê loạn lại rung động này, thậm chí cảm thấy tình cảm mãnh liệt dâng trào. Nữ nhân này là người hắn rất thích, vả lại chỉ không lâu nữa thôi nàng sẽ trở thành Hoàng hậu của hắn, cho dù có vài hành động thân mật cũng không có gì, dù sao hắn cũng sẽ chịu trách nhiệm. Tay nàng đè ở phía trên, hắn ngăn tay nàng lại. Nàng không hiểu, ngước đôi mắt say lờ đờ nhìn hắn, cho rằng hắn đang rất đau đớn, vì thế nàng lại chu môi lên, cách y phục thổi phù phù vài cái. 
Cứ như thế, nếu không dừng lại chắc sẽ phải ở chỗ này lâm hạnh nàng. Một khi tà tâm phát sinh, hắn bắt đầu tìm nơi đủ rộng để hai người có thể nằm xuống. Dời hai tấm ván ngồi về phía sau khoang thuyền, phần bụng giữa thuyền lập tức trống không, tuy rằng điều kiện hơi gian khổ nhưng lại đầy tính dã thú không phải sao? Nhưng mà làm như vậy có phải có hơi đê tiện không? Hắn lại bắt đầu do dự, hai tay vòng ôm giữ vững lưng của nàng, ở trên vòng eo mảnh khảnh chậm rãi lên xuống, mỗi lần nàng ngước nhìn hắn, hắn đều có cảm giác phạm tội, dường như hắn đang dụ dỗ một đứa trẻ không biết gì, mặc dù nàng cảm thấy bản thân mình là Bạch nương nương.
“Nàng biết ta là ai không?” Hoàng đế gian nan hỏi.
Nàng trả lời kiên định: “Pháp Hải.” 
Hoàng đế cảm thấy đau đầu: “Pháp Hải là hoà thượng, hoà thượng không có tóc, nhưng ta có.” Hắn cầm sợi tóc rủ xuống hướng về phía nàng lắc lắc: “Cho nên ta không phải là Pháp Hải, ta là Hứa Tiên.” 
Nàng chớp chớp mắt, bắt đầu tiêu hoá vấn đề này, trong ấn tượng của nàng dáng vẻ này không phải của Hứa Tiên. 
Nhưng Hoàng đế rất phấn khích, hắn nhiệt tình dụ dỗ: “Không phải nàng muốn tìm nhi tử sao, nhi tử của nàng ở chỗ trẫm, trẫm… Cho nàng được không?”
Vốn tưởng rằng nàng sẽ nói được, thật sự cho rằng nàng sẽ nói được, ai ngờ nàng lại oà khóc, liên tục gọi: “Tỷ phu, cuối cùng ta cũng tìm được huynh, ta là Tiểu Thanh đây.” 
Một lòng nhiệt tình của Hoàng đế bị một chậu nước lạnh dập tắt, buồn bã nhìn ánh trăng cô đơn trên bầu trời, khóc không ra nước mắt. 
“Nàng cố ý?” Hắn lẩm bẩm: “Tề Anh Minh, nàng đúng là xấu từ trong xương cốt xấu ra, trẫm chưa từng thấy nữ nhân nào xảo quyệt như ngươi.”

Mặt nàng lăn qua lăn lại trên đùi hắn hai vòng, không đáp lại lời hắn, không lâu sau đó thì tiếng ngáy lại vang lên. Hoàng đế thở dài thật mạnh, người chịu tra tấn chỉ có một mình hắn, trong mộng của nàng nhất định khắp nơi đều là tiên thảo nơi Côn Luân và từng đợt hương thơm của dược liệu. 
Đột nhiên bùm một tiếng, có một điểm sáng bay thẳng lên trời, sau đó trên trời cao nở rộ từng bông hoa sáng lạn, từng chùm, từng chùm, lúc thấp lúc cao, khiến cả mặt hồ đều bừng sáng theo. Đây là pháo hoa được bắn trong đêm lễ vạn thọ để chúc mừng sinh thần của Hoàng thượng, Hoàng đế không khỏi buồn vu vơ, nhóm người Hoàng tổ mẫu thật hăng hái, cho dù hắn không ở đó, bọn họ cần ca hát thì ca hát, muốn nhảy múa thì nhảy múa, không hề chậm trễ việc vui chơi. 
Hắn đẩy đẩy người nằm trên đùi vài cái: “Hoàng hậu, thức dậy xem pháo hoa.” 
Hoàng hậu của hắn bận ngủ đến không hay biết gì, căn bản không thèm đếm xỉa đến hắn, lễ vạn thọ năm nay thật sự là quá kích thích, cũng quá thê lương.
Đương nhiên Thái hoàng Thái hậu cũng không phải hoàn toàn quên mất bọn họ, cảm thấy đã đến thời gian thích hợp vẫn gọi Đức Lộc đến đón bọn họ, dù sao trên hồ khí ẩm nhiều, lỡ như bị cảm lạnh sẽ không tốt.
Đức Lộc làm việc có thể nói là vô cùng kín đáo, trong tình huống này nếu ngơ ngác xông thẳng lên thuyền chính là hành vi không cần giữ đầu nữa, hắn cố ý vừa chèo thuyền vừa tạo tiếng động lớn đi đến, khiến mặt nước phát ra tiếng ào ào, lề mề thật lâu mới chậm rãi đưa thuyền đến gần, đè nặng giọng kêu: “Vạn tuế gia… Vạn tuế gia… Nô tài đến đón ngài và nương nương đây.”
Hoàng đế đang nén giận trong lòng, không đáp lời hắn, Đức Lộc lại gọi thêm hai tiếng vẫn không thấy động tĩnh bên trong, bất đầu hoảng hốt. Hắn vội vàng nhảy lên thuyền xem, vừa đưa mắt đã thấy Vạn tuế gia ngồi ngơ ngác ở đó, Anh cô nương đang gối đầu trên bắp đùi hắn ngủ say, cảnh này cùng với cảnh trong tưởng tượng của hắn không giống nhau lắm, Đức Lộc nhìn bình rượu nằm nghiêng bên cạnh một cái, chần chờ hỏi: “Chủ tử, nương nương lại uống say ạ?”
Hoàng đế cúi đầu, theo thường lệ đẩy nàng hai cái: “Tiểu Thanh, chúng ta có thể lên bờ rồi.” 
Nàng lẩm bẩm hai câu, ôm chặt eo hắn.
Đức Lộc thấy thế cũng không nhiều lời, cầm lấy mái chèo, chèo thuyền về Thái Phác hiên. Vạn tuế gia thật sự có thần lực trời sinh, cũng không biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, không cần mượn tay của người khác mà tự mình ôm Anh cô nương vào trong vườn. Nhóm người Thái hoàng Thái hậu đang chờ ở phía trước, Vạn tuế gia không muốn người khác thấy dáng vẻ không đẹp mắt của nương nương, tránh làm tổn hại đến uy nghi trong tương lai, nên từ chân tường đi vòng ra phía sau, sắp xếp cho Anh cô nương xong mới quay lại gặp Lão phật gia. 
“Lúc nãy thái giám chèo thuyền rơi xuống nước, Anh Minh bị hoảng sợ nên muốn nghỉ ngơi một chút.” Hoàng đế vẫn giữ dáng vẻ thanh thoát như ánh trăng rằm, bởi vì trước mặt có đông đảo phi tần nên cần phải tìm một lý do thích hợp có thể giữ thể diện cho người kia. 
Thái hoàng Thái hậu ‘ồ lên một tiếng: “Thái giám trong vườn quản giáo quá sơ sài, lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, hại bọn ta đợi lâu như vậy mà vẫn không thấy các con lên thuyền.” Vừa nói vừa đánh giá hắn, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên nếp nhăn uốn lượn trước người hắn.
Nếp nhăn như thế này không phải bình thường có thể tạo thành, nhìn một cái, trên toàn bộ vạt trước áo bằng sa tanh xuất hiện rất nhiều nếp gấp hình cánh quạt... Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu nở nụ cười trọn vẹn, trong lòng đều hiểu rõ. 
Còn những tiểu chủ tử kia cũng không phải là người ngốc, còn có gì để nói, hai người họ lênh đênh trên hồ gần hai canh giờ, có chuyện gì mà làm không được. Nhưng mà mọi người hiểu rõ trong lòng là được rồi, có ai dám thật sự so đo không? 

Cung Phi nói: “Lão phật gia, bây giờ Vạn tuế gia và Anh cô nương đã đến, ngài cũng có thể yên tâm rồi. Phía trước Quan Lan tạ (tạ: đài) đã chuẩn bị xong rồi, năm nay đặc biệt mời lão linh công [1] xuống núi để hắn hầu hạ Lão phật gia, Thái hậu và các chủ tử một khúc. Vạn tuế gia còn chưa dùng bữa, chút nữa gọi người mang thức ăn lên, nếu để bụng rỗng trong thời gian dài, sẽ bị thương tỳ vị.” 
[1] Lão linh công (老伶工): Chỉ người lão luyện trong nghề kịch
Cung Phi là phi tần ở hậu cung lâu nhất, lúc trước chân trước chân sau tiến cung cùng với Hiếu Tuệ Hoàng hậu, sau này lại có Đại A ca, nếu không có Xuân Quý phi thì nàng là người đứng đầu trong hậu cung. Người lâu năm làm việc sắp xếp rất hợp lý, Thái hoàng Thái hậu cười nói được: “Hôm nay là lễ vạn thọ, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cũng may không có nguy hiểm gì. Đáng tiếc Anh nha đầu không thể đến cùng với chúng ta… Cho người đến hầu hạ thật tốt, đưa bữa ăn nóng đến cho nàng, cẩn thận đừng để nàng bị cảm lạnh.”
Trong lòng Lão thái thái nghĩ, cô nương người ta là lần đầu, phải nghỉ ngơi thật tốt, tĩnh dưỡng thân thể thật tốt. Vì thế lại đặc biệt dặn dò Tùng Cách các việc cần hầu hạ, nhưng bà vẫn không yên lòng nên để cả đại Nga Tử ở lại rồi mới cùng nhóm người Thái hậu chậm rãi ra Thái Phác hiên, đến Quan Lan tạ.
Sân khấu kịch dành cho Đế vương đương nhiên được dựng rất lớn, rất tinh xảo, trên đài trang trí hoa tươi, cửa mù mịt khói mây mở rộng, đào kép ở trong tầng mây hét đến rung động tâm can: “Lặng nhìn, một mảnh trời thu trong vắt, nhìn không thấy mây lạnh cổ thụ cao đpẹ ở phía xa".
Khi hát đến “Trời thanh khiết sau cơn mưa, một chiếc lá lững lờ trôi giữa dòng nước yên tĩnh, nét thu thanh tịnh, ai người lái mặt trăng,” nhóm chủ tử dưới đài lệnh cho thái giám cung nữ ném tiền lên đài, từng cơn mưa tiền ào ào bay đến phủ kín dưới chân đào kép. 
Thái hoàng Thái hậu cũng khen hay, vui vẻ vỗ tay nói: “Mấy vị linh công này giọng hát rất tự nhiên, hát rất hay.” 
Hoàng đế gật đầu, hắn cũng không quá hứng thú với kịch nam, dùng bữa một lát thì có chút thất thần. 
Đại A ca và hai vị Công chúa đến, quỳ gối phía dưới hướng dập đầu, chúc Hoàng phụ vạn thọ vô cương. Lúc này Hoàng đế mới gợi lên chút ý cười, mặc dù hắn cũng không quá gần gũi với mấy đứa trẻ này nhưng biết trên người bọn chúng đang chảy dòng máu của mình, phần thân tình lẫn trong xương cốt kia chắc chắn là không thể tách rời. 
A ca và Công chúa đều còn nhỏ tuổi, cần có bà vú ôm, Hoàng đế gọi bọn chúng đến gần, lần lượt sờ sờ từng khuôn mặt nhỏ nhắn. Trong gia đình Đế vương chú trọng ôm tôn không ôm nhi, dù thích cũng không thể ôm vào lòng ngồi lên đầu gối, sờ sờ hai má như vậy đã là rất thân cận rồi.
Vốn Cung Phi còn đang lo lắng cho nhi tử của mình không khoản đãi, lúc Đại A ca đến trong lòng nàng luôn không yên. Hiện giờ thấy chủ tử ôn hoà, nàng nhất thời mừng đến chảy nước mắt, xúi giục con mình:: “Đại A ca, gọi A mã, gọi A mã đi!” 
Nhưng Đại A ca chỉ vừa mới học nói, mà đứa trẻ này lại ít nói hơn những đứa trẻ khác, hai vị Công chúa còn có thể nói được một câu hoàn chỉnh, còn thằng bé thì đến hai chữ cũng không nói được. 
Cung Phi rất xấu hổ, cẩn thận dò xét sắc mặt của Hoàng đế, ngược lại sắc mặt của Hoàng đế vẫn bình thường:“ Quý nhân thường biết nói muộn, đừng làm khó đứa bé.”
Thái hậu thấy tôn nhi đến nên rất vui vẻ, gọi mấy đứa nhỏ đến thưởng bánh ngọt, lúc này các phi tần cũng bắt đầu kính dâng thọ lễ kính lên Hoàng đế, đủ loại đồ vật kiểu dáng hoặc tinh mỹ hoặc sang quý, bày trên bàn hắn giống như một cửa hàng tạp hoá vậy.  
Tinh thần Hoàng đế dao động, nhớ đến cái người uống say kia, hình như còn chưa có hành động gì với sinh thần của hắn thì phải. Ngược lại hôm trước hắn lại tặng cho nàng hai cái vòng tay, như vậy thì, hình như là sinh thần của nàng chứ không phải của hắn. 
Thái hoàng Thái hậu liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, đoán rằng lúc này hắn đang lo lắng cho Anh Minh, nên liền nói: “Hôm nay là ngày vui của con, bọn ta cũng hưởng được chút vinh quang được nghe hát tìm niềm vui, sợ sẽ ồn ào đến nửa đêm. Ta biết con không thích những trường hợp như thế này, nếu không kiên nhẫn thì quay về lo chuyện của con đi, bọn ta nhiều người, cũng không cần con phải ngồi đây.” 
Đương nhiên Hoàng đế cũng muốn rời khỏi, nhưng bây giờ đang là yến tiệc mừng sinh thần của hắn, hắn rời đi nửa chừng thì cũng thật sự không hợp quy tắc nên mỉm cười nói không sao: “Hôm nay tôn nhi không quan tâm đến việc triều chính, hiếm khí có cơ hội nghe kịch cùng với Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương, tổ mẫu và ngạch nương muốn nghe đến bao giờ trẫm sẽ ở đến khi đó.” 
Cho nên lễ nghĩa vô cùng đầy đủ, nhưng kiên trì cũng là một loại khảo nghiệm. Hoàng đế nghe tiếng hát ê ê a a, ngồi hồi lâu chỉ cảm thấy trong màng tai như đánh trống reo hò, tiếng chiêng vọng thẳng vào khiến da đầu hắn run lên. 

Cũng may Anh Minh say rượu, không cần ở chỗ này nghe hát. 
Quang Lan tạ ở xa xa truyền đến âm thanh vui vẻ, Tùng Cách và Nga Tử mỗi người dời một chiếc giường ngủ tới cạnh cửa sổ ở ngoài tiền thính. Cửa sổ tinh tế mở một khe hở, bên ngoài từng cơn gió lùa vào khiến bên trong vô cùng mát mẻ, thật sự là ngày lành thích hợp cao gối yên giấc. 
Giấc ngủ này thẳng đến sáng. 
Trong vườn tiếng chim hót nhiều hơn trong cung, trời chỉ vừa tờ mờ sáng, không biết là chim gì đậu trên chạc cây ngoài cửa sổ hót rất uyển chuyển và vang dội. 
Anh Minh mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn ra bên ngoài thấy một làn ánh sáng mỏng màu lam chiếu lên cửa sổ, nàng chống tay ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu vô cùng đau đớn, ôm đầu gọi Tùng Cách: “Cho ta chén nước.” 
Tùng Cách và Nga Tử tiến vào, Nga Tử cười nói: “Cô nương thức dậy sớm thế? Trong vườn không nghiêm khắc như ở trong cung, hôm qua ngài lại uống say, sáng nay ngủ thêm một chút nữa cũng không sao.” 
Anh Minh lắc đầu, nàng uống say thì trở nên mơ hồ, bầu rượu tối hôm qua hại nàng khổ sở, cười nói: “Rượu trái cây rất dễ uống, ta ham uống nên không ngờ tác dụng chậm nhưng lại lớn như vậy, hiện giờ ta còn chóng mặt đây.” 
Tùng Cách vắt khăn đưa cho nàng lau mặt, hỏi: “Chủ tử, ngài còn nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?” 
Dù sao cũng là cô nam quả nữ ở riêng với nhau lâu như vậy, thật ra mọi người đều rất tò mò, tranh thủ khi không có người thứ tư ở đây, Tùng Cách và Nga Tử như hổ rình mồi nhìn chằm chằm khiến Anh Minh bị nhìn mà không hiểu tại sao. 
“Làm sao thế?” Nàng có chút hoảng hốt: “Có phải ta đã làm ra chuyện gì khác người không?”
Tùng Cách nói không có: “Khi ngài lên bờ thì ngủ say như ngất xỉu, là Vạn tuế gia ôm ngài trở về đây.” 
Nàng khẽ mở miệng, cảm thấy không thể tin được: “Say đến mức đó sao?” Càng nghĩ càng chột dạ: “Vậy Lão phật gia với Thái hậu, còn có các tiểu chủ tử đều nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ đó của ta à?” 
Nga Tử nói vậy thì không có: “Cô nương đừng lo lắng, nhiều nhất ngài chỉ xấu hổ với ngự tiền thôi, còn những người khác thì không có.” 
Anh Minh sợ run một lúc lâu, bắt đầu nhớ lại bản thân ở trước mặt vua có bao nhiêu thất lễ. 
Trong thoáng chốc nhớ đến Hứa Tiên và Tiểu Thanh, nàng cảm thấy không hay rồi, giơ tay lên tuyệt vọng ôm mặt.
 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play