"Minh Tuân! Ánh Ánh! Hoài Hoài! "
Ngồi trêи xe ngựa đột nhiên tiểu thư Ánh Dương lại ngồi thẩn thờ nhìn mơ hồ, sau đó lại nhìn qua Hoài Thục.
"Cô định để Cảnh Minh sống như vậy đến cuối đời à? Một cậu chủ của một gia đình tiếng tăm lừng lẫy, một người có thể có trong tay tất cả mọi thứ? "
Cô nhìn vào mắt tiểu thư Ánh Dương, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.
"Lúc nãy cô có nhìn thấy Cảnh Minh cười rất thoải mái không? Cô có thấy cậu ấy đang sống rất hạnh phúc không? "
"Đó không phải là Cảnh Minh nữa, Cảnh Minh hào hoa phong nhã, từng ngón tay cũng có thể toát lên sự sang trọng. Nếu nhà họ Hoàng không còn là nơi cho Cảnh Minh sống nữa thì vẫn còn nhà họ Lê! Tôi không muốn để Cảnh Minh sống ở đó nữa!"
"Cô...cô đã hứa với tôi rồi mà? Sao cô lại làm như vậy? "
Chợt cô kϊƈɦ động nắm tay vào xe ngựa, mắt trợn lên nhìn Ánh Dương, sau đó tiểu thư ấy liền nhếch mép lên:
"Tôi hứa gì với cô, tôi chỉ hứa với cô giả vờ đóng tuồng với cô thôi, đưa Cảnh Minh đi hay để Cảnh Minh lại tôi chưa từng hứa với cô!"
Nói xong xe ngựa cũng đã dừng lại, tiểu thư ấy liếc một cái đã kéo màn ra sẵn. Ý là đuổi khéo cô, cô bước xuống xe, lát tiểu thư ấy định đi thì chợt cô kéo xe lại.
"Này! Tiểu thư đừng làm như thế? Cậu Cảnh Minh trước đây hay bây giờ cũng không thích cuộc sống ngột ngạt giống trước kia. Cô yêu cậu ấy như vậy tại sao cứ phải bắt cậu ấy quay lại đây, nhớ những thứ đau khổ đó?"
"Cô được Cảnh Minh yêu nên cô nói thế? Còn tôi, trước đây cậu ấy cả nhìn cũng không thèm nhìn tôi, bây giờ trời cũng giúp tôi rồi. Cậu ấy quên được cô rồi, tại sao tôi không lợi dụng chuyện này để cậu ấy yêu tôi chứ?"
Nói xong xe ngựa cũng vừa đi, cô nhìn theo thở dài, mày chau lại vẻ khó chịu, vừa khó xử vừa tự trách bản thân mình. Tiểu thư Ánh Dương yêu Cảnh Minh như vậy lời tiểu thư ấy nói quả thật rất có thể sẽ xảy ra, làm sao tránh khỏi chứ, ngày trước thì không nói làm gì. Bây giờ trong đầu cậu hầu như chỉ là một trang giấy trắng, tiểu thư ấy thật sự sẽ không từ bỏ cơ hội này, cô đứng đó một hồi lâu, sau đó tiếng bà Hậu cất lên sau lưng:
"Hoài Thục à, tối rồi cô đứng đó làm gì vậy?"
"À tôi!"
Thấy ánh mắt cô toát lên sự lo lắng, bà nhíu mày như đoán ra cô gặp chuyện gì, liền ngoắc tay bảo.
"Có chuyện gì sao?"
"Chuyện! À..."
Cô nhìn quanh thấy có mấy gia nhân đi ngang, sau đó vẻ cẩn thận kéo tay bà Hậu đi vào, khi đã đóng cửa lại cẩn thận cô mới bứt rứt tay rồi nói:
"Bà Hậu à! Tôi mới đi thăm cậu Cảnh Minh về!"
"Cái gì? Tôi đã bảo cô phải cẩn thận lại rồi mà, cô có biết cô đi ban ngày ban mặt thế có nhiều người thấy không? "
"Tôi biết, nhưng đó không phải là vấn đề, cái tôi nói chính là...tôi đã dẫn tiểu thư Ánh Dương đi theo! Tiểu thư ấy biết cậu Cảnh Minh mất trí nên đòi mang cậu về nhà họ Lê, muốn..."
"Tôi hiểu rồi! Hiểu rồi! Tính cách tiểu thư Ánh Dương tôi cũng biết, nhưng mà mang về nhà họ Lê thì có phải là manh động quá không? Dù sao cậu Cảnh Minh cũng là cậu chủ nhà họ Hoàng, chẳng lẽ không có nơi nào đi sao mà lại phải về nhà họ Lê?"
Cô nhìn bà Hậu, bà ấy vẫn chưa biết chuyện Cảnh Minh không phải con ruột lão gia, bà nói thế cũng đúng, nhưng tiểu thư Ánh Dương biết rồi, sợ tiểu thư ấy kϊƈɦ động quá mà lỡ miệng nói ra. Từ nhỏ đến lớn cậu là người sống nội tâm, trước đó trước mặt bà Hạnh cậu nói mà như tưởng cậu đau đứt cả ruột gan, nếu như mất trí nhớ với người ta là một tai nạn xui rủi, thì với cậu đó chắc chắn là một món quà. Từ khi mất trí lúc nào cô cũng thấy cậu cười vui vẻ, bây giờ sóng gió đã qua, bà Hạnh cũng đã biến mất, nếu sự thật ấy lại nổ ra thêm một lần nữa thì thử hỏi một người như cậu làm sao mà chịu nổi? Cậu mất trí nhưng con người cậu vẫn có lòng tự tôn của mình, nhà họ Hoàng lại là một thế lực vừa lớn vừa rộng, nhỡ đâu đồn xa thì cậu phải sống sao đây? Cô suy nghĩ mãi mà đầu muốn nổ tung ra, cô ngồi phịch xuống ghế sau đó vò đầu bứt tai.
Bà Hậu thấy chợt bà chép miệng cái rồi nói:
"Sao cô lại dại như vậy, cô cũng biết tính cách tiểu thư Ánh Dương rồi, sao cô lại cho tiểu thư ấy gặp cậu?"
"Tôi? Tôi đã hứa với cô ấy rồi!"
"Cô hứa cái gì? Chẳng phải ngay ban đầu chúng ta đã nói rồi sao? Chuyện Cảnh Minh... "
"Ây da bà Hậu à! Tôi nhức đầu quá đi, thật sự tôi không suy nghĩ tới, lúc ấy tôi chỉ vì nóng lòng muốn đem tay chân đã bị yểm của người nhà họ Hoàng đem đi chôn cất đàng hoàng thôi. Tôi đã hứa với cô ấy nếu phụ thân cô ấy đứng ra giúp thì tôi sẽ dẫn cô ấy đi gặp Cảnh Minh! "
"Cô thật là, cô thật sự ngốc hay giả ngốc vậy?"
"Tôi...tôi làm sao? Chỉ là tôi không có bản lĩnh giúp người nhà họ Hoàng nên tôi mới nhờ phụ thân tiểu thư ấy! Tôi nào biết chứ?"
"Cô thật ra không biết thật à? Cô...tôi không biết nói thế nào cho cô nghe nữa! Cậu Cảnh Minh trước nay đều là để tâm ở cô, sao cô lại mang cậu ấy trả lại cho tiểu thư Ánh Dương chứ?"
Nói xong lại thấy mặt cô đần thối ra, cô ôm đầu rũ rượi rồi nói:
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi là người đã có chồng, sao bà cứ nói mãi thế? Bà nói kiểu gì bây giờ cả mẹ cũng bắt đầu muốn tôi và Cảnh Minh... "
"Hoài Thục à, ai cũng thấy ai cũng nhận ra ai cũng cảm nhận được, chỉ có cô thôi! Cô xem trái tim cậu ấy là sắt đá à?"
Cô ngẩn mặt lên nhìn bà, sau đó đôi môi run rẩy nói:
"Vậy bà muốn tôi làm gì bây giờ? Mẹ sắp rời khỏi nhà họ Hoàng rồi, cũng sắp đuổi tôi đi rồi! Tôi chỉ muốn giúp nhà họ Hoàng thêm vài ba chuyện, sai sao?"
"Không sai! Hoài Thục à? Cô thật sự thành tâm nguyện ý sống như vậy đến cuối đời sao?"
"Vậy ý bà muốn tôi phải thế nào?"
"Muốn thế nào? Nếu tôi nói ra cô có chịu nghe không? "
Cô im lặng nhìn bà, sau đó bà thở dài cái rồi mỉm cười dịu dàng.
"Cảnh Minh có tốt không? "
"Bà hỏi chuyện này làm gì?"
"Cô cứ trả lời đi!"
Cô nhíu mày cái rồi gật đầu.
"Có!"
"Có ưu tú không? "
"Có!"
"Có hoàn hảo không? "
"Có!"
"Xét toàn diện thì như thế nào?"
"Rất tuyệt vời rất hoàn hảo! "
"Vậy! Cô có tình cảm với cậu ấy không? "
Hỏi tới đây cô thở dài nhìn bà.
"Tôi đoán được bà sẽ hỏi tôi như thế này, tôi..."
Bà giơ tay ra ngăn cô lại, bà mỉm cười nói:
"Hoài Thục! Cô thành tâm mà nghĩ kĩ đi, có thật sự trong lòng cô thật sự không rung động không? "
Cô nhìn vào mắt bà, phút giây im lặng chợt gợi cho cô nhớ đến rất nhiều điều. Cô lại nhớ lại quảng thời gian lúc trước, thấy mắt cô bắt đầu có tý cảm xúc bà liền nói vào:
"Cảnh Minh luôn bên cạnh cô, vốn dĩ rất ghét căn nhà này và mẹ mình nhưng cậu vẫn quay về để gần cô bảo vệ cô, lúc nào cậu cũng lo cho cô, lúc nguy hiểm hay lúc khó khăn. Cô không cảm thấy mỗi khi cậu ở gần cô đều cảm thấy an toàn à? Hay cô không nhận ra lúc cô nhìn cậu, cười với cậu, ánh mắt mình rất trong sáng à? Đó là tình cảm trong sáng thuần khiết. Cô thật sự chưa cảm nhận được bao giờ à?"
"Tôi..."
Cô thở dài rồi lại hiện lên bao nhiêu là thứ, bà lại nói thêm:
"Lúc cô gặp nguy hiểm tôi và cậu ấy đi tìm cô, cô không biết cậu ấy đã trở nên kϊƈɦ động như thế nào đâu, cô tin tôi đi, cậu Cảnh Minh là người mang trái tim nhân hậu. Cô cũng vậy, rõ ràng hai người rất có duyên có nợ, tại sao lại mãi trốn tránh nhau như thế? Thế cô có tự hỏi lòng mình rằng lúc Cảnh Minh nhảy xuống vực cô đã cảm thấy thế nào không? "
Cô ngồi nghe bà nói, tất cả thứ bà nói không sai! Đúng cả, đúng là cô có tình cảm với cậu, cũng biết từ lâu cậu cũng có tình cảm với cô, nhưng mà...
"Gia Minh thì sao? Bà là Dì ruột chàng ấy, lẽ nào bà muốn tôi bỏ chàng sao?"
"Gia Minh chết rồi, một quy luật trời định chính là người chết thì không thể sống lại! Cô không hiểu sao?"
"Được rồi được rồi! Tôi nghe rất nhiều lần rồi!"
Nói xong cô đứng phắt dậy, chuẩn bị bước vào phòng tắm. Bà nhìn theo mà chợt ngậm ngùi, bà nhỏ nhẹ nói:
"Hoài Thục! Không lâu sau nữa tôi và bà Hoàng sẽ ra đi!"
Cô nghe bà nói thì chợt đứng yên, dường như cô đã linh cảm được rồi thì phải. Khi bà Hậu nói ra cũng chỉ là thêm phần chắc chắn.
"Tôi đã nghĩ đến chuyện này, sau bao nhiêu chuyện tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện này! "
"Hoài Thục! Chúng tôi thật sự rất lo cho cô, thật sự nói trả cô sự tự do chỉ là muốn cô sống thoải mái. Nhưng có một điều chúng tôi muốn hơn cả là thấy cô tìm được một bến đỗ tốt, sau này bình an hạnh phúc! "
"Hai người sẽ đi đâu vậy?"
Cô quay mặt lại nhìn bà, sau đó bà nói:
"Chị nói không muốn ai biết! Chuyện gia nhân và các phu nhân chị ấy đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi! Chỉ còn cô..."
"Vậy còn điện thờ, bài vị và đất đai mồ mả! Cũng bỏ sao?"
Bà Hậu mỉm cười nhẹ nhàng:
"Đương nhiên là không rồi!"
Nói xong bà liền bước lại gần cô, cách nhau một tấm màn mỏng, sau đó bà nói:
"Hãy cho bản thân một cơ hội đi được không? Sống là còn, chết là hết, đừng để mất đi lần nữa mới tỉnh ngộ ra!"
Nói rồi bà cũng nhẹ nhàng rời đi, lúc ấy tiểu Mai đi vào, thấy cô đứng đờ người ra đó nó liền nói:
"Thiếu phu nhân à, chẳng hiểu sao hôm nay bà Hoàng kêu hết gia nô trong nhà ra phát cho mỗi người một túi bạc. Rất nhiều đó thiếu phu nhân! Em cũng có một túi!"
Cô nghe nó nói xong mới nhẹ nhàng mỉm cười.
Thì ra sắp xếp ổn thỏa là như thế này, chợt cô bước vào bồn, ngâm mình trong đó. Rồi trườn người xuống hụp vào nước, làm sao đây? Chuyện lại bắt đầu rối rắm rồi à? Lại gây ra chuyện mất rồi.
Cô ngẩn mặt lên khỏi mặt nước, nước chảy xuống mặt mũi cô, rồi cảnh tượng cô đắm mình trong nước hiện lên. Lần đầu tiên là cô bị dắt xuống ao, vớt một đứa trẻ lên, lúc ấy chính là cậu Cảnh Minh vớt cô lên. Tự nhiên cô lại nhớ đến cảm giác cậu áp môi cậu vào môi cô truyền không khí. Rồi lại đan xen vào lúc Gia Minh ôm lấy cô giữa lòng nước xoáy, lúc cô xuống ao mò cái hũ đựng trái tim bà Hà. Hai cảnh tượng đó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cô! Cảnh Minh! Gia Minh! "
Cô nằm vật ra đó, mắt nhìn lên trần nhà, chợt mệt mỏi nhắm mắt lại. Trong lòng vẫn không yên, sau cô thay y phục, tối đó liền lén đi ra ngoài, lúc cô vừa đi khỏi bà Hậu đã vội mỉm cười.
"Chị à! Cuối cùng cô ấy cũng nghĩ thông rồi!"
Bà Hoàng đứng kế bên nhìn theo bóng lưng Hoài Thục, bà mỉm cười.
"Đúng vậy!"
Hai người dìu nhau đi vào nhà, còn cô chạy như bay trong màn đêm.
Sáng hôm sau cô đã đến làng cậu Cảnh Minh ở, đứng đó nhìn quanh vẫn chưa thấy mặt trời lên, chợt cô thở một hơi, rồi bước vào làng.
"Hoài Hoài!"
Cô nghe tiếng cậu kêu sau lưng liền quay mặt lại. Thấy tóc cậu còn dính sương ban mai, cô nhìn cậu rồi mỉm cười.
"Minh Tuân, sáng sớm đi đâu vậy?"
"Tôi! Hôm qua cô nói măng ngon, nên..."
Cô nhìn ra sau lưng cậu, chợt thấy giỏ cậu đeo trêи lưng toàn là măng non, mắt cô lại cay cay nhẹ.
"Thế nên...cậu đã đi hái cả đêm à?"
"Không phải cả đêm, mà là canh ba mới đi!"
Cậu mỉm cười dịu dàng, cô nhìn xuống bàn tay cậu, sau đó lại nhìn lên mặt cậu. Bàn tay trắng trẻo mịn màng của cậu ngày xưa bây giờ đã trở nên đầy vết trầy xước, da cũng hơi nhám đen rồi, cô mỉm cười cái rồi nói:
"Minh Tuân!"
"Hả?..."
Cậu nghiêng đầu mỉm cười hỏi, cô nhẹ nhàng cúi đầu rồi hít một hơi thật sâu!
"Chúng ta về nhà thôi!"
"Nhà? Nhà của ai?"
"Về nhà của cậu! Của chúng ta!"
Nói xong mặt cậu trở nên không cảm xúc, đơ người ra nhìn cô, lát sau cô liền mỉm cười.
"Cậu quay về với tôi đi được không? "
"Cô biết nhà tôi ở đâu sao?"
Cô nhẹ nhàng gật đầu, cậu rơi cả cái dao trêи tay xuống, mắt nhìn cô bàng hoàng. Cô quay lại nhìn ngôi làng cái rồi nói:
"Đi thôi! Sau này chúng ta có thể quay lại đây bất cứ lúc nào! Cậu tin tôi không? "
Cậu nhẹ nhàng gật đầu.
"Tin!"
Ánh bình minh lúc ấy cũng vừa nhô lên, cô nhìn mặt trời mọc cái rồi nhắm mắt lại. Sáng hôm đó cô và cậu cùng nhau trở về nhà, trêи xe ngựa không ai nói với ai lời nào, cô lâu lâu lại liếc qua nhìn cậu. Chỉ thấy cậu mỉm cười nhẹ nhàng, cô lại thầm nhủ lòng rằng đem cậu đi một phần là bảo vệ cậu, một phần là bảo vệ ngôi làng. Ai biết được tiểu thư Ánh Dương sẽ làm gì với ngôi làng vốn dĩ yên bình bao lâu nay đó, cách tốt nhất vẫn là mang cậu đi, cậu thuộc về nơi nào hay thích ở nơi nào, cô nghĩ cô hiểu rất rõ.
Nhắm mắt lại sau đó xe ngựa cũng đã dừng, cô run run hồi hộp vạch cái màn ra, sau đó bước xuống xe. Nhìn cảnh vật thêm một lần nữa mới quay lại nhìn cậu, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó nhìn cô mỉm cười, cô không hiểu nụ cười đó ẩn ý cái gì. Chỉ cảm thấy cảm giác cậu đã nhớ ra cái gì đó, sau khi cả hai đã sẵn sàng, cô bước lại cửa, lấy hơi rồi mỉm cười.
"иɦũ ɦσα Nụ à..."
Một tiếng kêu thất thanh của cô vang lên, sau đó là tiếng lạch bạch phát ra. Chưa nhìn thấy cũng biết, dáng chạy của иɦũ ɦσα Nụ lại không lẫn đi đâu được, bà ấy chạy ra tới nơi vừa nhìn thấy cô và cậu thì đã đứng đơ ra như tượng, sau đó rất lâu sau thì cô bật lên cười lớn, bà đứng trong sân nhìn ra mà nước mắt bà chảy không ngừng, lát sau cô mới nói:
"иɦũ ɦσα Nụ à, xem tôi mang ai tới cho bà này!"
Bà ấy vẫn đơ người ra như kiểu đang hoàn hồn về, cô mỉm cười nói:
"Mỏi chân quá rồi, ngồi xe ngựa cả ngày, đói quá rồi này!"
Nói xong bà mới chợt giật mình, sau đó lại mở cửa, nhưng vừa mở tay lại vừa run. Sau khi đưa cậu vào nhà rồi bà mới bắt đầu kéo cô ra, cậu được dẫn vào phòng. Bà mới lén lút kéo cô ra, vừa lau nước mắt vừa nói:
"Thiếu phu nhân Hoài Thục, cô nhéo tôi xem xem, tôi có nằm mơ không? "
Cô ngả ngớn ra rồi cười cái lớn, sau đó quay qua nhìn иɦũ ɦσα Nụ, rồi cô lau nước mắt cho bà, cô hỏi:
"Có phải dạo gần đây bà nghe thấy rất nhiều tin dữ về cậu Cảnh Minh không? Không sao đâu, đúng là cậu đấy. Cậu Cảnh Minh của chúng ta quay về rồi, иɦũ ɦσα Nụ à! Cậu Cảnh Minh không sao?"
Cô nói xong thì liền mỉm cười, sau đó иɦũ ɦσα Nụ lại kéo tay cô nói:
"Thế còn chuyện nhà họ Hoàng sẽ giải tán thì sao? Hoài Thục cô có thể nói tôi nghe không? Nhà họ Hoàng đã ở đấy bao nhiêu đời rồi, đất đai nhà cửa, vườn tược rộng đồng bao la, giải tán thì có phải sẽ mất hết tất cả những gì xây dựng bấy lâu nay không? Cô không thể khuyên bà Hoàng sao?"
Cô nhìn иɦũ ɦσα Nụ, chợt nở một nụ cười an ủi.
"Tôi vẫn đang nghĩ cách! Đương nhiên tôi không để nhà họ Hoàng tan rả rồi, vì đó là nơi chàng sống từ nhỏ mà, sao tôi có thể, sao có thể để mất được!"
"Tôi phải khuyên mẹ giữ lại cho chàng chứ"
Nói xong cô thở dài, nhìn vào nhà cái rồi mới đi vào.
"Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút, chuẩn bị cho cậu vài món nhé!"
"Được được!"
иɦũ ɦσα Nụ nghe vậy liền nhanh nhẹn đi ra sau, cô quay lại phòng cậu, giơ tay lên gõ cửa.
"Cậu Cảnh Minh! "
Cậu đang ngồi trong phòng, tay cầm cây bút, tự nhiên lại giật mình trả lời"
"Hả?"
Cô lỡ miệng kêu, nhưng tại sao cậu lại trả lời?
"À...Minh Tuân!"
Cậu đang viết chữ thì cây bút bỗng vẽ qua hướng khác, cậu quay qua cửa nhìn, cô trợn mắt lên hơi bất ngờ, cậu nhắm mắt lại rồi đứng dậy.
Cậu mở cửa ra, cô mỉm cười rồi nói:
"Ăn cơm!"