Chiều hôm ấy cô được bà mời ra ăn cơm, ngồi chung mâm với bà, bà vừa chầm chậm nhâm nhi chén trà còn cô thì đói sắp chết, thấy đồ ăn thì ăn vội ăn vàng như chết nghẹn, mặc kệ có độc hay không, chỉ cần no cái bụng trước, nhưng cô lại tin chắc chắc không có gì bất thường, bởi nhà họ cùng ăn chung, nếu chết thì chết hết, họ cho cô ăn riêng cô mới sợ, cắm cúi ăn như hổ đói, gắp thức ăn lia lịa, bà Hoàng ho một cái rồi nói
"Hoài Thục à...từ từ thôi con!"
Nói rồi cô ngẩn mặt lên, cô liếm môi cái rồi nhìn xung quanh, hết tất thảy một lượt, trong nhà nam nhân thì ít, nữ nhân lại nhiều
Cô nhìn qua bà rồi gật đầu
"Con ăn no rồi ạ, con sẽ về chuẩn bị đồ đạc, chiều nay qua Vú Nụ như lời mẹ dặn!"
Bà mỉm cười rồi gật gật, bà kêu người đem trà mát ra cho cô, ân cần nói
"Uống chén trà đã sau này là người một nhà rồi, từ từ bảo nhau nghe, mẹ biết con xuất thân từ một gia đình bần nông, nên chuyện lễ nghĩa chắc là không biết, mẹ có thể hiểu! "
Cô gật đầu cười gượng, cái thông cảm của bà tại sao lại pha vào nửa phần khinh bỉ, bần nông, nếu hiểu thì đã không dùng ngữ khí này nói rồi, cô ngồi im lặng nhìn vào từng người trong nhà, nếu xét theo góc độ này thì nhà này ai cũng bình thường cả, thế mà ban đầu cô cứ tưởng nhà họ phải giống như một nơi khủng khiếp lắm, ai cũng là người bằng xương bằng thịt thôi, chỉ có bà Hoàng là có chút khác lạ
Chiều hôm đó bà cho gia nhân khiêng kiệu đưa cô qua Vú Nụ, nghe nói nhà Vú Nụ ở nằm bên thôn Đại Cát, mà qua thôn Đại Cát thì ngang qua thôn Vĩnh Hà rồi tới thôn Vĩnh Kiên của cô, cô ngồi trong ấy cũng chán nên mở cái rèm ra xem, tự nhiên người cô nổi óc cục, cô nuốt nước bọt cái rồi thầm lấp bấp
"Thôn Vĩnh Hà chẳng phải là thôn của vị tiểu thư đã chết đuối đó sao?"
Cô vừa nhắc xong thì một làn gió lướt qua gương mặt cô, cô kéo màn ra hỏi
"Này A Tỳ à..."
A Tỳ là con gia nô mà bà Hoàng đã cho cô, bảo sau này cái gì không biết hay muốn sai nó cái gì thì cứ gọi, nhà họ Hoàng ai cũng có một gia nô đi theo, cô là mợ nhà đó thì cũng có một con, sau này có ra đường thì người ta cũng biết, nhà họ Hoàng đức cao vọng trọng thế nào, tự nhiên nó quay mặt qua rồi nhìn cô, miệng nó nhếch lên rồi nói
"Dạ...!"
Cô định hỏi bao giờ đến thôn Vĩnh Kiên thì gọi cô dậy, muốn đánh chén một giấc, sau khi thấy nó quay lại cô chợt không nói gì, mắt như đơ ra nhìn nó, sao cái nụ cười và giọng nói này giống với...vị tiểu thư...
Cô tự xua đi ý nghĩa đó, cô chợt nói
"A Tỳ à, ta hơi buồn ngủ, khi nào đến thôn Vĩnh Kiên thì vén màn gọi ta dậy, có được không? "
Nó gật đầu rồi quay ra, cô bỗng thấy lạnh sóng lưng rồi chợt tỉnh cả ngủ, cô quay nhìn ra ngoài, lát sau nhìn phía sau gáy của A Tỳ, thấy nó đi ngang nhà bà phú hộ thì quay mặt vào nhìn, cô đã chắc chắn A Tỳ bị nhập nên vừa tới thôn Vĩnh Kiên cô liền kêu
"Dừng lại!"
Bọn họ dừng chân, cô thò tay ra bên trái rồi vươn người ra, dựa vào kiệu kêu inh ỏi
"A Tỳ! Lúc nãy ta kêu ngươi đem cho ta một bình trà sen uống kia mà, sao bây giờ lại không có hả?"
Cô vừa quát thì nó vạch màn chui đầu vào, miệng nó nhếch lên rồi thì thầm
"Mợ à, mợ gọi em à?"
Cô thấy mắt đó đen đục lại, tròng mắt đảo liên tục như hạt đậu rang, cô rút tay vào, thò ra nãy giờ bẻ cây dâu, cô quất vào người nó rồi nói
"Thả com bé ra, nó không có tội!"
Nó đau quá té ngửa ra đất, ôm người rào rú, cô bước xuống kiệu rồi chỉ cây roi vào mặt nó, trước mặt đám gia nhân giả vờ nói
"Tại sao tao dặn mày đem trà sen cho tao mày không đem, con chết tiệt này! "
Cô giơ lên rồi đánh liên tiếp, tiểu thư ấy liếc qua cô rồi nói
"Mợ... Sao mợ lại đánh con?"
Nó nói như gầm lên trong miệng, cô chỉ vào mặt nó rồi tẩn thêm mấy cái, nó vừa hét vừa khóc, ai cũng không dám can, lát sau thấy tiểu thư ấy xuất ra khỏi A Tỳ cô mới dừng lại, cô kêu người mang A Tỳ theo, cõng nó đi vì nó đã xỉu rồi, cô đi vào kiệu ngồi xuống nhìn cây roi đã tơi tả, cô thầm nói
"Đừng làm phiền tôi, tôi chẳng có lỗi gì với cô cả!"
Nói rồi cô siết cái roi trong tay nghiến răng, chợt bên tay có tiếng rêи ɾỉ chửi mắng
"Mày dám đánh tao, con nghèo hèn, con dơ bẩn con khốn nạn! "
Cô giơ cây roi lên rồi quất trong không trung
"Biến đi!"
Cô biết A Tỳ bị nhập từ khi nó quay mặt lại, ánh mắt đó đục ngầu, vả lại giác quan nói cho cô biết, là tiểu thư nhà đó nhập, lúc đi ngang nhà phú hộ đó nó còn quay qua nhìn nhà của mình, cũng may là cô nhanh trí, nhớ đến đầu thôn mình có một cây dâu, cô liền kêu dừng ở đó, thò tay ra bẻ cành dâu
Có lẽ cái chết tức tưởi ngày hôm ấy khiến cô ta tức giận, nhưng đâu quan trọng nữa, rõ ràng là cô ta đã ép cô kia mà, nếu cô ta làm dâu nhà họ Hoàng chắc gì đã được sống
Đến khi trời sập tối cô mới thấy không an tâm, cô liền kêu gia no khiêng qua nhà mình, bảo muốn thăm mẹ và em một chút, lúc đầu họ không đồng ý nhưng cô cầm cái cây chỉ vào mặt họ, và nhìn qua A Tỳ
"Thích cãi không? Muốn như nó sao?"
Họ giật mình rồi cũng làm theo, mới có hai ngày mà nhà đã trở nên lạnh ngắt, cô còn không thấy ai thắp đèn, cô bước vào nhà rồi kêu
"Cò ơi, mẹ ơi!"
"Cò ơi!"
"Mẹ ơi!"
Thấy nhà không có ai, cô liền đi sâu vào nhà sau đó mở tủ thờ của ba ra, lấy cây dao ngày trước ba hay đi mổ lợn ra cất theo, ngày ấy ba chết ở nơi khác, lúc mang xác về các chú là bạn của ba kể lại, nói trước khi chết giống như biết trước sẽ chết vậy, còn dặn mọi người ngày mai cô lên đón thì giao con dao này ra cho cô, các chú nói con dao này ba đã sử dụng gϊếŧ mổ mấy chục năm, sát khí trong con dao rất là mãnh liệt, còn nói sau này chết sẽ để lại cho cô, để trong nhà đảm bảo ma quỷ không dám vào, ma quỷ rất sợ đồ vật có sát khí, bao nhiêu năm nhà cô vẫn yên bình, chỉ có nghèo chứ không bị ma quỷ quấy phá bao giờ, cô lấy vải gói lại rồi cất vào trong người, thầm nghĩ bụng mẹ và thằng Cò đã đi đâu nên không ở nhà, cô chạy nhanh ra rồi leo lên kiệu
Nhà họ lại tiếp tục khiêng cô đi, qua tới thôn Đại Cát thì trời đã dần khuya, đến nơi họ đặt cô xuống, cô nghĩ chắc là họ mệt, cô ngồi im đợi họ nghỉ mệt, chắc mẩm rằng lát sẽ đi, tận rất lâu sau cô mới cảm thấy có gì đó lạ lạ, mở tấm rèm ra đã không thấy ai nữa, cô bước ra rồi thấy một đám người đã đi khuất sau cánh rừng, cô hô hoán gọi họ lại nhưng họ không nghe, cô chợt chạy theo họ rồi vẫy tay kêu gào, lát sau cách cái kiệu một khoảng xa cô mới bắt đầu quay người lại, cái kiệu đột ngột được nhấc bổng lên, rồi sau đó từ từ bay về phía trước, cô nhớ đến vụ ma khiêng kiệu hôm trước thì mới bắt đầu nổi gai ốc, vậy ra đám gia nô đó chỉ khiêng tới đây, đoạn sau thì là ma khiêng, có lẽ do cái dao được giấu trong người khiến ma không dám lại gần nên không khiêng, bây giờ đi ra xa thì mới lại khiêng, cô đã lỡ ra khỏi kiệu rồi, không cách nào quay lại được, cô đi chầm chậm theo cái kiệu, tuy nhiên chỉ thấy kiệu bay lên chứ không thấy ai cả, cô sờ vào con dao rồi thầm tự nhủ
"Chắc là mang cái dao theo nên không thấy được ma à?"
Cô đi theo cái kiệu đó, vừa đi vừa nhìn, bây giờ chắc là khiêng qua bên bà Vú Nụ, cô thầm nghĩ chỉ cần đi theo họ thì sẽ tới nhà Vú Nụ, lát sau cái kiệu dẫn cô đi đến một cái dốc, cô đứng đó nhìn chăm chăm vào cái kiệu, đột nhiên rầm một cái, cái kiệu bị quăng xuống vách núi, cô đứng đó mà người cứng đơ, họ không dẫn cô về nhà Vú Nụ, họ ném cô xuống vách núi, lát sau cô nghe bên phía bên kia có người dân hô hoán lên rất to
"Có người tai nạn!"
Người ta đốt đuốc rồi túa ra đi giải cứu cái kiệu đó, cô đứng đó thất thần nhìn, nếu cô ở kiệu đó thì bây giờ người cô đã nát như tương rồi, thật là khốn nạn mà, nhà họ kêu gia nô bỏ cô ở đó, sau đó kêu ma quỷ lại khiêng quăng cô xuống dốc núi, người ta nếu có tìm ra xác cô thì cũng đã nát người, chẳng biết ai là ai khi mặt mũi tay chân rơi xuống đó
Lát sau có người vỗ vai cô một cái mạnh, giật mình quay lại thì thấy một người cầm đèn lồng, người đó soi đèn vào mặt cô hỏi
"Cô à, cô là người ở đâu tới vậy?"
"Cháu...cháu đến nhà thăm một người, nhưng đi lạc!"
"Nhà người đó ở đâu, bây giờ trễ rồi ở đây nguy hiểm lắm đó!"
"Ở...thôn Đại Cát ạ!"
Cô ấp úng trả lời, bà ấy cười cái rồi đưa đèn lồng cho cô
"Cầm lấy, thôn Đại Cát ở bên kia, cách cánh rừng này một khoảng thôi!"
Cô ấp úng rồi bà ấy cầm đèn lồng nhét vào tay cô, còn dặn
"Đi thì đi nhanh đi, trễ rồi, sẽ có rất nhiều thứ nguy hiểm đó, đi đi!"
Nói rồi bà ấy giơ tay vỗ vỗ lưng cô rồi giục
"Đi về hướng này này!"
Cô gật đầu cảm ơn bà rồi bắt đầu đi, soi đèn đi, bây giờ có thể đi đâu được, cho dù nhà họ Hoàng có muốn gϊếŧ thì cũng đã thất bại 3 lần, cái gì cũng vậy, quá tam ba bận, cô phải tìm thấy nhà bà Vú Nụ rồi đến đó theo lời mẹ chồng, nếu lỡ không nghe theo lời bà, chẳng biết trước mặt người khác bà sẽ nói gì
Cầm đèn đi ra tới con đường làng, không biết mấy thôn khác thì sao chứ thôn chỗ cô, ngay đầu thôn đều có trồng một cây bồ đề lớn, người già nói hồn ma không nơi vất vưởng thì rất thích đu trên đó, nên nếu không muốn bị vong lạ vào phá thì sẽ trồng ngay đầu thôn, các vong ở đó lâu sẽ ngăn vong lạ vào thôn, thấy phía trước là một cây bồ đề to, vậy là đến thôn Đại Cát rồi, cô soi đèn cúi đầu xuống rồi từ từ đi qua cái cây đó, vừa đi ngang thì đã có ai đó kêu
"Ê...!"
Cô giả vờ không nghe rồi đi tiếp, sau đó rất nhiều người kêu với vẻ tức giận
"Ê..."
Cô nghe rõ rành rành, cô nuốt nước bọt cái rồi đi tiếp, tự nhiên ở đâu bay ra một cục đất khô, đáp thẳng vào đầu cô, bốp một phát làm cô té bay xuống đất, họ bỗng hả hê cười lớn
"Mày là ai?"
Cô xoa đầu rồi quay qua nhìn họ, trước mặt là một đám người treo lủng lẳng trên cây, người thì mất tay, người mất chân, thậm chí có người mất cả nửa thân trên, cô nuốt nước bọt rồi lấp bấp nói
"Cháu muốn vào đây tìm nhà!"
"Nhà ai?"
"Vú Nụ ạ!"
Có một người hốt hoảng rồi bò lại sát vào người cô, lát sau thì nhăn nhó đi ra, liền nói
"Mày kiếm bà Nụ làm gì? Nhà bà ấy toàn là ma! À mà quên mày thấy ma!"
Nói rồi bà ấy bò ngược lại, vừa chỉ tay vào người cô vừa nói
"Mày đem theo con dao đó để làm gì? "
"Tránh tà!"
Vừa nói xong bọn họ liền cười lớn, ai nấy cười ngặt nghẽo
Lát sau họ liền chỉ tay qua mấy bài vị bị lật ngổn ngang nói
"Đỡ nó lên, rồi đi vô!"
Nói rồi cô liền bò lại đỡ bài vị lên, phủi bụi cẩn thận rồi quay qua họ
Họ gật đầu rồi nói
"Đi đi!"
Nói vừa xong cô đã cúi thấp đầu chào, cô đi thêm một đoạn nữa, nhìn ngó qua bên bờ ruộng, nãy đi xa xa có nghe thấy có tiếng người nói chuyện, ngỡ mấy chú mấy cô đi bắt ếch hay bắt nhái buổi đêm, cô định bụng lại gần rồi hỏi thăm đường tới nhà bà Vú Nụ, để mau lên chứ bụng cô bây giờ đã đói móc đói meo lên rồi
Vừa đi gần thì tiếng nói nhộn nhịp ấy im bặt, cô lấy đèn rọi lại gần chỉ thấy một cục cỏ mọc xanh um không có ai ở đây cả, cô giơ tay ra vạch nhẹ đám cỏ thì thấy một cái bia mộ đã cũ, cô giật mình rồi gật đầu xin lỗi lia lịa, cô lạnh cả gai óc rồi ba chân bốn cẳng chạy, vừa chạy đến một con đường vắng bỗng phịch một cái, cô ngã ra làm rơi cả đèn lồng, thấy nó đã cháy rụi cô mới lồm cồm bò dậy, người trước mặt xoa xoa vai rồi nói
"Cô không sao chứ?"
"Tôi không... Không sao!"
Cô phủi đất cát trên người rồi nhìn người đó, một thanh niên cao lớn, tối quá nên không thấy mặt, người đó giơ cao cái đèn lên soi cô, lúc ấy cô mới bắt đầu thấy rõ gương mặt
"Tuấn tú quá!"
Chợt người đó búng tay cái rồi nói
"Cô không sao chứ?"
Cô giật mình rồi lắc đầu, chợt cô ấp úng hỏi
"Mà anh này, anh là người ở thôn này à, làm ơn cho tôi hỏi, anh có biết nhà Vú Nụ là căn nào không? "
"Cô tìm bà ấy làm gì? "
"À, mẹ chồng tôi gửi tôi cho bà để bà dạy lễ nghi trong nhà, tôi không biết nhiều về lễ nghi phép tắt trong nhà cho lắm!"
Cậu im lặng một hồi rồi quay người bỏ đi
"Này...sao không trả lời thế? Anh có biết không vậy?"
"Đi theo tôi!"
"À ừ!"
Chân cô chạy thoăn thoắt, vừa đi cô vừa nhìn vào bóng lưng của cậu, cô hỏi
"Anh dẫn tôi đến nhà bà ấy luôn à?"
"Ừ!"
Cậu ấy chỉ ừ một cái rồi lại im lặng, giọng của cậu ta trầm ấm, gương mặt lại thanh thoát tuấn tú, chỉ là có ánh mắt hơi lạnh, cô vừa chạy theo vừa cười vì vui mừng
Lát sau cậu dừng lại trước một ngôi nhà, cậu ấy giơ tay ra mở cửa rồi bước vào, cô đứng nhìn cậu liền kêu
"Vú Nụ à, có người tìm!"
Nói rồi phía sau liền có người mở của ra, cô liếc nhìn rồi bà nói
"Hoài Thục tiểu thư! Đến rồi à? Vào đi!"
Cô nhìn người con trai đó, cậu ta đi vào nhà rồi biến mất sau cánh cửa, cô bước vào theo rồi vú chợt hỏi
"Sao cậu Minh lại đi với cô vậy?"
Cô đang suy nghĩ thì bà hỏi, bất ngờ quá nên cô lấp bấp trả lời
"Dạ, cháu lỡ đụng trúng cậu ấy giữa đường, may quá hỏi thăm nhà bà thì cậu ấy dẫn về!"
"Mà sao bà biết cháu tên Hoài Thục vậy?"
Sáng sớm có người đưa thư từ nhà họ Hoàng gửi qua, nói hãy dạy dỗ cô cẩn thận
Bà ấy đưa ánh mắt nham hiểm qua nhìn cô, cô chợt lạnh gáy rồi nói qua chủ đề khác
"Cậu ấy là ai thế bà?"
"Là cậu Hoàng Cảnh Minh! Con trai út của nhà họ Hoàng đấy!"
Cô à lên một cái rồi được bà dẫn vào phòng, tại sao bà ấy không hỏi cô vì sao cô lại lạc đường nhỉ, hay chuyện là chuyện cô sẽ chết dọc đường bà Hoàng đã nói cho bà nghe? Cô đi vào phòng có nhìn ra bà, bà nói sẽ lấy đồ cho cô thay, cô có lén nhìn theo, thấy bà vào phòng một hồi lâu rồi ra, trên tay còn cầm theo rất nhiều tiền âm phủ và quần áo bằng giấy ra đốt, còn lầm rầm khấn vái trong miệng, cô không biết bà ấy làm gì
Cô ngồi đó nhìn lén một lát rồi thấy bà đi lại, trên tay ôm một cái mâm, trên ấy có quần áo, cô giả bộ quay lại bàn ngồi rồi giả vờ giật mình quay qua cửa cho bà không nghi ngờ, bà đưa quần áo xong thì ra ngoài, bà bảo phía sau nhà có một cái phòng tắm, trên bồn đã được bơm đầy nước, cứ vào xả nước ra mà tắm, cô vâng vâng dạ dạ rồi bước ra ngoài, bà nói sẽ kêu người nấu cơm đem vào, thấy người ngợm cũng khó chịu nên cô ra sau tắm luôn, trên cao có một cái bồn nước to, bắt lên bồn là một cái thang, chắc là đã được người ta leo lên đổ nước vào
Cô xả nước ra một cái chậu, chờ đầy nước mới tắm, lúc đầu nước mạnh lắm, sau lại không chui ra nữa, nếu bình thường hết nước thì phải chảy từ mạnh xuống yếu, tự nhiên nó đang chảy xối xả thì như ai lấy tay bịt lỗ lại ấy, nghẹt lại luôn, cô thì lại muốn tắm quá nên đâm ra hơi bực mình với cả nóng vội, quyết định leo lên cầu thang và nhìn vào nắp thùng, cô chẳng thấy gì, chỉ thấy nước óng ánh trong đó, cô chép miệng rồi chạy xuống nhặt cái cành cây, khều vào cái lỗ chảy xem có nghẹt cái gì không, càng khều càng mỏi tay, cô chọt chọt rồi nghe một tiếng quát thật lớn
"Mày có để yên cho tao sống không? "
Cô giật mình thấy có một đứa trẻ con nổi lên, nó trương phì ra hai tay đập nước bép bép, nó cười hè hè rồi lội lại phía cô, cô giật mình té xuống cầu thang, ba hồn chín vía chạy ra khỏi cửa, cô hét lên
"A...!"
Rồi tung cửa cái rầm, cô chạy ra khỏi phòng, chợt đụng trúng ai đó cô ôm chầm lấy và úp mặt vào người ta
"Có ma!"
Cô ngẩn mặt lên bà Vú Nụ quát lớn
"Nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu thư tự trọng đi!"
Cô ngẩn mặt lên thấy cậu Cảnh Minh giơ hai tay lên trời, mặt thì quay chỗ khác, còn cô thì ôm cứng eo của người ta,trên người lại cởi ra hết, chỉ chừa lại mỗi cái áo yếm với váy, cô giật mình rồi buông ra, xấu hổ chạy vào phòng