Lục Chính Đình rủ mắt không nhìn bà ta, cẩn thận vuốt phẳng những trang giấy bị xé rách. Anh phát hiện chữ Lâm Uyển không chỉ xinh đẹp tú lệ, hơn nữa đầu bút sắc bén, ngừng bút thu bút tự tin đẹp đẽ, tràn ngập sức sống giống như con người cô, anh nhìn mà trong lòng có một dòng nước ấm dũng mãnh chảy ra, tức giận quanh thân tự động tiêu tán.

Bà Lục vẫn còn lải nhải: “Tm công việc cho em trai mày, thì mày không ra sức, bây giờ tìm quan hệ cho đứa con dâu xấu xa đó, mày an tâm cái gì?”

Lục Chính Đình xem như đã hiểu, trả lại một câu: “Là em tư không muốn tham gia quân ngũ.”

“Mày thúi lắm, tao bảo mày chạy một chức nhà nước cho thằng bé, mày để thằng bé đi làm tân binh chịu giày vò, có người anh nào xấu xa như mày không?” Anh không nói lời nào bà Lục tức giận, anh nói chuyện, bà Lục càng tức giận, lại bắt đầu quở trách chuyện tìm công việc.

Thật ra cuối năm 66 khi biết không thể thi đại học, Lục Chính Đình cũng từng bảo em trai đi bộ đội, cũng nhờ người ta giúp đỡ chiếu cố, để em trai trước làm lính bình thường rồi đi lên, tôi luyện trình độ văn hóa một hai năm có thể chuyển tới bộ thông tin hoặc là binh chủng kỹ thuật.

Kết quả khi đó gặp phải đánh lộn, Lục Chính Kỳ vì bảo vệ Giang Anh Nguyệt mà bỏ lỡ thời gian.

Hơn nữa chí hướng của anh ta không ở tham gia quân ngũ, anh ta càng thích thứ như văn học, muốn làm phóng viên, tác giả vân vân, anh ta hướng tới thành phố lớn, hướng tới sự va chạm của tự do và văn hóa, vốn không muốn quay về nông thôn.

Lục Chính Đình sẽ không xen vào nữa.

Bà Lục thì đầu óc hạn hẹp, vốn không biết tình huống của bọn nhỏ. Bà ta chỉ cho rằng Lục Chính Đình không ra sức, muốn cho em trai đi làm lính dày vò anh ta, để em trai trở về nông thôn nhục nhã anh ta.

Thằng tư và Tâm Liên của bà ta đều là tâm can bảo bối, thế nhưng đường đường là người làm công tác văn hoá, có tiền đồ, ở trong mắt bà ta hoặc là ở lại trong thành phố công nhân, giáo viên hoặc là nhân viên nhà nước, hoặc là phải đi bộ đội làm cán bộ. Vào bộ đội? Làm lính bình thường huấn luyện mệt muốn chết, gặp phải nhiệm vụ còn có thể chết người, sao bà ta có thể để tâm can bảo bối của mình đi chứ? Muốn đi nhất định phải làm sĩ quan mới được.

Trở về nông thôn? Làm người nhà quê còn cần anh chạy quan hệ sao? Học sinh cao trung trở về thế nào cũng có thể làm nhân viên chấm công điểm, giáo viên vân vân.

Lúc ấy vì bức bách Lục Chính Đình, bà ta liên tục mắng nhiếc kèm theo đánh đập, gậy gộc cũng bị gãy, mới tin tưởng anh thật sự không có quan hệ.

Nhưng bây giờ, anh lại chủ động tìm quan hệ làm bác sĩ cho đứa con dâu xấu xa đó! Sao bà ta có thể không tức giận?

Lục Chính Đình: “Lâm Uyển tự mình thi đậu.”

“Cô ta thi cái gì? Cô ta có mấy cân mấy lượng tao không biết sao? Khi cô ta đuổi theo thằng tư chạy trốn, viết phong thư cũng viết không đúng khiến Tâm Liên chê cười, cô ta có thể thi đậu bác sĩ? Tao theo họ của cô ta!”

Lục Chính Đình cũng không để ý tới bà ta, không cần thiết phải nói lý với người không nói đạo lý, đó là tìm ngược.

Anh không thèm nhìn bà ta, đẩy xe lăn muốn đi tìm nhựa cao su dán sổ ghi chép lại.

Thái độ này của anh lập tức khiến bà Lục tức giận, ép hỏi anh: “Mày nói đi, không phải mày vẫn ghi hận tao trong lòng chứ?”

Lục Chính Đình đưa lưng về phía bà ta không nghe thấy, đương nhiên không đáp lại được.

Bà Lục lại cảm thấy anh cố ý không thèm nhìn, bởi vì mới vừa rồi nói rõ ràng với mình là nghe thấy: “Mày đừng giả câm vờ điếc!”

Anh không phản ứng, bà Lục lại càng nổi giận, hận không thể lấy cây sắt chọc mở lỗ tai của Lục Chính Đình, tóm lấy một cây que lửa trên mặt đất đánh thẳng vào mặt.

Khi cây gậy sắp rơi vào đầu, Lục Chính Đình lướt thấy cái bóng anh nhanh chóng nghiêng đầu, lại lấy cánh tay cản một cái: “Ba” một tiếng, cây que lửa đứt gãy.

Bà Lục không cảm thấy mình sức lực lớn, ngược lại cho rằng con trai ra oai với bà ta: “Mày có sức lực rồi, dám đánh mẹ ruột!” Bà ta lại quơ lấy một cây chổi ngay chân tường, quất lung tung về phía anh.

Chỉ cần không đánh vào đầu, Lục Chính Đình mặc sức bà ta đánh, cái chổi đánh tới gãy cũng không quá đau.

Lục Minh Lương thấy chú ba bị đánh thì kêu la ở bên ngoài, Lục Bão Nhi chặn ở cửa không cho phép cậu bé vào nhà.

Lục Minh Lương bắt chước bà cụ xoay người cúi đầu đâm cô bé lảo đảo, vọt vào trong phòng kêu bà cụ: “Mụ già lòng dạ độc ác, bà đánh chú ba tôi!”

Bà Lục bảo Lục Bão Nhi đánh cậu bé, Lục Bão Nhi xách lỗ tai em trai đi ra bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play