Bản thân anh không có chỗ nào cần dùng tiền, tiền giữ lại đều giúp đỡ người nhà của chiến hữu hy sinh. Bây giờ đứa nhỏ lớn rồi có thể nuôi gia đình, không chịu lấy tiền của anh nữa, anh lại tích lũy được bốn trăm đồng.

Lâm Uyển vẫn không nói cái gì, 999 đã bắt đầu hic hic hic: “Ký chủ, tiểu Đình Đình thật đúng là người tốt bụng, bản thân tàn tật còn giúp đỡ người khác.”

Lâm Uyển để lại trên bàn: “Tiền này của anh, em không thể lấy.” Cô lắc đầu, biểu đạt sự từ chối của mình.

Lục Chính Đình: “Thân thể cha mẹ em không tốt, hai anh trai có bệnh. Số tiền này cho bọn họ đến bệnh viện chữa bệnh.” Anh hiểu biết một ít tình huống của nhà mẹ đẻ cô, hai người anh động kinh rất gay gắt. Không có cách nào trực tiếp chữa khỏi, nhưng có thể mua thuốc chống động kinh, sẽ không phát tác thường xuyên nghiêm trọng như vậy nữa. Mà nguyên nhân cha Lâm khạc ra máu, là vì mấy năm trước làm việc quá mệt mỏi bị thương căn bản, cần uống thuốc cộng thêm tĩnh dưỡng. Tiền và phiếu lương thực này, cũng đủ bọn họ đi bệnh viện lớn kiểm tra một chút, cho dù không thể trị tận gốc cũng có thể lấy thuốc, ít nhất sẽ không khiến bệnh tình chuyển biến xấu.

Lâm Uyển không chịu lấy, bây giờ một gia đình ở nông thôn một năm có thể kiếm được ba chục năm chục đồng tiền mặt, bốn trăm đồng tiền chính là một khoản tiền lớn. Hai người bọn họ không phải vợ chồng thật sự, cô không có trách nhiệm với anh, anh càng không có trách nhiệm với cô. Mặt ngoài thoạt nhìn là anh chiếm hời, được một người vợ, nhưng thật ra là cô bị Lục Chính Kỳ vứt bỏ, tiến lui khó xử mới mở một con đường khác, thật ra chính là lấy anh chắn súng.

Tiền của anh, anh có thể không tiêu, cũng không có lý nào phải đưa cho cô.

Lục Chính Đình thấy cô kiên trì không cần, đành phải nói: “Em nhìn anh đi… Anh cũng không có chỗ tiêu tiền. Số tiền này vốn chính là giữ cho người khẩn cấp cần, em cần dùng gấp thì cho em, hoặc là cho em mượn cũng được.”

Lúc trước anh giúp đỡ người nhà chiến hữu cũng là tự nguyện, cũng không ai yêu cầu cũng không có giao tình vượt qua mạng sống, đủ khả năng mà thôi.

Lâm Uyển tiếp tục trầm mặc.

999: “Ký chủ, Lục Chính Đình rất có thành ý. Anh ấy rất săn sóc, cô hãy nhận đi. Thân thể của cha nguyên chủ không tốt, hai năm sau sẽ qua đời. Bây giờ trị liệu trước có thể sống lâu vài năm, đến lúc đó Tiểu Cửu nhất định cố gắng giúp ký chủ trở thành thần y…”

Lâm Uyển nghiêng người oán giận hệ thống: “999, mi họ Lục hả?”

999: “Hi hi hi…”

Nhưng cô biết 999 nói rất đúng, y thuật bây giờ không thể chữa khỏi cho cha cô, nhưng có thể trì hoãn bệnh tình, như vậy cô mới có thể có cơ hội dựa vào hệ thống chữa khỏi cho ông.

Lục Chính Đình thấy cô còn đang do dự, chăm chú nhìn nàng: “Em sợ cái gì?”

Đầu quả tim Lâm Uyển run lên một cái, sợ? Mình biết sợ? Nực cười.

Lục Chính Đình kéo tay cô, đặt phong thư vào trong tay cô: “Nghe lời, cầm đi.” Cuối cùng còn vỗ nhẹ ở trên mu bàn tay cô một cái: “Ngoan.”

Lâm Uyển: “…” Cô cảm giác bị điện giật một chút.

Cuối cùng, cô cầm một trăm đồng và phiếu cơm bỏ vào túi tiền của mình, những thứ khác giữ lại trong phong thư. Cô viết: “Em lấy một trăm trước cho cha em đi bệnh viện lớn khám bệnh, thuận tiện lấy thuốc chống động kinh cho các anh trai, những thứ khác anh bảo quản. Sau này chờ em buôn bán lời tiền, cũng giữ cho anh.” Cô biết mình kiếm tiền trả lại được.

Lục Chính Đình thấy trong lòng căng đầy, cô nói rất giống hai vợ chồng. Anh không khỏi nở nụ cười với cô một cái.

Lâm Uyển phát hiện anh cười rộ lên thật là đẹp mắt, nhưng cười quá ít.

Lục Chính Đình còn có việc, Lâm Uyển bèn dẫn Lục Minh Lương về nhà, thu dọn một chút về nhà mẹ đẻ, có thể ở hai ngày.

Bà Lục đang ở trong nhà sinh khó chịu, ban đầu bà ta cảm thấy Lâm Uyển vô dụng, nào biết rằng thật sự có thể thi đậu bác sĩ trong thôn, thật sự là vận cứt chó! Bà ta lại suy nghĩ đây hẳn nên là công việc của Tâm Liên mới đúng. Nghe thấy Lâm Uyển nói muốn về nhà mẹ đẻ, bà ta thét to muốn lấy năm mươi đồng đó về, còn phái Bão Nhi đi tìm chú hai, để chú hai đưa Lâm Uyển về nhà mẹ đẻ.

Lâm Uyển trực tiếp trợn mắt xem thường cũng lười phí võ mồm với bà ta, trên đời này có anh chồng nào đưa vợ của em trai về nhà mẹ đẻ không? Đây là sợ nhà người khác nói lời ong tiếng ve chưa đủ nhiều sao?

Lâm Uyển nói một tiếng với bọn nhỏ, vác túi vải bố đi ra ngoài, lại gặp phải Lục Chính Đình ở cửa ngõ nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play