Về phần Lục Chính Đình, Lâm Uyển đã coi anh thành phe mình, anh sẽ không đánh mẹ, nhưng cũng tuyệt đối không nghe sự sắp xếp của bà ta.
Lâm Uyển khẽ ngâm nga hát đi ra khỏi cửa, gặp Lục Chính Đình từ trong con hẻm bên ngoài đi vào.
Đường ở thôn quê bằng phẳng, thế nhưng chiếc xe lăn này của anh là do đặc chế, nhất là sàn xe rộng rãi, nếu như không phải hai tay anh rắn chắc có lực, căn bản không di chuyển được xe lăn.
Sau khi nói mát được bà Lục, tâm trạng Lâm Uyển vô cùng tốt, cô hướng về phía anh nở một nụ cười xinh đẹp. Lúc này so với buổi sáng, nụ cười của cô nhiều hơn một phần chân thành, ít đi một phần trêu chọc.
Lục Chính Đình mẫn cảm cảm thấy được sự thay đổi của cô, ánh mắt anh mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhưng chuyện gì cũng không hỏi, mà chính là đưa nắm tay về phía cô.
Tay anh to, da trắng, trên mu bàn tay hơi có gân xanh mạch máu nổi lên.
Lâm Uyển đưa tay ra nhận, Lục Chính Đình buông lỏng tay, một quả trứng gà rơi vào trong lòng bàn tay cô.
Hệ thống: “Ôi chao, trứng gà tình yêu kia, Lục Chính Đình ấm áp quá đi mất, Tiểu Cửu phải cố gắng chữa trị, sớm chữa khỏi cho anh ấy.”
Lâm Uyển cũng cười híp mắt: “Trứng gà!”
Lục Chính Đình nhìn cô cười dáng vẻ ngây thơ như trẻ con, ánh mắt cũng theo đó mang theo ý cười, anh không nói gì, chỉ nhìn đầu cô.
Lâm Uyển sờ lên trán mình, tặng cho anh một nụ cười ngọt ngào: “Không sao đâu, đại nạn không chết ắt có hậu phục, cảm ơn anh đã tặng tôi trứng gà.”
Người bình thường luôn có thói quen nói chuyện, cho dù đối phương có nghe hiểu hay không.
Lâm Uyển bỏ trứng gà vào trong tui, vỗ sọt: “Tôi đi nhổ cỏ…”
Cô phải đào thật nhiều thảo dược để cho 999 đáng thương hấp thu, nhìn như vậy, hệ thống quả thật có chút giống Lục Chính Đình, ha ha, đều là đứa nhỏ thê thảm đáng thương.
Lục Chính Đình đưa mắt nhìn cô sải bước nhẹ nhàng, bước chân đã đi xa, cô xinh đẹp tích cực như thế, không chút nào uể oải đau thương, chẳng lẽ thật sự không phải giận hờn? Vậy rốt cuộc vì sao mà cô lại gả cho anh?
Lâm Uyển nhổ thảo dược đến tận trưa: Thê Mao, Khúc Nha, Khổ Thái, cỏ tranh, cỏ cầm máu… Đủ loại đều nhổ, 999 cũng không kén chọn, mà thảo dược lâu năm lại càng có hiệu quả với hệ thống.
Cô vừa đào thảo dược vừa thông qua học tập của hệ thống nhận ra thảo dược, dược tính và hiệu quả sử dụng của ó.
Chẳng qua Lâm Uyển cảm thấy dựa vào chính mình quá yếu, cô phải nhanh đi làm y sĩ trong thôn, phát động xã viên hái thuốc, sau khi cô xử lý có thể để cho hệ thống hấp thu.
Buổi trưa lúc tất cả mọi người về nhà ăn cơm, bà Lục còn muốn vạch trần bộ mặt người đàn bà chanh chua của Lâm Uyển. Đáng tiếc Lâm Uyển tay ôm trán, dáng vẻ đứng không vững, còn muốn giành việc cho heo ăn, gánh nước, tất cả mọi người đều cảm thấy bà Lục muốn giày vò con dâu mới cưới.
Anh hai Lục còn bảo cô vào trong nhà nghỉ ngơi, không cần phải đi cắt cỏ đâu, tránh ở ngoài ngất xỉu.
Chuyện này làm cho bà Lục tức đến mức muốn hôn mê, ánh mắt nhìn Lâm Uyển càng thêm âm trầm, chẳng qua bà ta cũng dừng lại, dự định chờ vết thương trên trán Lâm Uyển khỏi sẽ bắt đầu xử lý cô.
Sáng sớm hôm sau Lâm Uyển không đi đào thảo dược nữa mà chính là nhân lúc trước khi ăn sáng tới ban quản lý đại đội, đội trưởng, kế toán, nhân viên chấm công điểm… đang họp ở đó.
Lâm Uyển làn da trắng nõn, dáng vẻ xinh đẹp, vừa đứng ở cửa đã thu hút sự chú ý của những người khác.
Những người này không cách nào họp được.
Lâm Uyển gõ cửa một cái: “Tôi là vợ của Lục Chính Đình, tôi đến đại đội để xem bên này phân công việc gì cho tôi.”
Lục Chính Cao bảo cô nghỉ ngơi mấy ngày, cô đã nghỉ ngơi một ngày, bây giờ đến hỏi một chút cũng không sai.
Bình thường mà nói, con dâu đều theo chân mẹ chồng, chị em dâu mình làm việc, cơ bản không cần hỏi, cứ bắt đầu làm việc, chấm công điểm là được.
Nhưng dáng vẻ cô xinh đẹp, có cán bộ trẻ hay đùa giỡn trêu cô: “Cô vợ nhỏ, cô biết làm gì?”
Hiện tại toàn thôn đều biết Lục Chính Kỳ đào hôn, Lâm Uyển gả cho Lục Chính Đình tàn phế.
Điều khiến bọn họ hiếu kỳ chính là hai người họ đã động phòng hay chưa?
Trong này không thiếu người ghen tị đỏ mắt với Lục Chính Đình, tận dụng mọi cơ hội nhục nhã anh.
Khi còn bé Lục Chính Đình vô cùng thông minh, cán bộ trên trấn xuống đều nói là anh là thần đồng nhỏ, muốn toàn lực bồi dưỡng anh, sau này anh bị điếc, có người ngồi châm chọc nói anh không có mệnh đó thì cũng đừng khoác lác.
Kết quả Lục Chính Đình được đưa đến bộ đội, tiếp nhận bồi dưỡng đặc biệt, một tháng còn được mấy chục tệ, ai ngờ bây giờ lại tàn phế.
Lên lên xuống xuống, người trong thôn cũng cảm thán rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT