Sáng sớm hôm sau. Quân Thanh Dư ngủ một giấc này cực kì sâu, cậu mơ màng mở mắt ra, không biết ngủ đến tận mấy giờ rồi, đang muốn ngồi dậy nhìn giờ, ngẩng đầu lên lại vô tình đυ.ng phải cằm Phó Viễn Xuyên. Cậu hơi giật mình, dần dần mới nhận ra mình đang rúc vào lòng Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên còn đang ngủ, vậy thì hẳn vẫn chưa muộn lắm, Quân Thanh Dư nửa tỉnh nửa mê cúi đầu cọ nhẹ, gác đầu lên tay Phó Viễn Xuyên xong định ngủ tiếp thì đột nhiên phát hoảng. Đầu óc còn đang ngái ngủ xẹt qua một tia tỉnh táo, Quân Thanh Dư mở trừng mắt nhìn, tối qua lúc đi ngủ hình như cậu biến nhỏ lại rồi ngủ mà, giờ sao lại…?
Nhìn cánh tay mình vẫn còn đang gác lên người Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư hơi thở khẽ run. Chuyện này…
Đột nhiên tim đập nhanh hơn, chẳng hiểu sao mặt cũng nóng lên. Quân Thanh Dư rón rén rụt tay lại. Cũng may giờ Phó Viễn Xuyên còn đang ngủ, nếu không đúng lúc này bốn mắt nhìn nhau, Quân Thanh Dư cảm giác bản thân sẽ bay màu luôn mất.
Quần áo mặc lúc biến lớn còn chưa lấy, giờ cậu phải trong tình trạng này mò đến tủ quần áo. Quân Thanh Dư nghĩ một hồi, vẫn là vận chuyển linh lực khôi phục hình dạng người cá nhỏ thôi, đuôi cá trước khi đi ngủ khác mỗi cái là biến thành hai chân, Phó Viễn Xuyên hẳn là sẽ không quá để ý đâu. Chỉ tiếc là bộ quần áo cỡ nhỏ kia…
Hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ người cá nhỏ xong, Quân Thanh Dư khẽ thở phào một hơi, Phó Viễn Xuyên từ đầu đến cuối đều không có dấu hiệu tỉnh lại, rất là an toàn. Lăn lộn một hồi như vậy Quân Thanh Dư chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa, bèn cứ thế mà nằm yên ngắm Phó Viễn Xuyên. Xem xem bao giờ thì anh dậy.
Phó Viễn Xuyên cảm giác được tầm mắt của người cá nhỏ nhưng anh không vội mở mắt ra. Tối qua cả đêm anh không ngủ, lúc người cá nhỏ dậy anh mới nhắm mắt lại. Giờ tỉnh lại, người cá nhỏ có khi sẽ không quá tự nhiên, mà dù sao cũng nằm lâu như vậy rồi, giả vờ thêm một lúc cũng chẳng làm sao.
Khoảng nửa tiếng sau, thời gian đủ cho cá nhỏ điều chỉnh lại tâm trạng rồi, Phó Viễn Xuyên lúc này mới từ từ mở mắt ra, vờ như ngái ngủ mà xoa nhẹ ấn đường.
Quân Thanh Dư cười nói: “Chào buổi sáng”.
“Chào buổi sáng”.
Nói là sáng nhưng đã chẳng sớm gì nữa, sắp chiều đến nơi rồi. Phó Viễn Xuyên vén chăn ngồi dậy, chỉnh lại một chút cổ áo ngủ.
Quân Thanh Dư nhìn sang, hoài nghi hỏi: “Sao khuy áo lại bung ra hết rồi?”.
Quân Thanh Dư nhặt khuy áo rơi vương vãi trên giường, ngủ một giấc thôi mà rơi nhiều như vậy, quần áo cũng nhăn nhúm hết cả. Đồ ngủ của Phó Viễn Xuyên đều là hàng chất lượng cao, không biết bộ này bị làm sao.
Quân Thanh Dư nói: “Mua một bộ mới đi”.
“Ừ, lát nữa tôi sẽ đặt mua”, Phó Viễn Xuyên dọn sạch khuy áo, chuẩn bị vứt vào thùng rác cùng với đồ ngủ, nhưng lúc sắp vứt đi thì anh nghĩ lại, cất đồ ngủ vào tủ quần áo.
Hôm nay phải ra ngoài, thân phận người cá nhỏ không tiện ra ngoài, Quân Thanh Dư đợi đến khi Phó Viễn Xuyên xuống tầng làm cơm thì khôi phục dạng người, mặc quần áo xong thì cầm theo vòng tay thông minh xuống tầng. Cậu bước vào phòng ăn, nói: “Viễn Xuyên, lát nữa đi xem cửa hàng có phải hẹn trước không?”.
Phó Viễn Xuyên lau tay, “Không cần, tôi mua luôn cửa hàng rồi”.
“Mua luôn rồi?”, hôm qua vẫn còn cùng nhau xem tin rao bán, sao chưa gì đã mua luôn rồi. Quân Thanh Dư hoài nghi hỏi: “Anh mua lúc nào vậy?”.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Hôm qua hơi mất ngủ, không ngủ được nên trả tiền luôn, hợp đồng cũng kí luôn rồi, lấy tên cậu”. Hợp đồng anh kí là bản điện tử, thời đại này rất nhiều việc không cần hai bên ra mặt, xử lí trực tiếp trên mạng là được. Nhanh gọn tiện lợi.
Vốn dĩ chỉ định xem qua một chút để dời đi sự chú ý, đúng lúc thấy tin nhắn chủ nhà gửi đến nên thẳng thừng mua đứt luôn.
Quân Thanh Dư không ngờ ngủ một giấc dậy thôi mà mình đã có nhà luôn rồi, “Nhưng chúng ta còn chưa đi xem trực tiếp mà”. Chuyện mua nhà quan trọng như vậy, không đến tận nơi xem, lỡ như bị lừa thì phải làm sao?
“Lát nữa đi cũng như nhau thôi mà”, Phó Viễn Xuyên nói: “Lúc mua tôi dùng thân phận của mình làm đảm bảo”. Quân Thanh Dư gật đầu, nếu lấy thân phận của Phó Viễn Xuyên làm đảm bảo thì hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Phó Viễn Xuyên mang đồ ăn ra, nói: “Ăn cơm trước đi, lát nữa tôi dẫn cậu đi xem”.
“Được”, Quân Thanh Dư cầm lấy hai bộ bát đũa đặt lên bàn.
…
Ăn xong bữa trưa, lúc hai người ra ngoài thì cũng sắp hơn ba giờ. Quân Thanh Dư ngồi chỗ sát cửa sổ, mở một chút he hé, có gió thổi vào khiến nhiệt độ rất vừa phải, còn mang theo hương hoa nhàn nhạt. Từ góc độ này còn có thể nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Quân Thanh Dư ra ngoài vài lần đều là loanh quanh trong thành phố, thời đại này phát triển hưng thịnh, rất nhiều cây xanh đều là làm từ nhựa, trông thì đẹp nhưng vẫn là thiếu đi chút sức sống nên có. Trên con đường cách xa thành phố, ngược lại có không ít hoa dại sinh sôi nảy nở, màu sắc đa dạng, cực kì xinh đẹp.
Phó Viễn Xuyên vươn tay buộc lại mái tóc dài của người cá nhỏ, đỡ cho lát nữa bị gió thổi rối tung lên, người cá nhỏ lại không vui.
Ngắm một lúc, Quân Thanh Dư nghiêng đầu dựa lên vai Phó Viễn Xuyên, không ngắm cảnh bên ngoài nữa. Đoạn đường đi hết một tiếng đồng hồ, cứ ngắm cảnh bên ngoài mãi cũng rất chán.
Phó Viễn Xuyên thấy thế thì hỏi: “Xem video gì đấy không? Hay là xem phim?”, lúc ra ngoài không mang theo bể cá, nếu không cá nhỏ có thể nằm trong bể cá thổi bong bóng, cũng sẽ không quá chán.
Quân Thanh Dư lắc đầu, nhớ đến chuyện cửa hàng, vội hỏi: “Nếu trang trí thì phải mất bao lâu mới xong?”.
“Chưa biết chắc được, còn phải xem đội trang trí”. Phó Viễn Xuyên dùng vòng tay thông minh tìm vài phong cách trang trí cho cá nhỏ xem, “Cậu cứ chọn kiểu mình thích, đến lúc đó làm luôn là được”.
Quân Thanh Dư xem qua vài bức hình, cảm giác những kiểu dáng này đều chẳng khác là bao, bèn nói: “Làm đơn giản thôi vậy, thời gian trang trí càng ngắn càng tốt”. Sớm mở cửa hàng tức là có thể sớm khiến Ôn Thừa Dao đến đây.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Được, tôi tìm người lo liệu”.
Trang trí xong là có thể gọi Ôn Thừa Dao đến rồi. Chỉ là… Quân Thanh Dư nghĩ một lát rồi nói: “Ôn Thừa Dao nói thế nào thì cũng là hải tặc không gian, nếu anh ta đến, các cửa hàng xung quanh có phải sẽ gặp nguy hiểm không?”.
Nơi này không có người đến tham quan, nhưng vẫn chưa hết hạn cho thuê, vẫn còn các cửa hàng mở cửa buôn bán. Lỡ như đến lúc đó thương lượng không thành, hoặc là xảy ra xích mích với Ôn Thừa Dao, cậu thì không sợ, nhưng liên lụy đến người khác thì không hay đâu.
Phó Viễn Xuyên nói: “Không cần lo chuyện này, tôi đã mua cả con phố luôn rồi”.
Quân Thanh Dư: “? ? ?”.
“Thật hay giả vậy?”, Quân Thanh Dư nghe vậy còn tưởng Phó Viễn Xuyên nói đùa, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Phó Viễn Xuyên thì hình như đang nói thật.
Phó Viễn Xuyên gật đầu đáp: “Thật”.
Anh suy tính còn nhiều hơn một chút so với Quân Thanh Dư. Ôn Thừa Dao là người thế nào, Phó Viễn Xuyên hiểu rõ, đương nhiên không thể nào có chuyện anh để Quân Thanh Dư một mình gặp mặt Ôn Thừa Dao trong cửa hàng nhỏ được. Lúc đầu anh đã tính toán xong là sẽ đi cùng Quân Thanh Dư, bảo vệ cậu. Nhưng sức chiến đấu của Ôn Thừa Dao không quá mạnh, mà thiên về chạy trốn. Nếu đánh chính diện hoàn toàn có thể thắng hắn, nhưng cũng không thể không phòng bị vài chuyện ngoài ý muốn.
Phó Viễn Xuyên suy đi tính lại, chọn ra cách đơn giản mà cũng đảm bảo nhất, đó là cài người của mình vào toàn bộ con phố. Đến lúc đó có lắp cánh vào cũng khó mà thoát được. Nếu Ôn Thừa Dao thành thật đưa em gái đến chữa bệnh, không gây sự, thì anh cũng sẽ không ra tay. Chỉ là phương pháp bảo đảm an toàn mà thôi.
Quân Thanh Dư ngược lại cảm thấy số tiền này không đáng, “Lừa Ôn Thừa Dao đến thôi, cũng quá là tiêu phí rồi”.
“Có thể coi như là đầu tư”, Phó Viễn Xuyên đối với việc liên quan đến người cá nhỏ chưa bao giờ dám lơ là, tiêu chút tiền có là gì, hơn nữa chuyện mở cửa hàng này nọ, sau này tăng giá hay mất giá, nào ai nói trước được điều gì.
Quân Thanh Dư thầm nghĩ, nào có ai tham gia kiểu đầu tư không sinh lời này chứ, bị ngốc thì có. Cậu chẳng ôm hi vọng gì hết, “Có thể rút lại không?”.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Không thể”.
Quân Thanh Dư thở dài, không rút được cũng là điều dễ hiểu, cửa hàng không có người thuê, khó lắm mới quăng gánh được, bên kia có bị ngu thì mới cho rút lại tiền. Cậu chỉ đành tự an ủi mình, coi như là đầu tư vào Ôn Thừa Dao đi. Hi vọng là xứng đáng.
Đang nói thì xe dừng lại. Phó Viễn Xuyên xuống xe trước rồi mới quay lại đỡ người cá nhỏ. Quân Thanh Dư hiện giờ không thấy đau chân gì hết, nhưng vẫn cứ theo thói quen mà duỗi tay bám lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên, mượn lực của anh mà bước xuống.
Xe huyền phù không có tài xế, sau khi cảm ứng được mọi người đã xuống xe hết thì sẽ tự động lái đến bãi đỗ xe. Lúc cần dùng đến xe chỉ cần điều khiển từ xa, xe sẽ tự động xác định vị trí mà đến đón.
Phó Viễn Xuyên đỡ lấy tay người cá nhỏ, nói: “Đi thôi, vào trong xem thế nào”.
“Được”.
Tuy rằng khu tham quan này không có mấy người, nhưng đồ nên có thì cũng không hề thiếu, hai dãy cửa hàng hai bên trái phải cực kì đều nhau. Cửa hàng đã được mua nên rất nhiều tấm biển được gỡ xuống, chỉ còn lại tấm biển trống không treo ở đấy.
Hợp đồng cho thuê vẫn chưa hết hạn, chủ nhà nếu muốn đòi lại thì phải bồi thường. Vốn chỉ là cửa hàng bào tiền, giờ không những không bị bào tiền nữa, ngược lại còn có thể có một khoản bồi thường, khách thuê đương nhiên rất là vui.
Phó Viễn Xuyên nhìn lướt qua các cửa hàng ở đây, diện tích không hề nhỏ, “Xem thử các cửa hàng đằng trước đi”.
Quân Thanh Dư vội vàng nhìn ngắm, nhưng dù sao đã mua hết rồi, nên cậu cũng chưa vội chọn lựa. Ngược lại, quán bán mực nướng bên kia đã thành công thu hút sự chú ý của cậu. Bên trong đống đồ xếp bên ngoài còn có mấy hộp cá mực nữa. Cảm giác chế biến rồi sẽ rất là ngon.
Phó Viễn Xuyên không nhận được câu trả lời, bèn cúi đầu nhìn cá nhỏ, “Sao vậy?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, “Không có gì, chúng ta ra đằng trước xem thôi”.
“Ừm”.
Con phố này còn rất nhiều cửa hàng, chỉ là đều là cửa hàng thương mại, to hơn rất nhiều so với cửa hàng nhỏ trong suy nghĩ của Quân Thanh Dư. Cậu xem vài cửa hàng liền, cảm giác diện tích đều không khác nhau là bao, bèn chỉ vào cửa hàng ngay bên cạnh, “Nếu không thì cái này đi”.
Cửa hàng này ở ngay giữa con phố, có lẽ vẫn luôn không có người đến thuê, đến cả trang trí cũng không có. Như thế này thì lúc trang trí sẽ không cần bỏ đi phần trang trí cũ, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Được”.
Tiếp đấy là ghi lại số nhà, về rồi sẽ tìm đội trang trí nhà cửa. Những nơi khác có nơi dùng cách trang trí cũ, chưa được trang trí thì tô vẽ bên ngoài thôi là được. Ôn Thừa Dao cũng sẽ chẳng đặc biệt để ý đến đâu, qua quýt ngoài mặt là được rồi.
Quân Thanh Dư vốn còn tưởng mua cửa hàng sẽ rất là phiền phức, nào ngờ chỉ là đến chọn vị trí, đơn giản đến mức thời gian chọn vị trí còn không lâu bằng thời gian họ ngồi xe đến đây.
Phó Viễn Xuyên nhìn tin nhắn trả lời của công ty trang trí, nói: “Trang trí trong khoảng bảy ngày sẽ xong, cậu có thể thương lượng một chút với Ôn Thừa Dao, chọn thời gian thích hợp”.
“Bảy ngày sao?”, Quân Thanh Dư hơi nhướn mày, trang trí đối với cậu chính là lai rai cả năm trời, để phòng trống nửa năm cũng không hết nổi mùi thuốc tẩy. Không ngờ lại chỉ cần bảy ngày thôi sao.
“Ừm, hải tặc không gian thường sẽ không có điểm dừng chân cố định, nếu cách xa hành tinh chủ thì một, hai tháng có lẽ vẫn chưa tới được, nên là…”.
Quân Thanh Dư nói: “Vậy để tôi gửi tin cho Ôn Thừa Dao”. Tốt nhất là đến lúc đó đừng vì lộ trình mà làm trễ nải bệnh tình, nếu không sẽ phiền lắm.
Quân Thanh Dư mở vòng tay thông minh, cậu và Ôn Thừa Dao không thêm số liên lạc của nhau, tất cả đều thông qua ô trò chuyện của cửa hàng trực tuyến, vốn dĩ đều là Ôn Thừa Dao chủ động liên hệ với cậu, cậu cứ lên mạng là sẽ thấy tin nhắn trả lời của hắn. Lần này là cậu tìm Ôn Thừa Dao, không biết có tìm được người hay không.
Đang suy nghĩ, vừa mở ra nhìn, ảnh đại diện của Ôn Thừa Dao ấy vậy mà lại sáng. Đang trực tuyến sao?
Khách hàng nặc danh: [Chủ cửa hàng anh lên mạng rồi].
Quân Thanh Dư: “…”.
Sao giống như đang canh me tôi lên mạng vậy.
Quân Thanh Dư trực tiếp mở định vị, gửi địa chỉ sang: [Địa chỉ cửa hàng trực tiếp. Nội quy cửa hàng khá nhiều, chỉ có thể dùng tại cửa hàng, không được gói mang về, nhưng có đồ ăn có hiệu quả chữa trị tốt hơn, anh có thể tự suy xét muốn đến hay không].
Dù hỏi như thế nhưng Quân Thanh Dư biết Ôn Thừa Dao chắc chắn sẽ đến. Dù sao thì lúc cậu còn chưa nghĩ đến việc chuẩn bị một cửa hàng trực tiếp thì Ôn Thừa Dao đã nhắc đến chuyện gặp mặt nói chuyện rồi. Trong cuộc giao dịch này, Ôn Thừa Dao cần gấp hơn cậu.
Khách hàng nặc danh rất nhanh đã trả lời: [Được hết, tôi sẽ cố đến sớm nhất có thể].
Vì để đảm bảo, Quân Thanh Dư vẫn hỏi một câu: [Sớm nhất là bao lâu?].
Lỡ như hải tặc không gian đúng lúc đang ở trong địa phận hệ hành tinh này, cách hành tinh chủ rất gần, đọc tin này xong lập tức đến ngay thì phải làm sao. Còn chưa trang trí xong hắn đã đến thì sẽ lúng túng lắm.
Khách hàng nặc danh: [Khoảng mười ngày nữa là đến].
Vẫn ổn, thời gian này vừa đúng.
Quân Thanh Dư đáp: [Được], sau đó thì tắt vòng tay thông minh đi.
Còn về việc hải tặc không gian đến hành tinh chủ kiểu gì chẳng phải việc cần cậu lo nghĩ. Hải tặc không gian đa nghi, chắc chắn sẽ nghi ngờ thân phận của cậu, nhưng Quân Thanh Dư không để ý, Ôn Thừa Dao mà đến thì chắc chắn là cũng sẽ chuẩn bị không kém rồi. Hai bên không tin tưởng nhau, cũng không đạt được hợp tác, chuyện này thực ra khó mà xảy ra được.
Quân Thanh Dư cất vòng tay thông minh đi, nói: “Chúng ta về nhà thôi”.
Chuyện cửa hàng đã xong, bên ngoài hình như cũng chẳng có việc gì để làm, nếu không nhất thiết phải ra ngoài thì cậu càng thích nằm ở nhà hơn.
…
Đi về lại phải ngồi xe một tiếng nữa, Quân Thanh Dư ngồi đến phát mệt.
Xe huyền phù mọi lần đều đi vào trong sân, dừng lại trước cửa biệt thự, nhưng lần này lại đi thẳng ra vườn hoa sau nhà.
Quân Thanh Dư xuống xe duỗi người một cái, nhìn trái ngó phải phát hiện không đúng lắm, đang muốn hỏi có chuyện gì thì lại bị bàn nướng bằng thép đen tuyền cách đó không xa thu hút ánh nhìn. Cái bếp nướng này không hề ăn nhập gì với vườn hoa tinh tế, nhã nhặn. Bên cạnh bếp nướng có một cái xe đẩy, bên trên xếp đầy cá mực đã được tẩm ướp xong một nửa, ngoài ra còn có mực sống tươi mới chưa được xử lí bơi trong nước.
Quân Thanh Dư ngẩn ngơ, “Sao tự dưng anh lại chuẩn bị những thứ này?”.
“Cảm giác cậu muốn ăn”, Phó Viễn Xuyên nói: “Đồ bên ngoài không vệ sinh, nên tôi để Thi Khải Tân mua đồ mang tới”.
Trong mắt Quân Thanh Dư xẹt qua nét ngạc nhiên, cậu chỉ nhìn một cái, còn không hề nói gì, vậy mà Phó Viễn Xuyên lại chú ý đến chi tiết nhỏ này, nhờ người mua đồ mang đến. Chính cậu nhìn lướt qua món mực nướng kia xong là vứt ra sau đầu, không ngờ Phó Viễn Xuyên lại…
Khóe miệng Quân Thanh Dư giương cao, đôi mắt cong xuống nhưng không che đi nổi ý cười. Chẳng phải do cậu muốn ăn mực nướng gì hết, chỉ là cảm giác được chăm sóc tỉ mỉ như này khiến người ta rất là ngứa ngáy.
Quân Thanh Dư vòng tay ôm lấy cổ Phó Viễn Xuyên, nghiêng đầu dựa lên vai anh, cười nói: “Sao anh lại tốt đến thế chứ”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT