“Dật, anh đến đây được không? Em rất nhớ anh.” Phạm Thiên Du hận chính mình vô dụng. Dù cho mình bị anh ấy làm cho tổn thương nhiều đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể giận hờn anh lâu được mà luôn là người cúi đầu xin lỗi trước.

Anh giống như một vị thần, từ trước đến nay đều chờ đợi người khác cúi đầu trước mình. Nhưng mà như thế thì có sao? Cô yêu anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh cô đã yêu, cô chỉ hận không thể đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất của mình dành cho anh. Dù cho Rebecca có cười nhạo cô: “Cô biết không, cô yêu Lâm Dật đến nỗi chẳng có chút tự trọng nào cả.” Cô cũng không quan tâm.

Mặc dù là bạn trai của cô, nhưng Lâm Dật chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô. Còn cô thì không chịu được sự lạnh nhạt của anh.

Tất cả những lần trước đó, chỉ cần cô cúi đầu nhận sai thì anh sẽ bỏ qua cho cô. Cho nên lần này chắc cũng vậy.

“Anh đang mệt. Sáng mai còn có cuộc họp. Em nghỉ đi, đừng tự hành hạ mình nữa.” Lâm Dật nghĩ đến bộ dạng lúc say của Phạm Thiên Du thì hai hàng lông mày liền nhíu lại, đôi mắt cũng phủ một tầng sương lạnh.

Thấy Lâm Dật lạnh lùng từ chối, Phạm Thiên Du càng thêm tuyệt vọng. Anh chưa bao giờ từ chối thẳng thừng cô như vậy. Thế nhưng sao lần này lại quyết liệt đến thế cơ chứ? Cứ như bọn họ chỉ là hai người xa lạ. Không, cô không thể từ bỏ anh! Anh là nguồn sống của cô. Xa Lâm Dật, cô không thể sống nổi.

Sợ anh tắt máy đột ngột, Phạm Thiên Du nắm chặt điện thoại, run rẩy mở miệng: “Vậy…..anh đang ở biệt thự sao? Em đến tìm anh được không?” Cô

không biết cái gì gọi là tự trọng, là tôn nghiêm nữa rồi. Chỉ cần anh đồng ý thì tất cả những thứ đấy cô đều không cần.

“Anh còn đang ở nhà riêng. Nếu không còn gì để nói thì anh tắt máy đây.” Lâm Dật thở dài. Sau thời gian lâu như vậy, anh nhận ra có lẽ hai người họ thật sự không hợp nhau. Lúc trước, anh lười so đo với cô, chỉ cần cô không làm gì quá đáng, anh vẫn có thể cưng chiều cô.

“Dật… Dật….” Nghe âm thanh tút tút trong điện thoại, Phạm Thiên Du hét lên. Hai mắt tràn đầy nước mắt, cô ta tức giận ném điện thoại. Chỉ nghe một

tiếng “bang”, chiếc điện thoại liền vỡ thành từng mảnh nhỏ. Cầm lấy bình rượu, cô rót từng ngụm vào miệng.

_____________

Từ khi Điền Bảo Bảo biết Lâm Dật là ba của mình, cậu nhóc vẫn luôn nghĩ cách để tác hợp cho ba mẹ đến với nhau.

“Bảo Bảo, cậu đang nghĩ gì vậy?” Giờ ra chơi, An Tiểu Mễ thấy Điền Bảo Bảo đang trầm ngâm suy nghĩ thì liền ngồi xuống đối diện với cậu nhóc, dịu dàng hỏi. Nếu là ngày thường, giờ ra chơi, Điền Bảo Bảo sẽ tìm cô nhóc chơi cùng

Nhưng hôm nay cậu ấy thật lạ.

“Tớ đang suy nghĩ” Điền Bảo Bảo lẩm bẩm nói. Cậy tùy ý cầm bút vẽ bậy lên giấy.

“Không phải cậu nói cậu là thiên tài, không có việc gì làm khó được cậu hay sao?” An Tiểu Mễ chớp chớp cặp mắt to tròn như búp bê, cặp lông mi dài như hai cây quạt đang phe phẩy, nhìn rất đáng yêu.

“Việc này nằm ngoài phạm vi lí trí, thuộc về phạm vi tình cảm.” Điền Bảo Bảo rầu rĩ nói, An Tiểu Mễ không hiểu cậu nhóc đang phiền lòng chuyện gì. Nhưng nhìn thấy vẻ buồn buồn của Điền Bảo Bảo, cô nhóc nghĩ đây nhất định là một vấn đề rất khó khăn mới có thể làm cho thiên tài vô địch như Điền Bảo Bảo bó tay.

“Hay là chúng ta đi hỏi cô giáo đi?” Trong suy nghĩ của An Tiểu Mễ, cái gì không hiểu thì phải hỏi cô. Thế mới là một đứa bé ngoan!

Điền Bảo Bảo lắc lắc đầu, vấn đề này cô giáo cũng không thể giải quyết. “An Tiểu Mễ, lúc ba mẹ cậu cãi nhau, làm thế nào mà hai người làm hoà?” Điền Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn cô bé, hai cặp mắt to tròn đối diện nhau, giống như hai tấm gương phản chiếu.

“Điền Bảo Bảo, ba cậu đã trở lại rồi à? Hóa ra là vì ba mẹ cậu cãi nhau nên ba cậu mới không ở bên cậu….” An Tiểu Mễ tự cho mình thông minh, xâu

chuỗi sự việc lại với nhau.

Điền Bảo Bảo cũng lười giải thích. Cậu cũng không thể nói là do mẹ mình lúc ấy mơ màng, hồ đồ không cần thận leo lên giường của ba, rồi không cẩn thận mà sinh ra mình. Chuyện phức tạp như vậy, An Tiểu Mễ chắc chắn sẽ không thể nào hiểu được. ( ừ chắc nó hiểu >

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play