Điền Kỳ Kỳ không để ý những lời bàn tán xung quanh, vô cùng bình tĩnh nói, “Tôi tin tưởng con trai mình không làm chuyện này.”
Cô với Phạm Thiên Du cũng không thù không oán, nhưng bây giờ Phạm Thiên Du lại gây khó dễ với cô. Điền Kỳ Kỳ rất thắc mắc.
“Cô! Quả nhiên là cô dạy ra được đứa con tốt……”
“Có chuyện gì mà ồn ào thế?” Phạm Thiên Du còn chưa kịp nói xong thì một giọng nói âm trầm cắt ngang. Ngay sau đó, ông Lâm và Lâm Dật cùng nhau đi tới.
Nhìn khí thế của Phạm Thiên Du đang bừng bừng, sắc mặt Lâm Dật trầm xuống một chút. Ông Lâm nhìn thoáng qua Lâm Dật “Người gây rối vô cớ thì sau này ở đây sẽ không chào đón nữa. Con xử lý một chút đi, ta vào nhà nghỉ ngơi.” Ông Lâm căn bản là khinh thường loại người này.
Ánh mắt thâm thúy của ông ấy liếc qua Phạm Thiên Du, mang đầy sự lạnh lẽo, làm cô ta không rét mà run.
Phạm Thiên Du chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng đặt ở trên người Lâm Dật. Mặc dù chuyện này là do cô gây ra, nhưng mà dù sao hai người họ yêu nhau cũng lâu rồi, anh ấy nhất định sẽ giúp đỡ mình. Nghĩ thế, Phạm Thiên Du dịu lại đôi chút, bắt đầu ra vẻ uỷ khuất.
“Mẹ, chúng ta đi thôi. Nơi này không vui tí nào.” Điền Bảo Bảo thấy tình huống như thế, ai chẳng biết là mình vô tội cơ chứ. Cậu không tin chú Lâm sẽ không phân rõ trắng đen mà đổ oan cho mình đâu! Bởi vì chú chính là daddy của Điền Bảo Bảo này mà!
“Bảo Bảo, nhóc sao vậy?” Cảm giác được Điền Bảo Bảo bị oan ức, Lâm Dật bất giác nhớ đến chuyện Điền Bảo Bảo bị coi thường ở trường. Anh dùng hai tay vững vàng ôm Điền Bảo Bảo lên, “Em là người lớn, so đo với con nít làm gì!”
Lâm Dật rất không hài lòng với chuyện Phạm Thiên Du gây rối vô cớ. Đã nhiều lần anh dung túng, bao che cho cô, nhưng càng ngày cô ta lại càng được nước lấn tới.
“Em…… Dật, rõ ràng là thằng nhóc đó đổ nước trái cây lên người em!” Phạm Thiên Du tức muốn hộc máu. Lâm Dật là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng
của cô ta. Điều duy nhất cô ta muốn chính là sự tin tưởng của anh! Nếu không, những việc nãy giờ cô ta thật đúng là trò hề mà!
“Chú Lâm, con không làm.” Điền Bảo Bảo kiên định nói rõ ràng từng câu từng chữ. Mình không làm thì chẳng việc gì phải nhận.
Lâm Dật nhìn Điền Bảo Bảo, sắc mặt hơi hoà hoãn, rồi nhéo nhéo mũi cậu nhóc, “Chú tin nhóc. Nhóc đã ăn no chưa? Chú đưa nhóc đi ăn đồ ngon được không? Không phải nhóc thích ăn kem ly nhất sao?”
Lâm Dật quả thật rất giống một người ba cưng chiều con mình. Đây là hình ảnh Phạm Thiên Du chưa bao giờ gặp qua. Một cảm giác tuyệt vọng từ tận đáy lòng lan toả toàn thân cô ta.
“Dật, anh…… không tin em sao?” Quả thực bây giờ cô ta cảm thấy mình đang diễn một trò hề, một chút sức lực phản kháng cũng không có. Mình thế
mà lại thua một đứa nhóc! Cô ta không phục!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT