Điền Kỳ Kỳ chú ý đến từng cử chỉ, từng hành động của Lâm Dật khi dùng cơm, phải gọi là không thể chê được! Cô thầm khen, đúng là người cao quý có khác.

Đột nhiên cô phát hiện có một dĩa cà rốt trước mặt anh vẫn còn nguyên, chưa có ai động vào. Vậy là anh ấy không thích ăn cà rốt. Haizz thật không nghĩ tới bệnh kén ăn của Điền Bảo Bảo lại di truyền từ Lâm Dật. Mỗi lần ép nó ăn cà rốt thì biểu hiện của nó chẳng khác gì bị ép uống thuốc độc vậy.

“Lại nhìn tôi làm cái gì? Cô ăn không ngon sao? Hay là vẫn cảm thấy “ăn” tôi là ngon nhất?”

Lâm Dật dường như bị nghiện trêu chọc Điền Kỳ Kỳ, vô thức mở miệng nói đùa.

(Editor: có nên mở tiệc ăn mừng Lâm ca đã chọc Điền tỷ không… huhu)

Điền Kỳ Kỳ không thể nuốt trôi bữa cơm này “Tôi…… Tôi no rồi.”

Mặt Điền Kỳ Kỳ đỏ lên vì chút rượu vừa uống lúc nãy.

“Thật không? Nhưng mấy dĩa đồ ăn trước mặt cô vẫn còn nguyên cơ mà. Xem ra khẩu vị ở đây không hợp với cô Điền đây rồi.”

Lâm Dật nói như vậy, nhưng ngữ điệu thì chẳng có chút tỏ ra áy náy.

Đây căn bản không phải là muốn cảm ơn cô mà chính là tra tấn cô. Trong lòng của Điền Kỳ Kỳ thét gào.

Cô hung hăng lấy dao nĩa trong tay, cắt miếng bít tết trên bàn, cứ như miếng bít tết ấy có hận thù lớn gì với cô vậy.

Bỗng dưng một đôi tay bắt được cổ tay cô, một tia ấm áp từ tĩnh mạnh lan tràn ra khắp cơ thể, làm cả người Điền Kỳ Kỳ run lên, quên mất phải dằn tay

ra.

Lâm Dật lạnh lùng kéo cô ra khỏi phòng, Điền Kỳ Kỳ cho rằng anh vì mình mà nổi giận, trong lòng sợ hãi và bất an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play