Rebecca khen Điền Kỳ Kỳ không ngớt lời, cô ấy luôn thuần khiết, trong sáng, không hề dính một chút bụi bặm. Nhưng các bản thiết kế của cô không hoàn toàn thoát ly phàm tục, cô phác hoạ ra mỗi chỗ một góc cạnh, sắc bén như một viên kim cương, làm người khác phải kinh ngạc, làm thế nào để tích lũy, làm ra được những tác phẩm đầy thâm ý kia.

“Cô đừng nói quá.” Lâm Dật bất ngờ nói ra một câu, làm Rebecca có chút ngạc nhiên, cô thật sự khen Điền Kỳ Kỳ, không hề có ý châm chọc.

“Tổng giám đốc, Phạm tiểu thư tới.” Cô thứ kí gõ cửa tiến vào nói.

“Tôi đi đây.” Khuôn mặt Rebecca liền đen xì. Khuôn mặt cô căng ra, lại tiếc ly cà phê mình đang uống, liền bưng lên mang theo.

“Đến mức này sao? Tốt xấu gì hai người cũng là chị em.” Lâm Dật nhìn bộ dạng tránh còn không kịp của người trước mặt, vô cảm lắc lắc đầu.

Rebecca phất phất tay, đưa lưng về phía Lâm Dật, trong lòng nghĩ thần nhất định kiếp trước cô tu hành không đủ nên kiếp này phải là chị em với Phạm Thiên Du.

Buổi trưa, Điền Kỳ Kỳ bỗng nhiên nhận được điện thoại của trường học của Điền Bảo Bảo gọi tới, nói Điền Bảo Bảo đánh nhau với bạn rồi bị thương, thằng bé kia cũng bị thương không nhẹ, làm Điền Kỳ Kỳ hoảng sợ vô cùng. Thằng nhóc này càng thông minh thì sẽ khiến cô càng thêm lo lắng, Điền Kỳ Kỳ vội vàng rời khỏi phòng. Nghe giọng điệu của cô giáo, tình huống rất nghiêm trọng. Điền Kỳ Kỳ càng suy nghĩ càng hoảng sợ, nếu Điền Bảo Bảo có mệnh hệ gì, cô sẽ hối tiếc cả đời.

Bởi vì hiện giờ là giờ cao điểm buổi trưa, Điền Kỳ Kỳ bắt taxi mấy lần đều không được, cô nôn nóng vô cùng. Cô tính gọi điện cho Lôi Vũ để tới đón, nhưng cả đêm qua trời mưa nhà dột, chạy loanh quanh khắp nhà, bây giờ mới phát hiện ra mình đã quên sạc pin. Vốn trong lòng Điền Kỳ Kỳ đã quá mệt mỏi về chuyện của Lâm Dật rồi, lại thêm chuyện của Điền Bảo Bảo, khiến cô vô cùng uỷ khuất, hai hàng nước mắt rơi lã chã.

Lúc nãy Lâm Dật đi ăn trưa với Phạm Thiên Du, bây giờ quay về thì thấy cảnh này, liền dừng xe lại “Điền Kỳ Kỳ, cô làm sao vậy?” Nắng hè chói chang, âm thanh của anh không hề có chút độ ấm, không hề nghe ra một tý thương hoa tiếc ngọc.

“Tôi …. Con trai của tôi đã xảy ra chuyện…. Anh …. anh đưa tôi đi được không?”

Điền Kỳ Kỳ thấy anh, càng nghẹn ngào mà nói không ra lời. Cô nghĩ nếu không vì anh, Điền Bảo Bảo cũng sẽ không trở thành đứa con không cha, Điền Kỳ Kỳ khóc càng thêm thương tâm. Nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt của cô, nhỏ giọt trên tà váy của cô, ánh mắt trời cũng đã trở nên ươn ướt. Lâm Dật bỗng nhiên hoảng hốt, Điền Bảo Bảo nó làm sao vậy? Sau đó liền xoay người chui vào xe, “Lên xe, tôi đưa cô đi.”

“A?” Đôi mắt xinh đẹp của Điền Kỳ Kỳ trừng to ngạc nhiên.

“Nhanh lên.” Lâm Dật không kiên nhẫn mà thúc giục.

Điền Kỳ Kỳ lúc này mới phản ứng kịp, chui vào xe của anh.

“Địa chỉ.” Lâm Dật hỏi đơn giản ngắn gọn, kì thật anh cũng rất lo lắng cho Điền Bảo Bảo. Anh thấy rất khó hiểu, nó chỉ là thằng nhóc gặp mặt được hai, ba lần thôi, nhưng khi nghe nó xảy ra chuyện, anh lại hốt hoảng như thế.

“Trường học quý tộc Kinh Thánh.” Điền Kỳ Kỳ bị giọng nói của anh làm cho hơi run lên, liền trả lời ngay, sau đó nắm chặt hai tay lại không nói gì nữa.

Lâm Dật nhíu mày nhìn thoáng qua cô, giờ phút này cô đang hoảng loạn vì con trai mình, nhưng lại làm người khác có một loại cảm giác muốn che chở “Yên tâm đi, Bảo Bảo là thằng nhóc thông minh, nó sẽ tự bảo vệ mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play