Cậu vẫn rất thất vọng như cũ vì không có nhận được bức thư nào, nhưng cậu không còn đau khổ giống như trước đây nữa, bởi vì cậu biết điều này không có nghĩa là cậu không có bạn bè, cũng không có nghĩa là bạn bè của cậu đã quên cậu, điều này có nghĩa là, Dobby đang bắt đầu "bảo vệ" cậu.
Điều này khiến Harry không thể nói rõ là đau khổ hay vẫn là không đau khổ......
Cậu cảm thấy rất nghẹn khuất.
Vào ngày này, dượng Vernon lại vui vẻ nói rằng ông đã mời một khách hàng lớn, nếu biểu hiện tốt ông có thể nhận được một đơn đặt hàng kếch xù, đủ để bọn họ lựa chọn một căn biệt thự.
Đương nhiên, Harry nghĩ, mình sẽ làm bộ như mình không có ở nhà ——
Cũng may cậu không để ý đến sự khiêu khích ấu trĩ của Dudley, điều này đã giúp cậu tránh khỏi không bị phạt —— Đi sửa sang lại bãi cỏ dưới ánh nắng mặt trời gay gắt —— Merlin trên cao, thật sự đã rất nhiều năm cậu không làm loại chuyện này.
Khi cậu vội vã ăn xong bữa tối và được dì Petunia kéo lên trên lầu, cậu đứng ở trước cửa và hít sâu rất nhiều lần trước khi vặn tay nắm cửa và mở cửa đi vào.
Dobby, đang đứng ở trên giường. Giống y như lần gặp mặt đầu tiên trong trí nhớ của cậu vậy.
Cậu đã quá quen thuộc với vẻ ngoài của nó —— Hai lỗ tai to như tai con dơi, một đôi mắt màu xanh lục to bằng quả bóng tennis.
Đúng vậy, đôi mắt màu xanh lục.
Ở thời điểm cuối cùng, Dobby đã cứu cậu thoát khỏi nhà giam của Tử Thần Thực Tử, nhưng cũng vì vậy mà bỏ mạng.
Cậu vĩnh viễn đều nhớ rõ ngày đó, đôi mắt không bao giờ có thể phản chiếu ra ánh sáng của Dobby.
Cậu cũng vĩnh viễn nhớ rõ tâm tình của mình, cậu tự đào mộ và chôn cất cho nó.
Dobby trượt từ trên giường xuống dưới, cúi đầu thật sâu, cái mũi thon dài chạm vào tấm thảm.
Trên người nó mặc một chiếc áo gối cũ, bị thủng mấy lỗ ở tay và chân.
"Xin chào." Harry cố nén suy nghĩ đang quay cuồng ở trong lòng, điều này khiến đôi mắt của cậu hơi đỏ lên.
"A —— Harry Potter!" Dobby hét lên chói tai, Harry nghĩ rằng ở dưới lầu chắc chắn có thể nghe được. "Dobby vẫn luôn muốn gặp cậu, thưa cậu, đây là một vinh hạnh rất lớn......"
Cơn đau đớn đang bành trướng trong ngực của Harry nháy mắt bị chọc thủng bởi giọng nói bén nhọn này, nói thật, nếu là có thể, cậu không có lý do gì mà không cho dượng Vernon hoàn thành mối làm ăn này, cậu cũng không muốn bị dượng Vernon cầm tù ở trong phòng giống như phạm nhân vậy, không ăn không uống chờ Ron tới cứu cậu.
"Câm miệng." Harry không thể không dùng giọng điệu ra lệnh —— Gia tinh chỉ nghe những lời như vậy.
Dobby lập tức sợ hãi và ngậm miệng lại.
Harry cảm thấy đau đầu. "Nói chuyện nhỏ lại."
Dobby háo hức nói ngay lập tức, "Dobby đến đây để nói với cậu, thưa cậu...... Rất khó để nói, thưa cậu, Dobby không biết nói từ đâu......"
Harry theo bản năng muốn mời nó ngồi xuống, nhưng Dobby không khống chế được cảm xúc của mình thì sẽ khiến cậu gặp rất nhiều rắc rối.
Nhưng cậu cũng biết rằng Dobby luôn hy vọng được các Phù thủy đối xử bình đẳng, nó không giống những con gia tinh được nuôi ở trong nhà, nó luôn khao khát kỳ nghỉ và tiền lương.
Điều này khiến cho Harry cảm thấy có chút nể phục, cậu chỉ vào giường và nói, "Ngồi xuống đi." Sau đó cậu nói trước khi Dobby lớn tiếng khóc lóc thảm thiết, "Nói chuyện nhỏ lại!!"
Dobby nghẹn ngào nói, "Chưa từng có một vị Phù thủy cho Dobby ngồi xuống! Đối xử giống như người bình thường vậy!"
Harry bất đắc dĩ nhìn nó, cũng may lúc này đây giọng nói của nó nhỏ đi không ít, Harry nghĩ dưới lầu hẳn sẽ không nghe thấy.
Harry làm một vẻ mặt ôn hòa, dẫn Dobby ngồi xuống ở trên giường. Dobby ngồi ở chỗ đó, nấc lên, nhìn qua trông giống như một con búp bê lớn xấu xí.
Cuối cùng nó cũng không khống chế được chính mình, dùng đôi mắt to tràn ngập nước mắt tôn trọng và yêu thương nhìn chăm chú vào Harry.
Harry không muốn thừa nhận điều đó, ánh mắt kia làm lông tơ cả người cậu đều dựng đứng cả lên.
"Được rồi, ngươi tới đây có chuyện gì?" Cậu nói một cách khô khan.
"Có một âm mưu, Harry Potter. Năm nay ở trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts sẽ xảy ra chuyện rất khủng bố." Dobby nhỏ giọng nói và cả người đều run rẩy, "Dobby biết chuyện này mấy tháng rồi, thưa cậu. Harry Potter không thể đi mạo hiểm. Cậu rất quan trọng, thưa cậu!"
Harry muốn điên cuồng chửi bới những lời này.
"A, ngươi tên là Dobby." Harry không thể không giả bộ nói một tiếng để chứng minh rằng hiện tại cậu đã biết tên của nó.
"Chuyện khủng bố gì sẽ xảy ra?" Harry yếu ớt hỏi, "Đừng làm ồn!!"
Dobby trông rất buồn cười phát ra một tiếng nghẹn ngào, nhưng Harry dã thành công ngăn cản nó đem đầu của mình đập vào tường.
Harry nắm chặt cánh tay của gia tinh, không cho nó đâm vào tường.
Đột nhiên một cái ý nghĩ khó chịu chợt lóe trong đầu cậu. "Chuyện này có phải có liên quan...... Rất xin lỗi, nó có liên quan đến kẻ thần bí mà ngươi biết không? Ngươi chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu."
Cậu vội vàng nói thêm một câu, bởi vì Dobby lại khiến người khác lo lắng khi lại nghiêng người về phía vách tường.
Dobby từ từ lắc đầu: "Không phải, không phải kẻ không thể gọi tên kia, thưa cậu."
Nhưng đôi mắt của Dobby lại mở to, như thể đang cho Harry một gợi ý.
Tâm trạng của Harry từ từ đi xuống.
Dobby là gia tinh nuôi trong nhà của gia tộc Malfoy, mà nó nói đã biết kế hoạch này mấy tháng trước rồi, mỗi lần hỏi ai là chủ mưu thì nó sẽ tự trừng phạt chính mình. Đúng vậy, rất rõ ràng là nó đang nói đến cuốn sổ nhật ký của Lucius.
Nhưng Harry không không khỏi suy nghĩ thêm, là Draco có biết chuyện này hay không?
Draco lợi hại và thông minh như vậy —— A, đương nhiên là —— Cậu ta nói cậu ta là Godric Gryffindor —— Vậy rốt cuộc là có biết hay không?
"Vậy thì tôi cũng không nghĩ ra ai có thể tạo một sự kiện khủng bố ở Hogwarts." Harry lơ đãng nói, "Ý tôi là, thứ nhất, có cụ Dumbledore ở đấy, ngươi có biết cụ Dumbledore không?"
Dobby cúi đầu, "Dobby biết rằng Albus Dumbledore là hiệu trưởng vĩ đại nhất kể từ khi thành lập trường Hogwarts tới nay. Dobby nghe nói rằng pháp lực của cụ Dumbledore mạnh hơn rất nhiều khi kẻ không thể gọi tên đang ở thời điểm mạnh mẽ nhất. Nhưng thưa cậu," Dobby vội vàng nhỏ giọng nói, "Có một số phép thuật mà cụ Dumbledore cũng không...... Không có một người Phù thủy nào sẽ làm!"
Harry ngăn cản không kịp, Dobby nhảy xuống giường, cầm lấy đèn bàn của Harry và đập vào đầu của nó, kèm theo là từng tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Harry che mặt và rên rỉ một tiếng, "A, không cần làm như vậy!"
Cậu nghe thấy giọng nói dưới lầu đột nhiên dừng lại, hai giây sau, Harry nghe thấy dượng Vernon bước vào phòng khách và hô lên: "Dudley lại quên tắt TV rồi, đứa nhỏ nghịch ngợm này!"
Harry thở dài.
Dượng Vernon mở cửa ra và Harry nhìn ông một cách ngây thơ, ông lập tức nhìn thấy Dobby đang đứng bên cạnh Harry.
Lập tức ông như người bị mắc nghẹn trong họng, hai mắt trừng to ra như muốn rớt ra ngoài, khuôn mặt ông biến thành màu đỏ tím.
Điều này khiến Harry cảm thấy hơi đáng thương.
"Tôi rất xin lỗi, nhưng đó không phải là lỗi của tôi." Harry nói, "Nhưng tốt hơn hết là dượng nên chuẩn bị tâm lý, tôi không thể khống chế nó."
Dượng Vernon bật ra một tiếng rên rỉ từ trong cổ họng, ông tuyệt vọng nói, "Coi như xem ở chúng ta đã nuôi cháu lớn đến như vậy, làm ơn!"
Hắn nhìn Dobby, "Đừng đối xử với chúng ta như vậy, làm ơn!"
Harry không nghĩ tới dượng Vernon sẽ phản ứng như vậy, điều này khiến Harry hơi luống cuống, "A, tôi, tôi cũng không muốn làm cái gì, dượng đừng có......"
Harry không thể không nhìn về phía Dobby, "Xem ra hiện tại ta không tiện tiếp đãi ngươi."
Dobby cúi đầu thấp xuống, "Vậy thì, Harry Potter, lần sau Dobby sẽ đến tìm cậu......"
Dobby ngươi......
Harry rất muốn nói rằng ngươi không cần đến nữa...... Nhưng nhớ tới đôi mắt màu xanh lục vô thần trong trí nhớ, cuối cùng Harry không nói gì.
Dobby phát ra một âm thanh rất lớn và biến mất ở trên giường.
Dượng Vernon gắt gao nhìn chằm chằm cậu. Harry bắt đầu thu thập hành lý.
"Mày đang làm cái gì?" Dượng Vernon nói.
"Ồ, nó còn sẽ đến tìm tôi." Harry suy nghĩ một lúc, "Kỳ nghỉ hè này tôi phải ra ngoài tránh."
"Nhưng mày không có chỗ để đi!!" Dượng Vernon đè thấp giọng nói.
"Có. Tôi có bạn bè." Harry nói, hơn nữa quán Cái Vạc Lủng luôn có phòng cho thuê.
"Không được!!" Dượng Vernon trừng mắt.
"Đừng lo lắng về những bức thư sấm kia." Harry biết giáo sư Dumbledore đã để lại bức thư sấm cho vợ chồng Dursley, cậu phải sống ở đây vì ma thuật máu của mẹ mình, vì để phòng ngừa các cuộc tập kích của Voldemort và các thương tích ngoài ý muốn.
Nhưng cậu biết rõ là hiện tại Voldemort không có thời gian rảnh rỗi kia.
"Tại sao mày lại biết......!" Dượng Vernon trông có vẻ rất ngạc nhiên.
"Tôi sẽ quay trở về vào kỳ nghỉ hè năm sau. Mấy ngày nữa bạn của tôi có thể đến tìm tôi, tôi hy vọng dượng sẽ không báo cảnh sát khi nhìn thấy một chiếc ô tô bay. Nếu không thì nó sẽ rất phiền toái." Harry nhanh nhẹn nhảy lên, và dùng kiểu chữ rồng bay phượng múa để viết một bức thư và để lại ở trên giường gửi cho Ron.
Harry mở bao bố quấn quanh chiếc Nimbus 2000. May mắn là hành lý của cậu không nhiều lắm, quần áo, sách giáo khoa và mọi thứ khác đều được cất vào trong một chiếc vali nhỏ bị vỡ. Harry nắm chặt đũa phép ở trong tay, cưỡi lên chổi bay, cậu treo chiếc vali ở trên chổi, sau đó lại tiếp tục treo cái lồng của Hedwig lên.
Cậu cưỡi lên chổi bay và nhìn vẻ mặt kinh ngạc của dượng Vernon, Harry cảm thấy người dượng này cũng không đáng ghét như vậy.
"Hẹn gặp lại vào mùa hè năm sau." Harry mặc áo choàng tàng hình vào, dượng Vernon chỉ thấy một tia sáng màu bạc chợt lóe qua ở trên tay của Harry, cả người cậu đều biến mất không thấy.
Dượng Vernon bình tĩnh lại, ông phát hiện có rất nhiều chuyện mà ông không thể chấp nhận được đã xảy ra, ngoài việc chấp nhận nó thì ông không còn cách nào khác, thật ra thì ông cảm thấy không khó để chấp nhận như ông đã nghĩ.
Ngoại trừ đi xuống lầu với đôi chân hơi mềm nhũn, thì thoạt nhìn trông ông rất bình tĩnh.
—— Nhưng đến cuối cùng ông vẫn không có bắt được đơn đặt hàng kia.
HẾT CHƯƠNG 39
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT