"Kỳ thi dễ hơn mình đã nghĩ." Hermione nói, "Mình không cần phải ghi nhớ quy tắc ứng xử với người sói năm 1637, cũng không cần nhớ lại quá trình phản loạn của yêu tinh."
Sau kỳ thi cô thích ôn lại nội dung bài thi, nhưng Harry và Ron đều cảm thấy nó khiến cho bọn họ cảm thấy ghê tởm.
Bọn họ chậm rãi bước xuống dốc, đi đến bên hồ, ngồi ở bên cạnh gốc cây. Bên kia, một con mực đang ngâm mình trong nước dưới ánh mặt trời ấm áp, cặp sinh đôi nhà Weasley và Lee Jordan đang nhẹ nhàng nghịch những xúc tu của nó.
"Thật tuyệt a, chúng ta không cần phải lên lớp, làm bài tập, hay ôn tập." Ron duỗi tay chân nằm trên bãi cỏ, vui vẻ nói.
"Thật sao?" Harry nhìn Ron một cách kỳ lạ.
"A, chết tiệt, thiếu chút nữa là mình đã quên mất." Ron hất hàm lên, "Chúng ta còn phải đi ——"
Cậu nhìn Hermione rồi sửa lời nói lại, "Tham gia hoạt động khảo sát cuối kỳ của GS......"
"Nói như vậy, Draco cũng mời các cậu?" Hermione rất ngạc nhiên, "Nghe nói cái tổ chức này chỉ có những người có thiên phú mới có thể được mời."
Harry và Ron bất đắc dĩ nhìn vào ánh mắt nhau, "Đúng vậy."
Thời tiết thật sự quá nóng khiến tinh thần của Harry và Ron không lên nổi. Bọn họ quay trở lại phòng sinh hoạt chung và lần này bọn họ không bị trừ nhiều điểm như vậy. Harry Potter vẫn là anh hùng Quidditch được tôn trọng và hoan nghênh nhất Gryffindor, mọi người luôn tới tìm cậu để nói chuyện —— Nhưng bọn họ phải rời khỏi phòng sinh hoạt chung để đến Phòng Yêu Cầu chờ Draco.
Hermione rất khẩn trương và mang theo quyển sổ notebook của mình, hy vọng một lát nữa có thể trùng hợp gặp được câu thần chú mà cô có thể hóa giải được. Harry và Ron rất ít khi mở miệng nói chuyện, bọn họ âm thầm ở trong lòng suy nghĩ chuyện sắp sửa làm. Để phòng ngừa có chuyện gì đó xảy ra mà không kịp trở tay.
Không biết đã qua bao lâu, mật đạo dẫn đến phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin mở ra, Draco bước ra ngoài, nhưng phía sau lưng hắn —— Lại không có ai hết?
Nhìn thấy Harry và Ron, trong không khí phía sau lưng Ron bỗng nhiên vang lên tiếng hút khí đầy nghi ngờ.
Harry nghi hoặc nhìn Draco, "Áo choàng tàng hình?"
Draco gật đầu, "Giống như phép thuật tàng hình vậy, học sinh năm nhất rất dễ bị phát hiện, nên tụi mình phải mua một ít áo choàng tàng hình ——"
"Kẻ có tiền chết tiệt." Ron cực kỳ hâm mộ nhìn những học sinh có xuất thân quý tộc cởi bỏ chiếc áo tàng hình đang che trên người, để lộ ra thân hình của họ.
Những chiếc áo choàng tàng hình này không quý giá bằng chiếc áo tàng hình của Harry, chúng sẽ dần dần mất đi hiệu lực theo thời gian, nhưng lại rất đắt tiền.
"Cái này là mang cho các cậu." Draco lấy ra hai chiếc áo choàng tàng hình màu bạc lấp lánh đưa cho Ron và Hermione.
"Ôi trời ơi." Hermione lần đầu tiên nhìn thấy chiếc áo choàng tàng hình —— Harry chưa có cơ hội để cho Hermione xem chiếc áo choàng tàng hình của mình.
"Ngoài ra, còn có của cậu nữa." Draco lại đưa cho Harry một cái khác, "Để cho người khác nhìn thấy mình tặng cậu một chiếc áo choàng tàng hình có thể che đậy được rất nhiều chuyện."
"Cảm ơn." Harry nói.
Blaise gắt gao trừng mắt nhìn Ron.
"Bọn họ lại tới đây để chế giễu à?" Blaise nhìn chằm chằm Ron.
"Đúng vậy. Bọn họ tới là để quan sát cuộc khảo sát cuối kỳ của chúng ta." Draco tiếp tục mở miệng nói dối. "Được rồi, mình không hy vọng lắm về việc các cậu có thể tranh đua, nhưng hy vọng các cậu đừng làm mất mặt là được."
Nhóm các học sinh Slytherin năm nhất rất kích động, dường như nóng lòng muốn chứng tỏ năng lực của mình nhất định sẽ không bao giờ bị mất mặt.
"Vậy thì, mình sẽ kiểm kê lại sĩ số một chút."
Draco nheo đôi mắt lại và nhìn xung quanh một vòng, "Rất tốt, có mười một người. Mình nói rõ sở dĩ các cậu có thể tham gia cuộc khảo sát lần này, là bởi vì bảy người các cậu là những người ưu tú nhất trong Slytherin! Lần khảo sát này vô cùng nguy hiểm. Những người không đủ năng lực có khả năng sẽ mất đi tính mạng của mình. Nếu có ai đó muốn rời đi, bây giờ vẫn còn kịp."
Không có ai lên tiếng.
"Làm tốt lắm." Draco mỉm cười, các học sinh Slytherin năm nhất dường như được một sự khẳng định rất lớn, cả đám đều đồng loạt ngẩng đầu lên. "Slytherin chưa bao giờ thiếu sự dũng cảm hơn Gryffindor." Draco khích lệ bọn họ.
Các tân học sinh nhà Slytherin lập tức kiêu ngạo và khiêu khích nhìn về phía ba người Gryffindor đang đứng ở một bên.
Harry: Dù sao cậu cũng chính là người sáng lập nhà Gryffindor, cậu muốn nói như thế nào thì nói, tụi mình đều là hậu bối không thể phản bác được......
Ron: Trừng cái gì mà trừng!! Trừng cái gì!! Tại sao thế hệ sau này lại làm khó xử thế hệ sau này thế. Kẻ lớn nhất ở Gryffindor đang đứng trước mặt các ngươi tại sao lại không trừng người này đi!!
Hermione có hơi khẩn trương siết chặt quyển sổ notebook, Draco nhìn cô nàng nở một nụ cười trấn an.
"Được rồi, mặc áo tàng hình vào đi, cẩn thận đừng để lộ chân!" Draco nói.
Harry nhịn không được hỏi, "Bọn họ có thể thấy được lẫn nhau sao?"
Draco khẽ mỉm cười, "Yên tâm đi, mình đã kích hoạt trận pháp trên huy hiệu được gắn ở trên ngực của áo choàng nhà Slytherin rồi."
Rất nhiều huy hiệu ở Hogwarts đều có trận pháp, đặc biệt là huy hiệu của tứ đại học viện.
Sau khi huy hiệu trên ngực của áo choàng nhà Slytherin được kích hoạt, bùa chú do những người mang huy hiệu bắn ra sẽ không ảnh hưởng gì với những người cùng một nhà. Đây là biện pháp phòng ngừa bị ngộ thương và phòng ngự khi một ngàn năm trước khi chiến tranh bùng nổ, ngoài ra bất kỳ phép thuật ẩn thân nào cũng không có hiệu quả với học sinh cùng một nhà.
"Bọn họ đều có thể nhìn thấy nhau." Draco chỉ phía sau lưng Harry, "Chỉ có những người khác là không nhìn thấy bọn họ."
"A......" Harry lần đầu tiên nghe thấy cách nói này.
Ron nhìn huy hiệu trước ngực áo choàng của mình, "Gryffindor ——"
Khóe miệng Draco giật giật, quăng một câu thần chú, biểu tượng của Gryffindor đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng, Ron lập tức mặc áo choàng tàng hình vào, Harry kinh ngạc nhìn cậu, "Ron, mình thấy được cậu! Nhưng nó nhạt so với bình thường một ít, có hơi giống một hồn ma."
"Thời gian của chúng ta không nhiều nữa." Draco đành phải bỏ thêm một câu thần chú để cho Slytherin và Gryffindor có thể nhìn thấy nhau khi mặc áo choàng tàng hình. Hắn thúc giục, "Các cậu đi theo phía sau các học sinh nhà Slytherin. Các học sinh nhà Slytherin đi theo mình."
Draco mặc chiếc áo tàng hình lên và bọn họ rời khỏi Phòng Yêu Cầu, bước vào Hogwarts ban đêm.
Đây là lần đầu tiên nhiều học sinh lang thang trong Hogwarts vào buổi tối trễ thế này. Mỗi một bức tượng trong bóng tối và mỗi tiếng động dù chỉ là rất nhỏ, đều khiến bọn họ trở nên lo lắng. Cũng may là nhóm Harry đi theo phía sau lưng bọn họ, khiến bọn họ từng giây phút đều chú ý đến hình tượng của Slytherin, cho nên mới không có tiếng hét sợ hãi nào vang lên.
Bọn họ rất nhanh đã đến hành lang tầng bốn, Draco dừng ở trước cửa một lúc, quay đầu hỏi lại một lần nữa, "Bây giờ rời đi vẫn còn kịp."
Không ai lên tiếng nói chuyện.
"Được rồi. Blaise, cậu tới đẩy cửa đi, nhớ cẩn thận một chút." Thực lực của Draco được Slytherin công nhận là rất mạnh, không có ai dám cho rằng hắn sợ hãi.
Blaise hơi lo lắng, Draco lùi lại và theo cánh cửa mở ra, lập tức bọn họ nghe thấy tiếng sủa như điên đang vang bên tai.
Draco nhanh chóng ném một câu thần chú im lặng lên trên người Fluffy.
"Vào đi. Nhanh."
Mười một người nhanh chóng bước vào phòng, bọn họ dựa vào tường cố gắng rời xa con chó ba đầu kia.
"A, chuyện này thật sự rất điên rồ." Blaise nhìn con chó ba đầu cố gắng vươn đầu.
Các học sinh năm nhất nhà Slytherin lần đầu tiên nhìn thấy một con quái vật như vậy, một học sinh tự lẩm bẩm với bản thân, "Hèn gì cụ Dumbledore đã nói rằng nếu không muốn có một cái chết thê thảm ngoài ý muốn thì tốt nhất không cần đến gần hành lang tầng bốn."
"Đó là vì có rất nhiều học sinh không có năng lực tự bảo vệ mình." Blaise lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn học sinh kia, "Nhưng chúng ta thì khác."
"Không phải các cậu nói Fluffy đang bảo vệ Hòn đá Phù thủy sao?" Hermione thấp giọng hỏi Ron.
"Hòn đá Phù thủy đã bị dời đi rồi." Ron đành phải nói như vậy, "Nhưng những trạm kiểm soát kia vừa vặn có thể để các phế vật lợi dụng một chút."
"Thì ra là như thế." Đôi mắt của Hermione sáng lên —— Cô nàng rất vui vì được tham gia vào nhiều cuộc khảo hạch khác nhau.
—— Cô nàng vẫn luôn cho rằng tổ chức GS này đã được các giáo sư phê chuẩn, là một tổ chức hợp pháp, nếu không thì hiện tại cô nàng đã không ở đây mà là đi tìm giáo sư.
Có một người học sinh khác phát hiện một cây đàn hạc năm bên cạnh chân Fluffy, "Đó là cái gì?"
"Xem ra là học sinh DA đã nhanh hơn chúng ta một bước." Draco nói nhanh.
"DA?"
"Không sai, tương tự như tổ chức GS, tổ chức đó do Gryffindor thành lập." Draco nói năng có nề nếp.
Các học sinh nhà Slytherin giận dữ la lên.
Harry:...... Tên lừa gạt.
Ron:...... Tên lừa gạt.
Hermione: "Từ khi nào mà có một tổ chức như vậy?"
Ron trả lời cô nàng, "Lúc học năm thứ năm."
"Thì ra đó là tổ chức của các năm cuối Gryffindor." Hermione tìm ra lý do tại sao mình không biết đến tổ chức này, cho nên không hỏi thêm câu nào nữa.
Blaise nhạy bén phát hiện ra mối liên hệ giữa đàn hạc và Fluffy.
Một cậu bé ốm yếu Slytherin bước lên phía trước.
"Theodore?" Blaise nghi hoặc nhìn hắn.
Theodore liếc mắt nhìn Blaise, từ trong tay áo lấy ra một cái kèn Harmonica và bắt đầu thổi nó lên.
Giai điệu kia rất nhẹ nhàng, là một khúc nhạc ru ngủ.
Đầu gối của con chó lớn rất nhanh liền trở nên mềm nhũn, phịch một tiếng khụy gối xuống đất và ngủ thiếp đi.
Theodore lại thổi tiếp một lúc, thấy Fluffy đã ngủ say mới buông kèn Harmonica xuống và thở ra —— Chỉ có một chút thời gian như vậy, Fluffy lại dấu hiệu muốn đứng lên trở lại.
Draco thấp giọng niệm một câu gì đó với cây kèn Harmonica và chiếc kèn Harmonica liền tự vang lên âm thanh —— Cái kia chỉ có thể coi là âm thanh, bởi vì nó hoàn toàn lạc điệu.
Theodore kinh ngạc nhìn Draco, "Cậu bị mù nhạc sao."
"Hừ, im miệng." Theodore là một trong những người bạn thân nhất của Draco ở Slytherin.
Cha của Theodore là một Tử Thần Thực Tử.
Mười một người từng bước từng bước đi qua Fluffy, Harry, Ron và Hermione là những người cuối cùng nhảy xuống, phía dưới đã sớm vang lên tiếng kinh hô của các học sinh.
"Merlin a, đây là cái gì!?" Draco nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Blaise.
"Draco, trước tiên đừng xuống dưới nữa!" Theodore kêu lên.
Draco hơi mỉm cười. Hắn nhìn xuống phía dưới, phía dưới tối đen, sâu không thấy đáy.
Hermione người đếm ngược thứ hai nhảy xuống. Khi cô nàng vừa mới rơi xuống, thì có dây leo giống như một con rắn quấn quanh cổ và chân của cô. Trước khi lưới quỷ quấn chặt lấy cô nàng, cô nàng cuối cùng cũng tránh thoát được nó và ngẩng đầu nhìn thấy cửa động có một quầng sáng nhỏ. Đột nhiên có một tia sáng chợt lóe trong đầu của cô nàng.
Ron và Harry liên tục dùng những động tác nhỏ với đũa phép của họ để khiến lưới quỷ không quấn chặt như vậy, nhưng không thể đánh lui chúng đi được.
"Ồ, cuối cùng thì chúng ta cũng biết tên của nó rồi." Blaise tức giận nói. Cậu chỉ còn một tay có thể hoạt động tự do, và đang cố gắng kéo dây leo đang quấn chặt lấy eo cậu ra, "Sau đó đâu? Gọi tên của nó thì nó có thể ngoan ngoãn nghe lời sao?"
Ron tức giận trừng mắt nhìn cậu ta.
Blaise không hề trốn tránh mà trừng mắt nhìn lại.
"Làm ơn nhanh lên! Mình sắp thở không nổi rồi!!" Theodore bị dây leo quấn chặt lấy ngực.
Bỗng nhiên trong bóng đêm bùng lên một ngọn lửa màu lam giống như chi hoa chuông, nhóm dây leo vặn vẹo và buông lỏng bọn học sinh ra, tránh ra xa khỏi ấm áp và ánh sáng.
"Lưới quỷ thích âm u và ẩm ướt." Một cậu bé Slytherin tên Vichy thở hổn hển đứng dậy, "Chúng rất ghét lửa."
Draco nhảy xuống và dừng ở phía trên đám lưới quỷ đang chuẩn bị rút lui, hắn ném ra một quả cầu lửa, qua cầu rút ván và đuổi đi những đám cây cỏ đã quấn lấy mình.
"Cậu đừng nói với mình, lưới quỷ cũng thật mềm nha." Draco cười tủm tỉm đứng sang một bên, nhìn học sinh năm nhất có hơi chật vật bò ra.
"Chuyện này có thể giúp cho các cậu chấn chỉnh tinh thần lại. Mình nói rồi nơi này vô cùng nguy hiểm, các cậu phải làm chuẩn bị tâm lý thật tốt." Draco nói, "Có vẻ như năng lực phản ứng và cảnh giác của các cậu vẫn còn chưa đủ. Nhưng Vichy đã làm rất tốt."
Cậu bé tóc nâu kia mím môi nở một nụ cười.
"Chúng ta vừa nhảy xuống là nó liền quấn lên ngay lập tức." Blaise bất mãn nói.
"Nhưng Hermione không có bị quấn lên." Draco nói, "Tìm ra nguyên nhân của bản thân mình đi."
Hermione hơi ngượng ngùng.
"Đi bên này." Draco chỉ vào hành lang làm bằng đá, đây là lối đi duy nhất.
Các học sinh nhà Slytherin thở hổn hển trong chốc lát và đi theo.
Theodore thở phì phò, "Đừng nói chuyện với mình, chuyện này thật sự rất kích thích."
Harry: Cậu thấy kích thích lắm sao.
Ron: Ở cửa cuối cùng sẽ có một điều bất ngờ đó.
HẾT CHƯƠNG 31
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT