EDITOR: YUKI

BETA: BĂNG

- o0o-

Vào lễ Giáng Sinh ngày hôm sau, Harry dậy từ sáng sớm, tuy rằng cậu không còn bất ngờ vì mình sẽ nhận được quà như lần trước, nhưng Harry vẫn cảm thấy rất ấm áp khi nhìn những món quà dưới chân giường.

"Harry, cậu nhìn sai hướng rồi. Đó là quà của mình." Giọng nói của Ron vang lại từ tầng dưới.

"A?" Harry xoay người lại, thiếu chút nữa đã té từ giường xuống vì kinh ngạc, bởi vì có một đống quà khác đứng sừng sững như một ngọn núi nhỏ chiếm một nửa ký túc xá. "...Không thể nào! Trừ phi tất cả mọi người đều trọng sinh thì mình mới có thể nhận được nhiều quà như vậy!"

"Hả?" Ron nhảy xuống giường và cầm lấy một tấm thiệp chúc mừng, cậu nhìn dòng chữ trên tấm thiệp và la lên: "Merlin a, tất cả đều là Draco tặng!"

Harry đột nhiên có một linh cảm rất xấu.

Ron đọc từng chữ trên tấm thiệp, "Giáng Sinh vui vẻ! Buổi chiều ngày hôm qua khi cậu đến tìm mình. Lúc cậu đi rồi, mình đã suy nghĩ rất lâu. Mình cho rằng sau khi xác định thân phận của nhau, những món quà trước kia thật sự không thích hợp cho lễ Giáng Sinh. Cũng không thích hợp xuất hiện trước đôi mắt ngọc lục bảo xinh đẹp của cậu, cho nên tối hôm qua mình đã tìm trong rất nhiều tạp chí, suy nghĩ về sở thích của cậu và tặng thêm một ít nữa. Thời gian thật sự có hơi gấp gáp, hy vọng cậu thích những món quà của mình."

Harry thấy Ron nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, Harry mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "R, Ron?"

"Cái gì gọi là sau khi xác định thân phận của nhau?" Ron hỏi, "Buổi chiều cậu đi tìm Draco? Các cậu đã làm cái gì mà để cậu ta tặng cậu nhiều quà như vậy?"

Harry kinh hãi la lên, "Cậu đừng nói giống như mình bị cậu ta bao dưỡng vậy!"

"Ý mình muốn nói chính là như vậy, cảm ơn cậu đã nói ra... Nhìn ra được quan hệ của các cậu đã tiến bộ vượt bậc." Ron nhìn một đống quà kia của Harry, trong đó hơn phân nửa là đến từ nhà Malfoy. "Các cậu quyết định ở bên nhau? Ngày hôm qua các cậu xác định quan hệ?''

"Xác định thân phận!! Ron!! Không cần tùy tiện bóp méo trí nhớ của cậu!!" Harry bực bội nhảy xuống giường.

"Cũng không thể trách mình. Ngay từ đầu khi nhìn thấy hai người các cậu ở ga xe lửa. Mình liền cảm thấy quan hệ của hai người hơi kỳ lạ..." Ron nhìn Harry tức đến mức muốn hộc máu, "Mình sẽ không ngạc nhiên tí nào nếu các cậu bên nhau. Nhưng năm sau Ginny sẽ đến..."

Ron lạnh lùng nhìn Harry, "Cậu phải lựa chọn." Sau đó Ron đi ra ngoài.

Cút đi ông đây không hề lựa chọn gì hết!!!

Harry cảm thấy bị xúc phạm nghiêm trọng, cậu bắt đầu chiến tranh lạnh với Ron.

Harry cảm thấy thật sự không thể hiểu được Ron! Nhưng Ron thì cho rằng Harry đã bị đạn pháo tiền tài của Draco ăn mòn.

Ăn mòn cái em gái cậu!!

Khi lễ Giáng Sinh bắt đầu, Harry cảm thấy ngày hôm đó thật sự khủng khiếp.

Cậu không có hứng thú mở một đống quà vừa lớn vừa lộng lẫy kia, cậu lập tức tìm chiếc áo tàng hình của mình.

Giống như chất lỏng, có màu xám bạc. Với cảm giác quen thuộc trượt từ ngón tay của Harry xuống dưới mặt đất, tụ lại thành một đống, tỏa sáng lấp lánh.

Món đồ giống như nước kia khiến cho cảm xúc của Harry trở nên tốt hơn một chút. Cậu nhặt tờ giấy lên. Nhìn kiểu chữ tròn tròn kia là biết ngay nó từ tay giáo sư Dumbledore, "Trước khi chết cha của con đã để lại thứ này cho ta. Hiện tại ta nên trả lại nó cho con. Hãy sử dụng một cách khôn ngoan. Chúc con có một Giáng Sinh vui vẻ."

"Giáng Sinh vui vẻ, giáo sư Dumbledore." Harry cũng chân thành gửi lời chúc đến vị giáo sư đáng kính kia, "Hy vọng thầy sẽ thích món quà của con."

Dù sao đã nhiều năm trôi qua, Harry rốt cuộc vẫn không biết cụ ấy thích cái gì, cuối cùng cậu tặng cho giáo sư Dumbledore mười đôi vớ lông dê —— "Mọi người luôn cho rằng ta thích sách. Nhưng thật ra ta hy vọng được tặng một đôi vớ len."

Cậu nhớ rõ câu nói kia của Dumbledore, mặc dù nó có thể chỉ là một câu nói đùa.

Nhưng cậu cũng hy vọng có thể làm một cái gì đó cho cụ ấy, giáo sư Dumbledore cô đơn hơn so với cậu nhiều.

Có lẽ đôi vớ len có thể khiến cho cụ ấy cảm thấy tốt hơn một chút. Harry nghĩ như vậy.

Harry nhẩm lại mấy chữ trên tờ giấy kia, "Cha của con trước khi chết đã để lại cho ta", trước khi chết.

Ba chữ này dường như có ma lực gì đó, khiến Harry không thể khống chế được suy nghĩ của mình —— Lúc ấy, cha cậu đã có tâm tình gì, đã nói gì, thái độ như thế nào, ông ấy có bao giờ nghĩ tới không lâu sau ông sẽ nghênh đón cái chết. Ông ấy có biết không, rằng cái áo choàng tàng hình này cuối cùng sẽ vào trong tay con trai của ông ấy theo cách này.

Con là người thừa kế của cha. Prongs.

Harry vuốt áo choàng tàng hình, lúc này đây cậu muốn có được nó còn nhiều hơn so với lần đầu tiên.

Mặc kệ ông ấy ở trong mắt người khác là người như thế nào, nhưng ông ấy là một người cha tốt, một người chồng tốt vì bảo vệ vợ và con trai mà dám quyết đấu một chọi một với Chúa tể Hắc ám.

Vinh quang của Gryffindor luôn tỏa sáng trên những con người dũng cảm đó, tất cả mọi người đều tự hào về ông.

Con vĩnh viễn yêu người. Cha.

Một giọt nước mắt rơi trên chiếc áo tàng hình, giống như một đám mây xám nho nhỏ.

Cùng lúc đó, tâm tình của giáo sư Dumbledore trông rất tốt.

Lễ Giáng Sinh năm nay ngoại trừ những món quà như mọi năm, ông nhận được hai món quà từ hai học sinh.

Harry Potter tặng cho ông mười đôi vớ len, với nhiều kiểu dệt, màu sắc và hoa văn khác nhau.

"Đây thật sự là một món quà tuyệt vời." Dumbledore hơi ngạc nhiên, "Tại sao đứa nhỏ này lại biết ta muốn được nhận vớ len thay vì...... A, năm nay Hagrid lại tặng sách, kỳ thật ta hy vọng cậu sẽ tặng cho ta một cây sáo do chính tay cậu ấy làm."

Dumbledore chớp mắt nhìn Fawkes.

"Được rồi được rồi, năm nay có tới hai học sinh đáng yêu, để ta xem người còn lại là ai đây?"

"Ồ, Merlin a. Draco Malfoy." Dumbledore nhìn tên cậu bé ba lần, "Ta nghĩ mắt ta cũng chưa kém tới mức độ......"

Nhưng cuối cùng ông vẫn không nhịn được mà quăng một bùa chú kiểm tra, "Tên là thật. Được rồi, phải biết rằng, người già luôn không thể chịu nổi một số trò đùa dai đáng yêu."

Cụ Dumbledore nói, vẫn rất mong chờ mở món quà ra.

Vào mỗi cái lễ hội một ngàn năm trước, các học sinh sẽ tặng quà cho chủ nhiệm của mình và các chủ nhiệm của các nhà khác nữa.

Draco đã đem truyền thống tốt đẹp này tới một ngàn năm sau.

Hơn nữa...... Hắn cho rằng địa vị của chủ nhiệm và hiệu trưởng cần phải sử dụng đồ vật trân quý mới thể hiện được sự tôn trọng của mình.

Draco không biết lấy thứ này ở đâu —— Có lẽ Lucius sẽ biết, nhưng cha hắn cũng sẽ không nói.

Không còn cách nào khác, Draco đành phải tìm hơn nửa ngày trong mật thất Gryffindor —— Cái gì! Bạn sẽ không cho rằng Slytherin chỉ có mỗi căn phòng bí mật đúng không?

Không không không, bốn nhà sáng lập không chỉ có một cái, nhưng tất cả đều ước định là sẽ không nói mật thất của mình nằm ở đâu cho những người khác, người khác cũng sẽ không biết rốt cuộc bên trong cất giấu những gì.

Nhưng Godric đã tìm ra mật thất của Ravenclaw và Hufflepuff từ lâu —— Hai cô nàng này không giỏi che giấu đồ vật.

Trong mật thất của Ravenclaw là sách, còn trong mật thất của Hufflepuff là thực vật......

Đã nhiều năm trôi qua, cũng không biết thực vật của Hufflepuff như thế nào nữa.

Mà việc hắn oán niệm nhất, chính là hắn vẫn không tìm được mật thất của Slytherin!!

Salazar tên kia, rõ ràng lúc đầu hắn giấu đồ vật rất dễ tìm ra!!

Y rốt cuộc là bị tên khốn nào huấn luyện mà bây giờ làm đến mức tích thủy bất lậu*!!

*Tích thủy bất lậu: Một giọt nước cũng không lọt.

Mấy thứ ở trên không phải là trọng điểm. Trọng điểm là cuối cùng Draco chọn ra năm con rối búp bê để làm quà tặng.

Đó là món đồ cuối cùng mà Ravenclaw dùng tất cả trí tuệ và nghị lực cuối đời để làm ra nó.

Vì con gái của mình Helena.

Helena chán ghét mẹ của mình và luôn quanh quẩn một mình. Rowena đã rất lo lắng về điều này, và đã dành hơn hai mươi năm dốc lòng nghiên cứu, hy vọng chế tạo ra vật phẩm phép thuật có thể chịu đựng tất cả thương tổn cho người sử dụng, thậm chí có thể thay thế cái chết.

Lúc đó Godric không còn ở trong lâu đài nữa, sau khi Salazar rời đi, Godric không còn hứng thú với việc khám phá mật đạo nữa, tuy hắn vẫn là chủ nhiệm nhà Gryffindor, hắn vẫn rất nổi tiếng. Hắn sống ẩn dật trong thung lũng nơi mà hắn được sinh ra, thỉnh thoảng sẽ đi lang thang ở thế giới Muggle, cứu rất nhiều người chưa được đào tạo và không thể điều khiển được ma thuật của họ và bị giáo hội thiêu chết, chết đuối hoặc bị treo cổ.

Khi Ravenclaw qua đời, Godric đang ở đáy biển và làm khách của tộc nhân ngư. Nhân ngư ở biển ôn hòa và xinh đẹp hơn rất nhiều so với nhân ngư ở trong Hồ Đen.

Người học trò mà Ravenclaw yêu thương và tin tưởng nhất đã đem tất cả bản thảo nghiên cứu của Ravenclaw đưa đến tận tay của Godric. Godric đã cứu một người đàn ông đến từ đất nước cổ xưa phương Đông và đã cống hiến rất lớn đối với nghiên cứu, nhưng đến khi làm ra thành phẩm, con gái mà Ravenclaw yêu thương nhất —— Helena cũng đã chết.

Vì vật vật phẩm phép thuật có thể thay thế cái chết được đặt ở trong mật thất của Gryffindor —— Đúng rồi, không biết có ai từng nói qua chưa, mật thất Gryffindor mở ra cho tất cả các học sinh?

Các học sinh đặt tên cho nó là —— Phòng Yêu Cầu.

HẾT CHƯƠNG 23

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play