Harry một lần nữa được gặp lại tiểu công chúa của mình —— con cú mèo có bộ lông trắng tuyết, cậu vẫn đặt tên cho cô nàng là Hedwig.
Cậu quay trở về quá khứ không lâu, đây là chuyện duy nhất làm cho cậu cảm thấy vui vẻ.
"Lúc này đây, tao sẽ không để mày chết nữa đâu." Harry đem bàn tay tiến vào trong lồng sắt, Hedwig dịu ngoan mặc cậu vuốt ve. (dịu ngoan: dịu dàng + ngoan ngoãn)
Cậu nhớ tới thời điểm cuối kỳ của năm thứ ba, cậu và Hermione cùng nhau sử dụng xoay thời gian để cứu Sirius và Buckbeak một con chim lai giữa đại bàng và ngựa —— khi đó giáo sư Dumbledore đã từng nói qua một câu: "Nếu sử dụng thích đáng —— thì cứu được không phải chỉ mình Sirius."
Đại khái bởi vì câu nói này, cho nên sau đó bọn họ lại thả Buckbeck ra.
Hiện tại lúc này? Ngay bây giờ đây, cậu có thể cứu được rất nhiều người! Đền bù cho những tiếc nuối đời trước!
Nghĩ đến Sirius, Harry kích động nhớ ngay đến cái tên phản bội đê tiện kia —— Peter Pettigrew, giờ phút này, hẳn là hắn ta đang ngụy trang thành một con chuột sủng vật của Ron.
Nên làm như thế nào, mới có thể tố giác được thân phận của con chuột ghê tởm kia để chứng minh Sirius trong sạch?
Nằm ở trên giường, cậu bé vàng không am hiểu chuyện, phải nằm suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào.
Nếu có Hermione ở đây thì tốt biết mấy.
Ôm ý nghĩ như vậy, Harry mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Một nhà Dudley ở đoạn thời gian cuối cùng thì đối xử với Harry như người vô hình, tuy rằng kiếp trước cậu cùng một nhà Dudley đã hòa hoãn hơn nhiều, nhưng hiện tại cậu không ngại cùng một nhà Dudley sống một cuộc sống không vừa mắt nhau.
Đang chờ đợi tới ngày khai giảng, trọng điểm Harry chú ý chính là chuẩn bị bài của môn độc dược, cậu vẫn còn nhớ đến hồi ức thảm khốc khi lần đầu tiên học tiết độc dược thì đã bị gọi tên trả lời ba câu hỏi.
Cứ nghĩ đến việc cậu đối với giáo sư Snape tràn ngập kính trọng, cậu cũng biết giáo sư cũng không dễ dàng gì, nhưng cậu vẫn cho rằng —— Snape không thích hợp làm một giáo sư.
Bởi vì tất cả học sinh đều bị Snape dọa cho sợ hãi khi thấy hai chữ độc dược!!
Nội dung sách giáo khoa năm nhất cũng không phải nhiều, đối với Harry đã đi làm rất nhiều năm, thì những kiến thức đó vô cùng dễ hiểu và phi thường, đơn giản, đặc biệt là môn bùa chú,với Harry thì mấy câu bùa chú đó quá là dễ dàng, môn biến hình thì cậu vẫn rất tốt, tuy nhiên cho dù như thế nào, thì môn độc dược vẫn là môn làm cho cậu rất thống khổ —— mỗi khi cậu muốn từ bỏ, thì cậu đều lấy học sinh Trung Quốc để khích lệ chính bản thân mình —— nghe nói mỗi lần học sinh Trung Quốc thi cử thì nội dung đều không có trong sách, thật kinh khủng a, kỳ thi cuối kỳ của môn độc dược có một phần là phải đi lên bảng đen viết ra công thức độc dược và đây cũng chính là bi kịch lẫn ác mộng của rất nhiều người, nếu không cho xem trước thì cậu biết làm sao bây giờ? Chắc chắn sẽ rất luống cuống!! Cho nên cậu nhìn thấy, có sách để xem vẫn rất là hạnh phúc!!
Harry lấy ra cuốn những điều cần nhớ trước khi tham gia kỳ thi khảo thí của học sinh Trung Quốc, chuẩn bị viết lên trên sách độc dược của mình, cậu muốn ghi tạc vào đầu, sách giáo khoa độc dược mỗi một tờ đều là một loại độc dược khác nhau, giống như là những thực đơn món ăn được ghi chép tỉ mỉ vậy. Cứ như thế đầu óc của Harry tràn ngập những câu hỏi, nếu không thể giải quyết hết những câu hỏi đó, Harry sống chết cũng không bỏ qua.
Nima tuy rằng mỗi một loại phương thuốc đều rất đơn giản, bởi vì có rất nhiều dược liệu lặp đi lặp lại, dễ bị trộn lẫn với nhau, nhưng mà mỗi một loại phương thuốc, tuy có cùng một loại dược liệu nhưng liều lượng của nó lại bất đồng, cả một quyển sách đều phải xem hết tiêu đề lẫn nội dung, còn phải nhớ chính xác từng chữ một thật sự rất hố cha a!!!
Thẳng đến một ngày trước khi đến ngày khai giảng, Harry lại một lần nữa xem song sách giáo khoa độc dược, sau đó cậu phát hiện trí nhớ của chính mình vẫn nhớ lộn vô số cách thức điều chế độc dược......
Càng hố cha hơn là, tuổi tác đã quá lớn, nên cậu chỉ nhớ rõ giáo sư Snape hỏi cậu ba vấn đề, nhưng lại quên mất ba câu hỏi đó là gì!!! Làm thế nào bây giờ? Đây chính là đả kích trầm trọng!!!
Trên mặt treo cái quầng thâm mắt, Harry với vẻ mặt tiều tụy phải nhờ dượng Vernon chở cậu đi tới nhà ga, lúc này đây cậu vẫn được họ cho đi nhờ xe y như kiếp trước.
Tuy rằng lúc tới nơi —— cậu vẫn như cũ bị một nhà Dursley cười nhạo.
Hiện tại Harry đương nhiên biết rõ làm thế nào để vào sân ga, chỉ là cậu do dự không biết có nên chờ một nhà Weasley hay không.
Bỗng nhiên, con đường đi vào Sân Ga 9 ¾ —— cũng chính là bức tường chính giữa sân ga 9 và 10, xuất hiện một bóng người đi ra, người đó còn tò mò nhìn xung quanh.
Nhìn mái tóc bạch kim kia làm yết hầu của Harry muốn ho ra một búng máu.
Draco không có mặc áo chùng phù thủy màu đen, toàn thân mặc quần áo Muggle, phần thân trên mặc một cái áo thun rộng thùng thình, phía dưới thì mặc một cái quần dài màu đen, chân mang một đôi giày vải bạt, cậu ta tò mò đứng ở lối vào, tay nhét vào trong túi, thoạt nhìn rất thích thú cùng thoải mái.
Draco thấy Harry, lộ ra một nụ cười thân thiện, sau đó đi tới chỗ cậu, "Chào! Ron!"
Harry chột dạ, cũng không có đáp trả xưng hô Draco gọi, "Chào, Draco."
"Cậu đang đợi ai sao?" Draco hứng thú ngẩng cao đầu, giống như gặp cậu là một chuyện rất vui vẻ vậy.
"Đúng vậy, cậu...... cậu định đi đâu?"
"À, mình chỉ đến nhìn một chút." Draco nhìn về phía sau lưng cậu, bên ngoài ga tàu hỏa, người đến người đi, xe hơi chạy tới chạy lui, đôi mắt của Draco sáng lên một chút, "Kia đều là Muggle sao? Có đúng không? Những cái đó hộp sắt đó là gì vậy? Đó là cái gì vậy?"
"Đó là ô tô." Harry nhìn bộ dạng cao hứng của Draco, giống như một đứa trẻ —— tuy rằng hiện tại,cậu ta đúng là một đứa trẻ thật.
"Ô tô? Những người Muggle ngồi trong cái đó...... Nói như vậy, đây là xe ngựa của Muggle?"
"Cũng có thể nói như vậy."
"Ô oa, có thật nhiều đồ vật mình chưa từng thấy qua! Còn may là mình chưa có dễ dàng chết đi như vậy, bằng không sẽ nhàm chán biết bao nhiêu!" Draco đứng trước mặt Harry, đôi mắt sáng ngời giống như ngôi sao trên bầu trời, tràn đầy khát khao, cùng nóng lòng muốn thử. "Thật đáng tiếc, nếu không phải thời gian không kịp, mình thật sự muốn đi thám hiểm một phen."
...... Người này tuyệt đối không phải là Slytherin.
Loại tinh thần nhiệt tình yêu thương mạo hiểm này, loại dũng khí không sợ hoàn cảnh xa lạ này......
Nima cái này rõ ràng là Gryffindor mà......
Harry yên lặng ở trong lòng hung hăng phun trào.
Draco lưu luyến thu hồi tầm mắt, trong giây lát lại bị thu hút bởi một nhóm người có mái tóc màu đỏ.
Harry nheo mắt, nhà Weasley đã tới rồi! Cậu lần lượt nhìn lướt qua những khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con non nớt hơn so với trong trí nhớ của cậu, âm thầm gọi tên từng người một, tâm tình của cậu rất phức tạp cùng trầm trọng, lại có vui sướng cùng đau thương.
Ở kiếp trước sau khi đã trải qua đau xót, hy sinh và lễ rửa tội sau cuộc chiến, cậu còn có thể một lần nữa nhìn thấy gương mặt chưa bị nhiễm tang thương của bạn bè, cái loại cảm giác này, cơ hồ làm Harry muốn rơi lệ.
Cậu nhìn khuôn mặt non nớt kia của Fred, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng trước khi chết của Fred, cả khuôn mặt đầy máu nhưng vẫn mỉm cười.
"A, Lucius từng nói qua. Có một đại gia tộc có mái tóc màu đỏ đặc trưng, đúng rồi là nhà Weasley."
Draco không cảm giác được cậu bé đứng bên cạnh mình đang đa sầu đa cảm, tự lẩm bẩm với chính mình, "Weasley...... Chẳng lẽ là hậu duệ của Modra......"
Draco nghiêng đầu, thì thấy Harry ngây ngốc nhìn đám người kia, cậu quơ quơ bàn tay trước mắt Harry, hơi mỉm cười, "Cậu quen bọn họ sao?"
Harry hoàn hồn, do dự mà gật đầu.
Draco nhướng lông mày lên, "Nếu là như thế, thì đứng một bên nhìn không phải hành động của một Gryffindor."
"Thân là Gryffindor, đến gần mục tiêu chính là kỹ năng cơ bản." Draco hận sắt không thành thép liền trực tiếp kéo tay Harry, cùng nhau vọt tới trước mặt bà Weasley.
Bà Weasley kinh ngạc nhìn hai đứa nhỏ này, ánh mắt dừng ở trên mái tóc của Draco hai ba giây, trong ánh mắt là kinh nghi khi thấy đứa trẻ này mặc quần áo của Muggle, bà lại nhìn sang Harry rõ ràng đứa trẻ này dinh dưỡng không đầy đủ, bà hiền từ ôn nhu mở miệng, "Các con có phải không tìm thấy cửa vào sân ga đúng không?" (kinh nghi: kinh ngạc + nghi hoặc)
Bà nhìn mấy đứa con đang đứng sau lưng bà, có một đứa trẻ đang nhô đầu ra, nghi hoặc nhìn Harry và Draco.
"Ron cũng là học sinh mới của Hogwarts, các con có thể kết bạn với nhau." Bà Weasley vừa quay đầu liền phát hiện cái đầu của cậu bé đang nhô ra, "Ron, lại đây."
Thân thể của Harry căng thẳng, rõ ràng là cậu rất khẩn trương, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của Ron, hai người lặng lẽ nhìn vào mắt nhau, giao lưu, trao đổi, dò hỏi, cuối cùng xác định —— Ron không cùng tần số với cậu.
"Ron?" Bỗng nhiên giọng nói của Draco vang lên, "Thật trùng hợp nha, bạn của mình cũng tên là Ron!"
Harry bị sặc bởi nước miếng của chính mình.
"Mình tên là Draco Malfoy, còn đây là Ron Granger." Draco vui vẻ giới thiệu.
Ron mở to hai mắt nhìn họ.
Harry thì che kín mặt lại.
HẾT CHƯƠNG 2
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT