"Vậy muội vẫn còn bị cấm túc ở Hoàng Cung hả ?"

"Ân, tên Thái Tử đó không muốn cho muội ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa là mấy tên chó săn của hắn đợi sẵn. Dù mọc cánh cũng không thể nào đi ra được."

"Haiz, ở Dược đường bây giờ là một vai ta gánh vác. Từ sau khi Thục a di bỏ chúng ta mà đi thì các tỷ muội như rắn mất đầu, loạn thành một đoàn. Đại sư tỷ thì vẫn còn đang hôn mê, dù đã sử dụng qua Ngọc Tủy Chi mà muội nhờ người từ Hoàng Cung đưa tới. Nhưng ta nghĩ tỷ ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi. Điều này cũng một phần nhờ công muội đó."

"Muội chỉ làm những việc nên làm thôi. Đại sư tỷ xứng đáng được chăm sóc chu đáo."

Tuy nhiên ngọc truyền âm lúc này của Từ Trúc lại bắt đầu chập chờn.

Từ Trúc liền tranh thủ mà nói với Tạ Kim Vũ:

"Ngọc truyền âm của muội sắp hết linh lực rồi. Hôm nay nói chuyện tới đây thôi nhé. Sáng mai giờ này muội lại gọi."

"Ân, của ta cũng vậy. Tạm biệt muội."

"Tạm biệt tỷ."

Vào giờ phút này Từ Trúc thật sự thèm được sử dụng điện thoại a~. Muốn nói bao nhiêu thì nói, còn có thể chat face. Ngọc truyền âm mặc dù vẫn có thể giao tiếp được ở khoảng cách xa. Nhưng giá thành quá đắc đỏ, thêm nữa thời gian sử dụng không nhiều, sau khi sử dụng được nửa canh giờ thì bắt đầu có dấu hiệu hao hết linh lực. Nếu không kịp thời bổ sung linh lực thì nó liền nổ tung thành bụi phấn, ngọc truyền âm giá trị vạn kim cứ thế mà thành rác rưởi.

"Thiệt là chán quá đi ~"

Từ Trúc mấy ngày qua tới giờ nếu không phải đi tới Hậu Cung làm một ít việc vặt thay Hoàng Hậu thì cũng là nằm lỳ trong phòng đợi qua ngày mới. Nàng dần cảm thấy xương cốt bản thân có chút mốc meo.

"Không được, cứ như vậy lão tử sẽ chết vì buồn chán mất. Chi bằng đi dạo một vòng Hoàng Cung, dù sao tên Thái Tử đó cũng chỉ cấm ta đi ra khỏi Hoàng Cung thôi. Đi dạo vài vòng chắc không sao đâu nhỉ."

Nói là làm nàng lập tức lê cái thân đã muốn bị rỉ sét vì buồn chán ra khỏi phòng. Nàng vừa ra khỏi cửa đã thấy một nữ Cẩm Y Vệ quỳ trước mặt nàng rồi cung kính hỏi:

"Thái Tử Phi buổi sáng tốt lành. Không biết hôm nay ngài muốn đi đâu ?"

Từ Trúc nghe vậy liền một bụng phiền muộn, bất quá dù sao người ta cũng phụng mệnh hành sự, nàng cũng không thể nào làm khó người ta được.

"Ta muốn đi đến An Tĩnh Cung tìm Diên Bình công chúa đi Ngự Hoa Viên chơi. Ngươi dẫn đường đi."

— QUẢNG CÁO —

Nữ Cẩm Y Vệ liền cung kính đáp:

"Tuân mệnh Thái Tử Phi."

Sau đó nàng dẫn Từ Trúc đến An Tĩnh Cung. Phía sau Từ Trúc đi theo là một đoàn người hầu dài thườn thượt mang theo đủ loại đồ, Từ Trúc cũng đã quen rồi, thậm chí còn hơi ỷ lại. Nếu nàng khát chỉ cần nói một tiếng là có linh thủy thượng hạng rót ra ly ngọc cho nàng uống, nếu nàng đói thì đã có đủ loại linh quả cao cấp mặc cho nàng tùy ý lựa chọn. Làm cho một người bản tính lười nhác như nàng có chút hưởng thụ.

Đến trước An Tĩnh , một tên thái giám từ trong đoàn người đi ra mốt cao giọng thông báo nhưng hắn đã bị Từ Trúc ngăn lại.



Sau đó nàng ra hiệu cho đoàn người đứng chờ ở ngoài, còn nàng với nữ Cẩm Y Vệ thì theo nhau vào trong.

Đây cũng không phải lần đầu nàng đến An Tĩnh cung. Trước đó nàng cũng đến đây vài lần với Thái Tử.

Nàng nhớ rõ Thái Tử từng có nói với nàng rằng:

"Ở trên đời ta cưng chiều và quý trọng nhất là Diên Bình. Kế tiếp mới là nàng."

Qua đó nàng biết được vị Diên Bình công chúa này có địa vị đặc biệt trong lòng Thái Tử. Thái Tử cũng từng kể rằng khi Diên Bình vừa sinh ra không lâu thì hai anh em nàng bị bắt cóc đi Nam Cương, khi đó Thái Tử cũng vừa tròn tám tuổi. Ở trong khu vực rừng sâu nước độc đó chỉ có hai anh em họ nương tựa vào nhau mà sống. Mỗi khi Thái Tử bị thương, hoặc tuyệt vọng nhất thì tiếng khóc của Diên Bình đã tiếp thêm cho hắn động lực sống cho đến khi hai người được cứu thoát. Cũng không biết hai người họ trải qua chuyện gì, mà tính tình của Thái Tử sau sự kiện đó liền thuế biến, khi hắn vừa về đến Hoàng Cung đã cho người lập tực lôi vị Quý Phi đầu xỏ của vụ bắt cóc ra xử trảm trước mắt của bá quan văn võ triều đình. Năm hắn mười tuổi vì để bảo đảm địa vị của hai anh em mà hắn nhẫn tâm hạ độc vào thức ăn hại chết toàn bộ anh chị em của hắn. Sau đó chỉ cần có vị Quý Phi hoặc Quý Nhân nào có thai liền biến mất một cách bí ẩn.

Nhưng điều kì lạ nhất là hắn vẫn rất được lòng của Hoàng Thượng. Dù hắn hung hăn càn quấy nhưng Hoàng Thượng lại luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, không hề trách phạt nặng nề gì hắn. Điều này vô tình làm cho địa vị của hắn ẩn ẩn còn hơn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.

Vừa bước vào trong Từ Trúc liền nghe thấy tiếng đàn du dương, trầm bổng. Nữ Cẩm Y Vệ liền đứng đợi ở phía sau.

Đinh đang ... Đinh đang ...

Tiếng đàn như tiếng suối róc rách trong trẻo và tự nhiên khiến ai nghe cũng cảm thấy lòng mình thanh thản nhẹ nhàng.

"Nghê Thường tỷ, tỷ đến đấy sao ?"

Từ Trúc liền cười đáp:

"Là ta, lâu lắm rồi ta mới có dịp đến đây thăm muội. Cho vị tỷ tỷ này xin lỗi nha !"

Diên Bình năm nay tròn 10 tuổi. Tuy nhiên nàng lại mang cái khí chất lạnh nhạt thành thục cách người ngàn dặm. Nếu so sánh thì Từ Trúc càng có vẻ non nớt càng cần người bảo hộ hơn. Nếu không phải nàng cao hơn Diên Bình một cái đầu thì người khác còn tưởng nàng là muội muội của Diên Bình.

— QUẢNG CÁO —

Diên Bình tay vẫn nhẹ nhàng gãy từng phím đàn, phát ra từng âm thanh vui tai. Nàng lại hỏi:

"Nghe mọi người bảo, tông môn của tỷ trong lần giải cứu Hắc Hoa thành vừa rồi tổn thất nặng nề ?"

"Ân, đúng là có chuyện như vậy..."

Gương mặt Từ Trúc liền u sầu, khiến bất cứ ai nhìn nàng lúc này liền cảm thấy thương cảm.

Diên Bình nhìn thấy Từ Trúc như vậy liền không nỡ nhìn tiếp. Lúc Từ Trúc bỏ trốn khỏi Hoàng Cung để tránh hôn một phần cũng được nàng ủng hộ. Nàng thật sự không muốn vị tỷ tỷ ngây thơ khả ái này phải gả cho vị ca ca khát máu vô tình của mình. Nàng thật muốn bản thân sinh sớm vài năm để có thể che chở cho Từ Trúc. Trong mắt nàng, sự lương thiện và trong sáng của Từ Trúc là đóa hoa Lan Y rực rỡ nhất giữa thế gian đầy âm mưu và vụ lợi này, nàng phải bảo vệ nó bằng mọi giá.

Từ Trúc dù đang buồn nhưng vẫn ráng nặn ra một nụ cười rồi nói:

"Diên Bình muội đoán xem hôm nay tỷ mang gì đến cho muội nè."

Sau đó nàng từ trong túi càn khôn lấy ra một quả Ngự Thú Cầu. Nàng khẽ vận Linh Khí từ quả cầu phóng xuất ra một con Linh Khuyển mập mạp - là tiểu Bàn Tử.

Sau khi Thiết Kinh Thiên chết đi tiểu Bàn Tử liền cảm ứng được khiến nó cực kì đau buồn và cáu gắt không ai có thể tiếp xúc hay ra lệnh cho nó. Không còn cách nào khác Lục Phiến Môn liền đem tiểu Bàn Tử gửi cho Từ Trúc hi vọng nàng có thể chăm sóc nó.



Tiểu Bàn Tử đối với nàng cũng tương đối ngoan ngoãn, nàng có thể ra lệnh cho nó một số lệnh cơ bản, nhưng nàng cũng chưa học qua Ngự Khuyển Thuật nên không cách nào cùng nó chiến đấu như Thiết Kinh Thiên được.

Ngoài ra nàng cũng không thể giữ nó tại tẩm cung của mình được. Thái Tử dạo này rất hay ngủ lại ở chỗ nàng, nếu hắn vui thì không sao còn nếu tâm trạng hắn tệ thì tiểu Bàn Tử khá chắc sẽ được lên dĩa làm cầy tơ bảy món,

Nên nàng bất đắc dĩ phải mang tiểu Bàn Tử đến An Tĩnh cung nhờ Diên Bình giữ hộ. Ít nhất lời nói của Diên Bình còn có trọng lượng trong lòng Thái Tử hơn là vị nương tử mãi không chịu giúp hắn mở rộng gia phả này.

Diên BÌnh thấy tiểu Bàn Tử thì hai mắt sáng lên, nàng luôn muốn có một linh thú cho riêng mình. Nàng cũng có nuôi mấy con sủng vật nhưng phần lớn nàng nuôi là mấy con chim hoặc mèo bình thường còn tiểu Bàn Tử là Linh Khuyển độc môn của Lục Phiến Môn. Hoàn toàn không phải mấy con thú tầm thường có thể so sánh.

Tiểu Bàn Tử sau khi ra khỏi Ngự Thú Cầu liền hướng bên cạnh Từ Trúc mà ngồi xuống cảnh giác nhìn mọi vật xung quanh, sau khi thấy không có gì nguy hiểm thì nó mới thoáng thả lỏng cơ thể. Nó ... cực kỳ không muốn mất thêm một người chủ nhân nữa.

Từ Trúc thấy tiểu Bàn Tử như vậy tim liền đau nhói, nhớ lúc trước nó với Thiết Kinh Thiên là một cặp đôi ăn ý đến cỡ nào.

Từ Trúc vuốt nhẹ đầu nó rồi khẽ nói:

"Bàn Tử nè, ngươi có nhớ tên nam nhân đáng sợ lần trước khiến mi mém nữa lao lên cắn không ? Hắn không muốn mi ở với ta nữa, hắn là một tên nam nhân xấu xa, nhưng hắn quyền to hơn ta cũng mạnh hơn ta, ta không cách nào bảo vệ mi trước hắn được. Nay ta nhờ Diên Bình chăm sóc mi một thời gian. Đợi ta thuyết phục được tên nam nhân xấu kia thì ta lại mang ngươi về. Có được không ?"

Bàn Tử hoàn toàn có thể nghe hiểu Từ Trúc. Mặc dù nó nhìn có hơi mập mạp nhưng nó là con Linh Khuyển ưu tú nhất của Lục Phiến Môn thế hệ này, về độ thông linh lẫn kĩ năng chiến đấu và truy tung nó đều là hạng nhất. Nghe Từ Trúc nói vậy nó liền phát ra từng tiếng ư ư như muốn nói: "Cô cũng muốn bỏ tôi hay sao ?" — QUẢNG CÁO —

Từ Trúc cắn nhẹ môi đào, cố gắng an ủi nó:

"Ta không có bỏ mi. Ta chỉ nhờ Diên Bình giúp ta chăm sóc mi một thời gian thôi. Một vài ngày sau ta lại đến thăm mi mà."

Bàn Tử nghe vậy liền sủa nhẹ một tiếng rồi đi trước mặt Diên Bình ngồi xuống.

Từ Trúc cũng đưa Ngự Thú Cầu của tiểu Bàn Tử cho Diên Bình.

"Muội phải hứa với ta là phải chăm sóc nó thật tốt."

"Tỷ yên tâm, muội nhất định."

Diên Bình sau đó cúi xuống xoa đầu Tiểu Bàn Tử. Nó cũng không phản kháng, để mặc cho Diên Bình xoa đầu của nó.

Từ Trúc thấy cảnh này liền mỉm cười yên lòng.

Tuy nhiên sau đó hai người lại thấy Triệu Phi Yến dẫn theo một đoàn vệ binh đi thẳng đến chỗ hai người rồi hành lễ. Triệu Phi Yến do có quan hệ thân thiết với Từ Trúc nên nàng xuất hiện ở đây cũng không khiến hai nàng lạ lùng.

Từ Trúc liền hỏi:

"Yến tỷ, có chuyện gì mà tỷ có vẻ gấp gáp quá vậy ?"

Triệu Phi Yến thoáng nhìn Diên Bình rồi nói:

"Bẩm Thái Tử Phi và Công Chúa, Hoàng Thượng đã băng hà, kính xin hai vị mau đến Tĩnh Tâm cung nghe chiếu chỉ"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play