Sau một đêm điên loan đảo phượng, Từ Trúc cũng đã ngủ dậy mà toàn thân nhức mỏi.

Cảm thấy bản thân lúc này từ trên xuống dưới chỉ mặc độc một cái nội khố, nàng mới lật đật tóm lấy bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn ở trên bàn mặc vào.

Thái Tử lúc này đã không biết đi đâu, trong phòng chỉ còn đúng một mình Từ Trúc.

Bỗng từ ngoài phòng vang lên tiếng của Hoàng Hậu:

“Nghê Thường, con đã ngủ dậy chưa ?”

“Con đã dậy rồi thưa Hoàng… Mẫu Hậu.”

Nghe thấy Từ Trúc đáp, Hoàng Hậu liền đẩy cửa bước vào. Sau khi thấy cổ tay của Từ Trúc đầy vết bầm tím cộng với vệt máu hồng ở trên nệm thì nàng mới mỉm cười hướng Từ Trúc nói:

“Đêm qua con đã khổ cực rồi, Thái Tử từ nhỏ đã không quen tiếp xúc với nữ nhân, lớn lên lại càng không biết thương hoa tiết ngọc gì cả. Ta sau này sẽ nói hắn đối xử với con dịu dàng hơn.”

Từ Trúc nghe vậy liền biết Hoàng Hậu đã hiểu lầm, vệt máu đó là do tối qua nàng giãy giụa vô ý cào rách vai của Thái Tử mà có. Mà xem ra Thái Tử cũng không có đề cập sự tình tối qua với Hoàng Hậu, nàng cũng không muốn tùy tiện giải thích.

Nàng chỉ có thể nói:

“Cũng … không việc gì đâu thưa Mẫu Hậu, chẳng qua chỉ trầy chút da thịt thôi.”

Hoàng Hậu liền nhìn vào mắt Từ Trúc hiền từ nói:

“Ngươi đó, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện rồi. Lớn lên lại càng biết làm vui lòng người khác, cái thứ quý giá nhất của nữ nhân cũng đã trao cho Thái Tử mà ngươi lại chỉ nói trầy chút da thịt thôi sao. Cũng không biết con ta có phúc đức gì mà có thể lấy ngươi làm vợ.”

Từ Trúc: ….

Nói rồi Hoàng Hậu liền lấy từ trong túi thơm ra một miếng bạch ngọc, trên đó điêu khắc một con hạc đang ngậm một nhánh hoa Lan Y đưa cho Từ Trúc.

“Đây là một miếng “Cầu Tự” phù, lần sau ngươi với Thái Tử ân ái liền đeo lên có thể tăng xác suất có hài tử. Nữ nhân chúng ta trong cung chính là thân bất do kỷ, chỉ khi nào ngươi có thể sinh hạ cho Thái Tử một đứa con trai, thì địa vị của ngươi mới trở nên vững chắc. Năm xưa ta nào phải chính thất, chẳng qua do ta là người đầu tiên sinh cho Hoàng Thượng một đứa con trai, hơn nữa biểu hiện của hắn từ nhỏ đã hơn người nên được chọn làm Thái Tử, ta cũng nhờ phúc của hắn mà được lên làm Hoàng Hậu. Nay ngươi đã là chính thất đừng vì mình tới trước mà mất cảnh giác, ngươi phải tranh thủ từng phút từng giây hiểu không ? Có như vậy sau này dù Thái Tử có nạp thêm phi tần thì địa vị của ngươi vẫn vững như bàn thạch.”

Từ Trúc bất đắc dĩ phải nghe Hoàng Hậu răn dạy, lâu lâu lại nhu thuận gật đầu tỏ vẻ hiền thê thục mẫu.

“Những gì Mẫu Hậu dạy bảo hôm nay Nghê Thường sẽ ghi nhớ kĩ trong lòng. Nghê Thường hứa sẽ không làm Mẫu Hậu thất vọng.”

Hoàng Hậu nghe vậy mới gật đầu cười hài lòng.

“Mẫu Hậu người cũng ở đây sao ?”

Thái Tử lúc này đã từ Công Đức điện nghị triều quay về.

Từ Trúc thấy Thái Tử liền nhớ tới tình cảnh tối hôm qua, khuôn mặt của nàng liền mất tự nhiên. Nàng rụt rè nói:

“Thái Tử… sao ngài về sớm vậy ?”

Thái Tử sau khi thấy Từ Trúc trong lòng liền vui vẻ, hắn nói:

“Công Đức điện hôm nay cũng không có quá nhiều chuyện cần xử lý, nên ta tranh thủ về coi tiểu Nghê Thường của ta ra sao rồi ? Còn nữa ta với nàng đã thành phu thê nàng không cần xưng hô quá trang trọng như vậy.”

Hoàng Hậu đứng kế bên cũng gật đầu đồng ý.

“Thái Tử nói đúng đó, hai ngươi bây giờ đã là vợ chồng, chính là ngang hàng với nhau không cần phải quá chú trọng đến địa vị của đối phương.”

Từ Trúc nghe vậy cũng chỉ có thể ngập ngừng nói:

— QUẢNG CÁO —

“Thần… thiếp xin nghe Mẫu Hậu và Thái Tử.”

Trong lòng nàng liền thầm than:

“Sao ta lại đến bước đường như thế này.”

Hoàng Hậu lúc này mới hài lòng nói:

“Cứ như vậy là tốt. Cũng không còn việc gì nữa ta liền trả lại không gian riêng tư cho các ngươi. Thái Tử sau này ngươi phải đối xử với nàng dịu dàng, ngươi nhìn cổ tay của nàng đi toàn vết bầm tím. Nếu cứ như vậy sao nàng dám sinh hài tử cho ngươi ?”

Thái Tử liền cười cười nói:

“Ta đã biết thưa Mẫu Hậu, chẳng qua tối qua nàng ấy có chút bướng bỉnh nên ta cũng chỉ có thể đem nàng ấy đè xuống mà thôi. Bây giờ chúng ta đã nên vợ chồng, sau này cũng sẽ không có chuyện như vậy nữa.”

Hoàng Hậu lúc này liền nhìn Từ Trúc với ánh mắt đầy thâm ý.



“Các ngươi làm việc có điều độ là được. Ta về Từ Ninh cung đây.”

Từ Trúc: ….

Hai người Từ Trúc và Thái Tử liền cũng tiễn Hoàng Hậu rời đi.

Thấy Hoàng Hậu đã đi xa Từ Trúc liền hướng Thái Tử nói:

“Bây giờ ta cũng đáp ứng ngài thành thân rồi, ngài mau nói cho ta biết tình cảnh của mẫu thân ta đi chứ.”

“Mẫu thân của nàng… đã chết.”

“Ngươi…”

Thái Tử liền nhúng nhúng vai nói:

“Bất quá không phải ta giết mẫu thân của nàng. Với lại chúng ta đã thành thân nàng đã là nương tử của ta, ta hi vọng hai ta có thể từ nay tương thân tương ái chứ không phải coi nhau như kẻ thù.”

Từ Trúc cũng không quan tâm lời hắn nói nàng chỉ gằng giọng:

“Chỉ cần ngài nói cho ta biết mẫu thân của ta hiện nay đang ở đâu chúng ta liền có thể “tương thân tương ái” như ngài muốn.”

Thái Tử liền lắc đầu nói:

“Dù nàng có biết mọi chuyện cũng đã muộn rồi, ta cũng không thể nhìn nương tử của mình lao đầu vào chỗ chết.”

Từ Trúc lúc này đột nhiên quỳ xuống, nàng bật khóc:

“Ta cầu xin ngài, xin ngài chỉ cho ta biết mẫu thân của ta hiện đang ở đâu.”

Thái Tử không đành lòng nhìn, hắn liền đỡ Từ Trúc đứng dậy.

“Mẫu thân nàng đã đi tới một Cấm địa, mà Cấm địa này cực độ nguy hiểm dù cho Hoàng cấp cường giả bước vào đó cũng thập tử vô sinh chứ đừng nói mẫu thân của nàng mới chỉ Tụ Anh kì.”

Từ Trúc liền hỏi:

“Tại sao mẫu thân của ta lại đi tới nơi đó ?”

— QUẢNG CÁO —

Thái Tử liền trầm ngâm một lúc lại nói:

“Phụ thân của nàng sau khi bị đẩy xuống vực cũng chưa chết, hắn được một đại phu hái thuốc đi ngang qua đem về cứu chữa. Tuy nhiên hắn cũng đã bị trọng thương, sau nhiều năm trôi qua sinh mạng của hắn cũng không còn bao nhiêu nữa. Mẫu thân của nàng sau khi tìm thấy trượng phu của mình liền đi tìm kiếm linh đan diệu dược khắp nơi để chữa trị, tuy nhiên tất cả đều vô dụng. Không còn cách nào nên mẫu thân của nàng mới thử đi vào Cấm địa tìm kiếm cơ duyên. Còn phụ thân của nàng do thấy vợ mình đi mãi chưa về nên cũng đi vào Cấm địa tìm kiếm….”

Từ Trúc lúc này lại hỏi:

“Nếu phụ thân của ta không chết, thì tại sao bao nhiêu năm qua hắn lại không đi gặp hai mẹ con ta ?”

Thái Tử liền im lặng không nói.

Từ Trúc lúc này đã không khống chế được cảm xúc nữa, nàng chỉ vào mặt Thái Tử.

“Tất cả là do ngươi. Tại ngươi mà phụ thân của ta mới trọng thương kém chút nữa mất mạng. Tại vì ngươi mà ta mới vào Hoàng Cung chịu khổ. Tại vì ngươi mà cả phụ mẫu ta đều đi vào chỗ chết. Vì ngươi mà ta mới bất hạnh như thế này, tuyệt vọng như thế này.”

Thái Tử lúc này liền yên lặng để nàng trút hết nỗi tức giận vào mình. Khi thấy Từ Trúc đã chửi đến hết hơi, khàn cả giọng, hắn liền bước tới ôm lấy nàng ôn nhu nói:

“Là ta có lỗi với nàng.”

Từ Trúc liền đẩy hắn ra, nàng chạy nhanh ra khỏi cửa phòng.

Thái Tử liền mau chóng đuổi theo.

Trên đường đi các tì nữ và thái giám thấy hai người Từ Trúc một người khóc một người đuổi liền tự động tránh ra không dám nhìn tiếp. Ai biết Thái Tử có hay không ghi hận, hôm sau liền bị lôi ra chặt đầu thì xui xẻo rồi.

Từ Trúc lúc này chạy một mạch thẳng đến khi nàng không chạy nổi nữa, nàng gục xuống đất ngồi khóc.

Thái Tử lúc này đã đuổi theo sau, hắn cũng không biết mình phải làm gì, từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa từng bối rối như thế này.

Hắn đứng đó lẳng lặng đứng nhìn Từ Trúc khóc hết nước mắt.

Sau một lúc nàng cũng đã dừng khóc, nàng nhìn hắn với ánh mắt oán hận.

Thái Tử nhìn ánh mắt của nàng tim liền thót lên một cái, hắn cảm giác được hắn sắp vĩnh viễn mất đi nàng.

Lúc này hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn bước tới trước mặt Từ Trúc quỳ xuống.



Vị Thái Tử từng làm khiếp sợ hết tất cả Đông Nam Lục Quốc của Chân Võ đại lục cứ như vậy quỳ trước vợ của mình.

Từ Trúc thấy vậy liền nói:

“Ngươi đang làm gì vậy. Chẳng phải ngươi luôn nói “dưới gối nam nhân có hoàng kim” hay sao ? Cớ sao nay ngươi lại quỳ trước một nữ nhân yếu đuối vô lực như ta?”

Thái Tử nhìn vào mắt nàng, hắn nói:

“Nếu ta không làm vậy đời này ta sẽ vĩnh viễn mất nàng. Ta biết nàng hận ta, nhưng xin nàng hãy cho ta một cơ hội. Ta sẽ dùng cả cuộc đời này chuộc lỗi với nàng.”

Từ Trúc nghe vậy liền khịt mũi cười.

“Làm như ta là một hài tử lên ba ? Ngươi có thể từ bỏ quyền lực được chắc ? Từ khi ngươi sinh ra đã giết bao nhiêu người cản bước tiến của ngươi rồi ? Ta cũng sẽ có ngày chết dưới tay của ngươi thôi.”

Thái Tử lắc đầu:

“Sẽ không, nếu có chết cũng là ta chết trong tay nàng. Dù sau này ta phải giết tất cả người trong thiên hạ ta cũng không giết nàng.”

— QUẢNG CÁO —

“Ngươi đang nói xui xẻo gì đó ?”

Thái Tử nghe vậy liền mừng rỡ.

“Vậy là nàng chịu tha thứ cho ta ?”

Từ Trúc trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Nếu muốn ta tha thứ cũng được, nhưng ngươi hãy nói cho ta biết phụ thân của ta đã làm gì đắc tội ngươi mà ngươi nhất quyết không tha cho người.”

Thái Tử liền ngập ngừng nói:

“Ta không hề làm gì phụ thân của nàng. Bọn ta bị tập kích cũng là thật. Chẳng qua ta cuối cùng không có mang viện binh đến để giúp phụ thân của nàng thôi.”

Từ Trúc liền trừng mắt nhìn hắn:

“Vậy ngươi là bỏ mặc phụ thân của ta đến chết sao?”

Thái Tử yên lặng gật đầu.

Từ Trúc liền đảo mắt trắng nhìn hắn:

“Tốt vậy ngươi tối nay ra ngoài sân ngủ, ta sẽ bỏ mặc ngươi đến chết.”

Nói rồi nàng liền đi về phòng của mình. Thái Tử cũng lẽo đẽo theo sau. Từ Trúc thấy vậy cũng mặc kệ hắn.

Về tới phòng nàng liền khóa chặt cửa, sau đó nàng mới thở phào.

“Hóa ra mụ mụ chỉ đi vào Cấm địa. Làm ta sợ gần chết.”

Nói rồi nàng lấy từ trong túi càn khôn ra một tờ giấy nhỏ bằng một lóng tay, trên giấy ghi hai chữ “Hạm Chi”.

Đây là giấy sinh mệnh mà trước khi đi mẹ nàng đã đưa cho nàng. Mẹ nàng còn bảo nếu giấy này cháy hết liền không nên về Kinh Thành mà hãy ngoan ngoãn ở Võ Đang phái chăm chỉ tu hành.

Lúc Thái Tử nói mẹ nàng đã chết, nàng liền thật sự sợ hãi, lúc đó bầu trời xung quanh nàng như sụp đổ. Có lẽ vì ảnh hưởng của cái chết của Diệp Tố Y mà nàng thành ra rất nhạy cảm với việc này.

Nàng nhìn giấy sinh mệnh trong tay còn nguyên vẹn không hề có dấu hiệu nào bị cháy, nàng liền yên lòng.

“Hi vọng phụ thân cũng không sao. Phụ thân a~, ta rất nhớ người.”

*********

Hôm sau, sáng sớm Từ Trúc đã thức dậy, nàng nhanh chóng rửa mặt vệ sinh cá nhân rồi bước ra khỏi phòng.

Thái Tử thật sự làm như lời nàng nói, hắn đang ngủ trong sân, còn ngủ rất ngon lành.

Thấy vậy, Từ Trúc liền đi ngang cố tình đạp nhẹ vô mông của hắn một phát rồi bỏ chạy.

Các thái giám và thị nữ liền giả ngu như chưa từng thấy gì. Đợi Từ Trúc đi ra khỏi sân liền hướng nàng hành lễ.

“Thái Tử Phi tại thượng.”

“Ta không làm Thái Tử Phi a~. Ta muốn lấy lão bà !!!”. Từ Trúc nghe vậy gào thét trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play