Bây giờ trăng đã lên cao, Từ Trúc lúc này đang nằm ngồi trên một cây đại thụ, ống tay áo nàng đã ướt đẫm bởi máu tươi vì nàng bị con Hổ yêu hồi
nãy cào trúng, cũng may nàng nhanh nhạy nên tránh được một kíếp, nàng
sau đó liền trèo lên cây lẫn vào đám đại thụ trốn đên bây giờ. Còn con
Hổ yêu sau khi thấy nàng trèo lên cây liền bỏ qua nàng tiếp tục đuổi
theo hướng thiếu niên vừa nãy chạy đi.
Từ Trúc lúc này đau đến
nhăn cả mặt nhưng nàng không dám rên, nàng sợ lại thu hút một con yêu
thú khác tới. Nàng chỉ có thể cắn răng rắc lên vết cào một chút thuốc
trị thương mà mẹ nàng đã chuẩn bị cho nàng lúc trước khi đi, tuy nhiên
nó cũng chỉ khiến nàng cầm máu chứ cũng không khiến nàng bớt đau.
“Nếu tên Thái Tử đáng chết kia không ăn no rảnh mỡ chỉ đòi cưới lão tử, thì
lão tử thà trạch ở nhà cho đến chết, giang hồ thiệt quá nguy hiểm mà…”.
Mặc dù đang rất đau đớn nhưng Từ Trúc vẫn không quên thầm nhả rãnh.
Dưới chân nàng lúc này lại vang lên tiếng sột soạt, con Hổ yêu đã tìm về vị
trí của nàng. Có lẽ do mùi máu từ ống tay áo của nàng đã thu hút con Hổ
yêu này quay lại, nàng liền dùng thanh chủy thủ tùy thân cắt bỏ phần ống tay áo nhét vào túi càn khôn.
Bất quá con Hổ yêu không có ý định từ bỏ nàng, nó đi vòng quanh thân đại thụ rồi bắt đầu dùng thân húc vào thân cây hòng dụ nàng xuống.
Từ Trúc lúc này vừa mệt vừa đau đớn nhưng nàng không thể ngồi chờ chết. Mặc dù sau khi đạt đến luyện thể
tầng tám thì Khí Linh của nàng cũng có được Linh Kĩ đầu tiên là Hỏa
Phiến. Nhưng đây hoàn toàn là kĩ năng sáp lá cà cầm Khí Linh tạp nhau,
còn chưa kể những lần giao thủ với Triệu Phi Yến nàng hoàn toàn bị đè
đánh chứ đừng nói kêu nàng bước xuống đánh nhau với con Hổ yêu, đó cơ
bản là chịu chết. Bỗng trong đầu Từ Trúc lóe một tia linh quang.
Chỉ thấy nàng lấy ra Thủy Dũ kính hướng về phía ánh trăng phản chiếu tia
sáng xuống mặt đất. Con Hổ yêu sau khi thấy tia sáng liền thật sự bỏ qua nàng hướng về phía tia sáng thăm dò.
Từ Trúc nhân cơ hội này
chậm rãi di chuyển sang một cây đại thụ khác, tay nàng cố giữ Thủy Dũ
kính ổn định sao cho con Hổ yêu càng xa nàng càng tốt. Sau khi lặng lẽ
di chuyển đên nơi an toàn nàng liền thở phào một tiếng nói thầm:
— QUẢNG CÁO —
“Dù mèo lớn hay mèo nhỏ tất cả cũng chỉ là mèo mà thôi…”.
Tuy nhiên có lẽ do vừa rồi hoạt động mạnh mà vết thương ở tay nàng lại vỡ
ra khiến cho máu lại chảy ra lênh láng. Từ Trúc nhanh chóng lấy thuốc
rắc lại vết thương và dùng khăn tay lau đi vết máu để tránh lại dụ con
Hổ yêu chạy tới. Nàng cũng không để ý Thủy Dũ kính trong tay nàng đang
dần phát ra ánh sáng màu lam nhạt, đến khi nàng chú ý đến điểm khác
thường thì Thủy Dũ kính đã biến thành tia sáng màu lam bay thẳng vào mi
tâm của nàng.
Từ Trúc lúc này liền mừng rỡ, nàng biết đây là Thủy Dũ kính đã nhận chủ, không ngờ nàng đánh bậy đánh bạ liền đạt được yêu
cầu nhận chủ của Thủy Dũ kính. Ở trong sâu linh hồn nàng ngoài Phượng
phiến, nay lại xuất hiện thêm một cái gương nhỏ màu lam nhạt. Nàng còn
biết được Lĩnh Kĩ đầu tiên của Thủy Dũ kính là Thủy Liệu thuật, đây là
một kĩ năng trị thương vừa lúc nàng đang cần khả năng này.
Nàng
liền lấy ra bình nước uống đổ lên miệng vết cào, sau đó lòng bàn trái
của nàng toát ra ánh sáng màu lam nhạt hướng về phía vết cào, chỉ thấy
vết thương nhanh chóng lành lại với tốc độ mắt thường thấy được.
Sau khi chữa thương xong Từ Trúc liền cảm thấy một trận suy yếu, hôm nay
nàng đã quá mệt mỏi. Nàng cố gắng nhai nuốt một ít lương khô và uống một ngụm nước, sau đó nàng lấy ra một bộ y phục xé ra bện thành một sợi dây thừng cột quanh người nàng với cành cây đại thụ, nàng đã rất buồn ngủ
nhưng nàng lại sợ khi nàng ngủ thiếp đi sẽ té khỏi cành cây. Sau khi
chuẩn bị xong xuôi nàng liền ngủ say còn vì sao Thủy Dũ kính mang Thủy
hệ lại nhận nàng làm chủ cũng bị nàng quăng ra sau đầu.
****
Sáng
hôm sau Từ Trúc bị ánh nắng buổi sớm làm đánh thức, nàng liền kiểm tra
lại vết cào thấy nó hoàn toàn lành hẳn cũng không để lại sẹo nàng mới
hài lòng thở phào. Từ Trúc lại đánh giá xung quanh, hôm qua sau khi vừa
dịch chuyển đến nơi này nàng liền bị con Hổ yêu đuổi chạy chật vật, nàng còn chưa có thời gian định vị lại vị trí của nàng.
Từ Trúc ngồi
dậy tháo ra dây thừng mà hôm qua nàng bện lại đem bỏ vô túi càn khôn.
Sau đó nàng kiếm một gốc đại thụ cao nhất rồi leo lên đỉnh ngọn cây quan sát hoàn cảnh xung quanh. Dựa vào thảm thực vật và phương hướng của mặt trời có lẽ nàng bây giờ đang ở phía Nam của Đại Lý quốc cách đích đến
của nàng là núi Võ Đang cũng không quá xa. Nhưng trước mắt nàng cần tìm
cách thoát khỏi khu rừng này đã.
— QUẢNG CÁO —
Nàng nhanh chóng xác định phương hướng rồi di chuyển theo hướng Nam với hi
vọng có thể mau chóng ra khỏi khu rừng. Trên đường đi nàng cũng có gặp
mấy con yêu thú, như một con cự mãng dài mấy trăm thước, một con côn
trùng kì dị đang hút nhựa cây và một con vượn lông đỏ khổng lồ đang ngủ
say trên một cây đại thụ. Nàng liền đi đường vòng cố gắng không kinh
động đến mấy con yêu thú này, lúc còn học ở Quốc Tử Giám nàng cũng được
học qua kĩ năng sinh tồn nơi dã ngoại nên nàng bây giờ cũng không quá
chật vật.
Sau khi di chuyển một hồi Từ Trúc bỗng nghe phía trước
có tiếng động, nàng nhanh chóng leo lên tán cây ẩn nấp. Phía trước vang
lên từng tiếng hổ gầm rõ ràng là con Hổ yêu hôm qua, nó lại còn truy
đuổi theo thiếu niên toàn thân đầy máu chỉ là hắn hiện giờ càng so với
hôm qua thêm thê thảm và rách rưới. Đến cuối cùng có vẻ hắn đã sức cùng
lực kiệt nên liền ngã xuống mặt đất nằm im bất động. Con Hổ yêu thấy vậy cũng chậm rãi đi tới, ánh mắt nó toát ra hung quang đói khát có lẽ nó
tính một ngụm nuốt lấy thiếu niên xấu số kia.
Từ Trúc lúc này đang
cực kỳ do dự không biết có nên cứu thiếu niên kia hay không, mặc dù nàng biết tốt nhất không lo chuyện bao đồng, nhưng nếu làm vậy lương tâm của nàng sẽ cắn rứt.
Mắt thấy thiếu niên kia sắp bị con Hổ yêu nuốt
chửng, Từ Trúc liền cắn răng tụ linh khí vào mũi bàn chân phóng nhanh ôm lấy thiếu niên đang hôn mê bỏ chạy. Con Hổ yêu thấy con mồi sắp tới
miệng lại bị cướp liền gầm lên giận dữ đuổi theo Từ Trúc.
Từ Trúc lúc này không cần quay đầu lại cũng biết con Hổ yêu đang đuổi sát sau
lưng nàng, hơi thở nóng rực tanh tưởi của nó như phả vào lưng nàng. Nàng liền dốc hết sức từ lúc bú ti mẹ tới giờ cắm đầu chạy. Nhưng sau khi
chạy được vài chục dặm linh khí của nàng đã cạn kiệt, không có linh khí
chèo chống thì thể lực của nàng cũng nhanh chạm đáy, còn con Hổ yêu
dường như phát điên không hề có ý định buông tha nàng điên cuồng đuổi
theo. Tuy nhiên, điều khiến Từ Trúc càng tuyệt vọng hơn là phía trước
của nàng vang lên tiếng sói tru, ngay sau đó liền xuất hiện một con sói
xám thể hình to lớn thần tình hung ác không hề kém con Hổ yêu kia, nàng
hoàn toàn bị đẩy vào tuyệt lộ, trước có sói sau liền có hổ.
Từ
Trúc bắt đầu hối hận, giá như nàng có thể bớt lo chuyện bao đồng thì
nàng có lẽ đã sống sót. Nàng lúc này thể lực cũng đã gần cạn kiệt, nàng
chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng ném thiếu niên đang hôn mê lên
một tàn cây ở phía xa hi vọng hắn có thể may mắn sống sót, còn nàng đã
nhắm mắt buông xuôi.
Nàng mặc niệm trong lòng:
“Nương, xem ra con gái bất hiếu không thể trùng phùng với người ở núi Võ Đang, kiếp sau ta vẫn hi vọng được làm con của người…”.
— QUẢNG CÁO —
Con Hổ yêu nhanh chóng vồ tới người nàng, còn con sói xám ở phía xa có lẽ vì đang đánh giá con Hổ yêu mà còn chưa tiến tới.
Sau một hồi lâu, Từ Trúc không thấy bất kì đau đớn nào nàng liền mở mắt
quan sát xung quanh, chỉ thấy con Hổ yêu lúc trước còn giương nanh múa
vuốt nay đã nằm liệt xuống đất không còn hơi thở, trên trán xuất hiện
thêm một lỗ máu. Còn ở phía xa con sói xám xấu số dù không làm gì cũng
đã chết thẳng cẳng trên trán cũng xuất hiện một lỗ máu.
Bỗng nàng nghe thấy một tràn tiếng vỗ tay, chỉ thấy thiếu niên người đầy máu vốn
còn đang hôn mê nay đã sinh long hoạt hổ dùng khinh công phiêu diêu bay
xuống trước mặt nàng. Hắn nói:
“Rất xuất sắc, gặp nguy mà không
loạn, gặp người hoạn noạn liền cứu giúp, dù thân hãm tuyệt lộ cũng tạo
hi vọng sống cho người khác. Tâm địa thiện lương như ngươi rất là hiếm
thấy. Ta tên Kim Thành Vệ đội trưởng đội Truy Tung và ta tại đây cũng
xin chúc mừng ngươi, ngươi đã thông qua được khảo hạch của Lục Phiến
Môn.”
Sau lưng thiếu niên cũng dần xuất hiện thêm mấy bóng người.
Từ Trúc:….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT