*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm Thừa Thiên thứ ba mươi sáu, Thừa Thiên Đế đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, bệnh không gượng dậy được, khó liệu lý chính sự. Hoàng trưởng tử, Tứ tử, Lục tử chết yểu, Hoàng nhị tử bởi ngỗ nghịch phạm thượng đã bị giam lỏng mấy năm, Tam tử xưa nay ham chơi không học vấn không nghề nghiệp, Ngũ tử mang tật ở chân, Thất tử còn nằm trong tã lót, nhìn hết số nhi tử của Thừa Thiên Đế cuối cùng không ai gánh nổi trọng trách giám quốc.

Đế bất đắc dĩ lập Hoàng thất tử còn trong tã lót làm Thái tử, mệnh muội muội Chiêu Dương trưởng công chúa nhiếp chính, thay mặt xử lý quốc sự.

Lại qua một năm, giữa hạ, trong cung nóng như thiêu như đốt, Chiêu Dương Trưởng công chúa dẫn theo Thái tử tới hành cung tránh nóng, chư thần theo cùng, không buông quốc sự.

“Phiền quá đi, mấy cuốn sổ con mãi không hết này…” Bên ngoài ve kêu từng tiếng, cái nóng phủ đầu, trong thủy tạ Thanh yến lại gió mát hiu hiu, sảng khoái vô cùng. Chiêu Dương đã ngồi ở đấy phê duyệt tấu chương ròng rã cả buổi sáng, nàng thở dài một tiếng, phất tay áo tùy ý quét qua sổ con mặc cho chúng nó rơi xuống đất.

Người trong thủy tạ ai nấy đều cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, xem như không nghe thấy Công chúa than phiền. Thừa Thiên Đế đi Ngũ đài sơn dưỡng bệnh, quanh năm không ở kinh thành. Ba năm Chiêu Dương Trưởng công chúa nhiếp chính quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, uy thế và danh vọng càng ngày càng tăng, giờ đây nghe Trưởng công chúa oán giận chính sự, dù các cung nữ và tự nhân không ai dám gây chú ý nhưng lại biết Trưởng công chúa luôn luôn nhân từ rộng lượng, sẽ không chỉ đơn giản vì không hài lòng mà xử phạt mình, thế nên cũng mang tâm thái thờ ơ, mặc cho Công chúa trút giận lên mấy cuốn tấu chương kia.

Một bản tấu chương tan tác rơi xuống trước một đôi giày lụa đen thêu hoa văn thụy thú đột ngột xuất hiện.

Cung nhân trong thủy tạ vừa thấy người nọ thì ai nấy trắng bệch mặt, đồng loạt quỳ xuống hô “Hạ công công thiên tuế” rồi rụt đầu vào bả vai, chỉ muốn làm sao cho giảm bớt sự tồn tại.

“Điện hạ vì cớ gì nổi giận?” Thanh âm như cơn gió mát giữa ngày hè đủ để làm lòng người khoan khoái. Người tới nhặt tấu chương trên mặt đất lên, y rõ ràng mặc trang phục của nội giam nhưng lại không sợ truyền thống hoạn quan không được tham gia vào chính sự, tùy ý lật cuốn sổ con đấy ra, hàng mi dài hơi nhíu: “Ồ? Đổng đại nhân can gián án tham ô của Tuần phủ Chiết Giang? Bản tấu chương này điện hạ cũng không muốn xem?”

Chiêu Dương lười nhác dựa vào bàn đọc sách, tay chống đầu, phất phất tay: “Các ngươi lui ra.”

“Vâng.” Tất cả các cung nhân lĩnh mệnh, từng người nhanh chóng lui ra, có một người hôm nay cơ thể không thoải mái lui chậm một bước, người đang xem tấu chương liếc mắt nhìn qua nàng một cái, cũng không nói gì, cung nữ nọ trắng nhợt mặt, tức khắc lui đi nhanh hơn bất kỳ ai.

“Các ngươi lui ra” Đây là câu mà các cung nhân hầu hạ lâu ngày bên Trưởng công chúa nghe đến thuộc làu làu, thường ngày chỉ cần Hạ ti giám đến thì Trưởng công chúa điện hạ không cần ai khác bên cạnh nữa.

Nguyên nhân sâu xa chớ nên hỏi chớ nên hỏi. Chỉ cần biết rằng vị Hạ Đỉnh Thừa Hạ công công này hiện đang thống lĩnh mười hai ti Nội đình, quyền thế ngập trời, khí thế sắc bén không ai dám chạm vào, hơn nữa còn là tâm phúc trong tâm phúc bên cạnh Trưởng công chúa, hiểu một điều này thôi đã đủ rồi.

Ai còn nhớ được Hạ công công như mặt trời ban trưa đây tại mười năm trước chẳng qua chỉ là một tiểu tự nhân nho nhỏ cầm đèn trong ngự yến mà thôi?

“Án Tuần phủ Chiết Giang này liên lụy quá nhiều người, rắc rối phức tạp. Đổng đại nhân nói năng lại văn vẻ, ta nhìn mà đau cả đầu.” Chiêu Dương khẽ thở dài, xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Ngươi thay ta phê đỏ đi.”

“Điện hạ nói đùa, nô tài sao dám phê duyệt tấu chương.” Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng phẳng lặng, một đôi tay ngọc thon dài đặt nhẹ lên đầu của Chiêu Dương, truyền chân lực vào ngón tay rồi nhẹ nhàng xoa bóp vài huyệt vị, dòng khí ấm áp theo đó đi vào cơ thể Chiêu Dương làm chứng đau đầu nhức mỏi của nàng giảm bớt đôi chút.

Chiêu Dương thoải mái hít vào một hơi, nghiêng thân ôm lấy người sau lưng, tay thuận thế sờ vào vạt áo của y, nhẹ cười với y và hỏi: “Bản cung có từng nói giỡn? Án Chiết Giang tám phần là ngươi hiểu rõ hơn bản cung. Huống hồ tấu chương của ta có cái nào ngươi chưa xem qua? Dù là tính ngươi tự tay phê cũng đủ xếp thành một tòa núi nhỏ, có đúng không? Đại thái giám Chưởng ấn của ta?”

Khi nàng nói chuyện ngón tay cũng không ngừng lại, giữa ngày hè chói chang đầu ngón tay của nàng lại hơi lạnh, áo trong mỏng manh, nàng đẩy nhẹ mấy tầng đã sờ đến da thịt của y, bắt đầu chậm rãi vuốt ve.

Biểu cảm của Hạ Đỉnh Thừa không đổi, thản nhiên đáp: “Nô tài biết tội.”

“Khanh gia thật sự biết tội?” Chiêu Dương ngước mắt cười xán lạn với y, khi nàng cười thì gần như trong chớp mắt sắc mặt bình tĩnh không lay động của Hạ Đỉnh Thừa hơi khác… không bởi nguyên nhân gì khác, chính là bởi Công chúa điện hạ bóp lấy hai nụ hoa anh đào và đang mặc ý thưởng thức vân vê, ngón tay hơi lạnh cùng làn da nóng rực tạo thành sự kích thích băng hỏa đan xen.

Thấy Hạ Đỉnh Thừa rốt cuộc cũng đổi sắc mặt, Chiêu Dương cười đắc ý, rời ghế dựa nhào thẳng cả người tới, nghiêng thân ngồi lên người, làm y nằm xuống sàn nhà thấm hơi lạnh, cười khanh khách hôn lên vành tai y.

Thân thể dưới người hơi cứng lại.

Chiêu Dương cười trộm trong lòng, nếu mười năm mà còn không tìm ra nơi mẫn cảm của y thì Nhiếp chính Trưởng công chúa như nàng làm cũng phí công.

“Điện hạ sẵn lòng giao án Chiết Giang cho ta?” Lông mi nhẹ rủ, Hạ Đỉnh Thừa một tay vịn eo Chiêu Dương, tay kia vẫn cầm tấu chương, liếc sang lướt xong vài câu cuối của tấu chương, nhíu mày thầm nghĩ Ngự sử Đổng đại nhân cáo già thật, xử lý thỏa đáng giao phó của y nhưng người y muốn đối phó thì không đưa một ai vào.

Tuần phủ Chiết Giang bây giờ chính là một trong những người thúc đẩy án Hạ gia mưu phản, Hạ Đỉnh Thừa đã đào hắn ra đây thì sẽ không để cho hắn chết quá dễ dàng.

Huống hồ y còn muốn mượn vụ án này thu nạp nhiều thế lực hơn nữa, biến nó thành của mình. Vì năm xưa khi Chiêu Dương nhiếp chính từng chính miệng hứa với y nhất định sẽ khiến Thừa Thiên Đế trước khi chết hạ lệnh lật lại bản án Hạ gia, vì mục tiêu này, trong lòng Hạ Đỉnh Thừa biết y cần thêm nhiều át chủ bài hơn, cần thêm nhiều đại thần lên tiếng, góp công cho vụ án Hạ gia, bất kể Tam tỉnh Lục bộ hay Hồng lư tự Đại lý tự, y muốn thu nạp tất cả lực lượng có thể thu nạp, bất kể cái giá phải trả.

Bao gồm quyền thẩm tra xử lý án tham ô vừa rồi, y cũng muốn.

“Ngươi muốn thì cứ lấy đi.” Người trên thân hời hợt đồng ý kèm theo là áo quần mở tung và đôi môi đỏ mọng đang hướng thẳng xuống dưới, “Lần này ngươi tới tìm ta còn không phải vì xin thứ này sao?”

Câu nói hững hờ lại nói toạc tâm tư của y, Hạ Đỉnh Thừa hơi cứng đờ, quay mặt đi, đáp: “Điện hạ thứ tội.”

“Ngươi biết ta sẽ không trách ngươi. Trước kia giao ước ngươi muốn làm đến mức độ nào đều tùy ngươi.” Một tay Chiêu Dương giật ngọc đái* trên đai lưng của y ra, hơi tạm dừng suy nghĩ một lát, nói tiếp: “Thay vì để những đại thần đấy vì chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi mà bận tối tăm mặt mũi, chẳng bằng cho ngươi biến mấy người đó thành của mình, ít nhất bọn họ sẽ lo làm tốt công việc, không ôm mấy chuyện vô ích kia. Thế nên ta nói ngươi muốn vụ án này thì cứ lấy đi.”

*Ngọc đái:



“Tạ điện hạ… ưm…” Hạ Đỉnh Thừa nói chưa hết lời đã hít sâu một hơi, lần này Chiêu Dương không giống thường ngày, nàng đưa tay vào trong khi chưa cởi bỏ hết quần áo, nắm lấy thứ tàn khuyết đã không thể đứng lên từ lâu, mặc dù không phải lần đầu, hơn nữa cũng không có bao nhiêu vui sướng, nhưng mỗi lần vật ấy được nàng nắm trong tay đều làm y xấu hổ và hưng phấn lạ thường.

Nữ nhân tôn quý nhất và quyền lực nhất trong thiên hạ lúc này đây đang ngồi trên eo của y, tóc đen như suối, nàng ngẩng đầu nhìn y cười tinh quái, môi đỏ như máu, đắc ý tựa một đứa trẻ, thầm thì: “Bắt được rồi nha!”

“Ôi chao.” Nàng kinh ngạc thốt lên giống như phát hiện ra điều gì, cúi người xuống vuốt ve hôn khắp, nhìn vật kia cười khanh khách nói: “Trước khi đến ngươi tắm rửa qua? Nó cực kỳ thơm này!”

Gương mặt xinh đẹp nhất thiên hạ nhẹ nhàng kề sát vào vật xấu xí nhất trên đời, loại cảm giác kỳ dị ấy đem tới nỗi bất an buồn bực xao động trong lòng Hạ Đỉnh Thừa, y rất muốn đặt nàng dưới thân để tàn nhẫn mà… Nhưng y biết rõ y không thể, bất luận là cơ thể, hay là địa vị hoặc những thứ khác.

“Tất nhiên là đã tắm rửa.” Sắc mặt Hạ Đỉnh Thừa bình tĩnh như thường, nhìn không ra trong lòng y trải qua cơn sóng lớn trập trùng đến thế nào, y chỉ giữ lấy vòng eo mềm mại của nàng, vẻ mặt điềm nhiên hỏi ngược lại: “Chẳng phải điện hạ thích sao?” Dứt lời, y đè chỗ nhạy cảm của Chiêu Dương lại, nghiêng người áp lên, hai người vừa đổi vị trí thì quyền chủ động cũng theo đó biến chuyển. Chiêu Dương trừng lớn mắt, vui vẻ ôm y, cười khen: “Hôm nay ngươi hiếm khi chủ động!”

Hạ Đỉnh Thừa yên lặng không nói, chỉ cúi người hôn lên nước da mịn màng trắng ngần của nàng, ngón tay thâm nhập vào nơi ẩm ướt khiến nàng hơi thở gấp.

Chủ động? Có lẽ nàng nói không sai, hôm nay y quả thực chủ động, vì quyền thẩm tra xử lý dễ dàng nhận được ấy nên y cần phải giành được niềm vui của Công chúa.

Bằng không nàng cho rằng vì sao y cố tình tắm rửa trước khi đến đây?

Chiêu Dương khi ở trên giường là miệng mềm và dễ nói chuyện nhất. Hạ Đỉnh Thừa thở dài một tiếng, cảm thấy buồn nôn vì mình phải dùng cách lấy lòng chủ thượng để đoạt lấy quyền lực, nhưng khi y cảm nhận được nàng đã động tình lại không hề do dự mà tụ chân lực tại ngón tay chen lách đi vào, cách này so với nhờ vào công cụ hiệu quả tốt hơn nhiều, Chiêu Dương thích như thế, y bèn thường thường như thế.

Giống như các ngón tay thực sự có thể thay y làm việc ấy bình thường.

Dù sao… Dù sao bất kể thế nào thì người động tình chỉ có một mình nàng mà thôi.

Hạ Đỉnh Thừa ôm nàng vào lòng, hơi cúi đầu, rủ mi che giấu nỗi lo lắng trong mắt y.

Dùng thân thể tàn khuyết này đổi lấy quyền thế và địa vị như hiện nay, y đâu chỉ không lỗ, đương nhiên được lợi lớn.

Nhưng, hậu cung có câu nói rằng lấy sắc hầu quân khó dài lâu, thân phận của y thậm chí còn không phải nam nhân, muốn được Chiêu Dương trưởng công chúa coi trọng lâu dài thì việc có thể làm cũng chỉ là dùng sự đa dạng để duy trì cảm giác mới mẻ của nàng.

Vừa nghĩ vậy y liền đổi tư thế cho nữ tử trong ngực, dùng môi lưỡi liếm nơi mẫn cảm ấy.

Con người chiếm lấy quyền lực chẳng qua bởi khát vọng bản thân họ khi nắm giữ quyền lực mà thôi.

Giờ đây nếu bắt Hạ Đỉnh Thừa quay trở lại thành tiểu tự nhân cầm đèm mười năm trước thì đấy là chuyện sống còn khó chịu hơn chết. Nếu như nói ban đầu y chỉ vì lật lại bản án cho Hạ gia, thì bây giờ khi nếm được mùi vị của quyền lực, trong lòng y biết rằng bản thân đã khó mà buông tay. Đây như là thứ thuốc phiện khiến người ta nghiện.

Do đó càng phải lấy lòng Trưởng công chúa.

Đang lúc nghĩ như thế bỗng nhiên Chiêu Dương kéo bả vai của y muốn hôn, Hạ Đỉnh Thừa đang thả hồn phiêu du tức khắc giật mình, quay đầu đi ngay nhân tiện tăng thêm lực nơi tay làm nàng không rảnh bận tâm chuyện khác.

Nghe thấy nàng thở dốc đứt quãng, ánh mắt Hạ Đỉnh Thừa ảm đạm, lại lần nữa cúi đầu hạ thấp người xuống dưới…

Tư thế này làm nàng thoải mái, cũng đủ che giấu được làn khói mù dày đặc đến tan không hết trong đôi mắt y. Song cho dù đến khi kịch liệt y cũng tuyệt đối không dám hôn môi của nàng, đôi môi đỏ thắm nhất, tươi đẹp nhất, nồng nàn nhất và xinh đẹp nhất trên đời.

Một kẻ ti tiện, há có tư cách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play