Nơi này kiến trúc sụp xuống nghiêm trọng, tất cả Nguyên Thạch đều bị chôn vùi phía dưới, muốn tìm tương đối tốn sức. Bạch Khiêm Khiêm cùng Phương Vũ Hân không ngừng tận lực kéo tinh thần lực dài ra ngoài, ba người Khúc Thiên Hà, Phương Cẩm Đường, Phương Vũ Dương cũng thử thả ra tinh thần lực của mình. Ba người không phải dị năng giả tinh thần lực, lại không giống Phương Vũ Hân có công pháp tu tiên, tinh thần lực họ chỉ có thể thả ra bảy tám mét, 10 mét là cực hạn.

Năm người tách ra tìm kiếm Nguyên Thạch, đề phòng tang thi đột kích, bọn họ không dám phân tách quá xa. Angela đứng một đoạn trên tường, cái đầu tròn vo tò mò nhìn Phương Vũ Hân, thấy cô đào được một cục đá đen tuyền từ đống đá vụn, kêu một tiếng, bắt đầu học Phương Vũ Hân, tìm kiếm xung quanh.

Bọn họ đều là dị năng giả, lực hấp dẫn tang thi so với người thường lớn hơn nhiều. Mới đến không lâu, đã có tang thi lần theo mùi vị trong không khí, lục đục tụ tập lại đây.

Lúc này, năm người ở vị trí của mình đều chú ý. Phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân tương đối gần, Khúc Thiên Hà cùng Phương Cẩm Đường bảo vệ Bạch Khiêm Khiêm cách đó không xa. Cho nên lúc tang thi tới, Phương Cẩm Đường cùng Phương Vũ Dương dẫn đầu tiến lên, Khúc Thiên Hà lưu lại bảo vệ Bạch Khiêm Khiêm.

Phương Vũ Hân nhìn thoáng qua, số lượng tang thi không nhiều lắm, hơn nữa tất cả đều là tang thi sơ cấp, Phương Vũ Dương cùng Phương Cẩm Đường có thể ứng phó. Cô không ra tay nữa, tiếp tục tìm kiếm Nguyên Thạch. Bạch Khiêm Khiêm cũng không ra tay, lúc này cậu đang dùng dao găm đào một viên Nguyên Thạch.

Nguyên Thạch chôn trong đất, có chút sâu, mặt trên rất nhiều đất đá đè lên, Bạch Khiêm Khiêm đào một lúc mới ra. Một viên Nguyên Thạch bằng nắm tay người lớn, thực nặng, Bạch Khiêm Khiêm phải dùng hai tay mới có thể bưng lên. Cậu gỡ ba lô xuống đem Nguyên Thạch cất vào, mang ba lô lại trên lưng, thả tinh thần lực ra đột nhiên cảm ứng được người sống!

Khuôn mặt cậu tức khắc biến đổi, sau đó đem tinh thần lực kéo dài dọc theo phương hướng vừa rồi cảm ứng, cậu cảm ứng càng rõ, có hai chiếc xe qua đây, cậu thậm chí mơ hồ thấy trong xe có bảy tám bóng người.

Bạch Khiêm Khiêm lập tức nói:

“Mẹ! Có người lái xe qua đây!”

Nghe vậy, những người khác đều cả kinh, nhưng mà cẩn thận nghe, bọn họ phát hiện, tiếng gầm gừ tang thi, và âm thanh nói chuyện hỗn loạn.

“Các ngươi không nghe thấy sao? Phía trước hình như tiếng của tang thi, phía trước có tang thi! Chúng ta đừng…… Đừng đi qua đó?”



“Sợ cái gì? Cho dù có tang thi thì thế nào? Giết là được! Ngươi đừng quên, nơi này là khu công nghiệp sản xuất thực phẩm, chỉ cần tìm được thức ăn, chúng ta có thể phát đạt!”

“Nơi này đều thành phế tích, còn có thể tìm được đồ ăn sao? Dù bên trong có đồ ăn, cũng không thể ăn được?”

“Đừng nói ra những lời bi quan như vậy, trước nhìn rồi nói! Thừa dịp những người khác chưa chú ý tới địa phương này, xem có thể mang đồ vật nào đi! Nhiều nhà xưởng như vậy, nhất định có thể tìm được đồ ăn!”

……

Âm thanh nói chuyện còn tiếp tục, bọn họ lại vô tâm vô tư tiếp tục nghe. Đại khái là xe ngừng lại, bằng không sớm đã qua đây. Mà lúc này, 5 người Phương Vũ Hân hấp dẫn tang thi tới càng ngày càng nhiều.

Phương Vũ Hân nhanh chóng quyết định:

“Chúng ta trốn trước!”

Những người khác đều không ý kiến, đi theo cô vào Thanh Mộc Linh phủ, Angela trong miệng ngậm một viên Nguyên Thạch, nhào vào ngực Phương Vũ Hân, được cô mang vào.

Bọn họ đột ngột biến mất, tang thi tụ tập đống, mờ mịt không rõ vì sao đồ ăn lại biến mất. Đồng thời, xa xa người trong xe nghe thấy tiếng tang thi, trong đó một thanh niên nhíu mày, mắng một tiếng đen đủi, quay đầu xe:

“Dừng! Quay đầu! Tìm lối khác đi vào! Nơi này tang thi nhiều như vậy!”

Anh ta là người đứng đầu mấy người này, nghe anh ta chỉ thị, những người khác thở phào nhẹ nhõm, tài xế phụ trách lái xe lập tức quay đầu xe trở ra, đi hướng khác. Bọn họ lần này tới tổng cộng tám người, người thường và dị năng giả đều có, tới nơi này vì đồ ăn.

Bóng dáng đồ ăn còn chưa thấy, nhưng bọn họ không muốn cùng một đám tang thi liều mạng. Có thể tránh đi, thì tốt hơn.



Có tang thi ngửi được mùi của những người này, liền đuổi theo. Nhưng trước mắt tang thi mới tiến hóa không bao lâu, động tác chưa linh hoạt, những người này lái xe, thực mau ném lại tang thi phía sau.

Chờ bọn họ đi xa, mấy người Phương Vũ Hân từ Thanh Mộc Linh phủ đi ra. Lúc này tang thi chưa rời đi, bọn họ vừa hiện thân, tang thi lập tức rít gào vây quanh.

Phương Vũ Hân cùng Khúc Thiên Hà lưu lại bảo vệ Bạch Khiêm Khiêm, Phương Vũ Dương cùng Phương Cẩm Đường hướng tới tang thi. Hai người chiêu thức mãnh mẽ, một chiêu đối mặt chém ngã hai ba con tang thi, tạm thời còn có thể ứng phó, không có gì nguy hiểm.

Phương Vũ Hân trong tay nắm thanh đao, nói với Bạch Khiêm Khiêm:

“Khiêm Khiêm, con thử dùng tinh thần lực mê hoặc tang thi, xem có thể mê hoặc bọn chúng không. Không cần miễn cưỡng, coi như là huấn luyện. Tinh thần lực thả ra cẩn thận một chút, chú ý tránh người nhà.”

Bạch Khiêm Khiêm đáp ứng, banh ra khuôn mặt bánh bao nghiêm túc, hai mắt gắt gao nhìn tang thi cách đó không xa. Mắt thường nhìn không thấy từng sợi tinh thần lực mỏng từ giữa mày cậu thoát ra, kéo dài ra phía trước, sắp tới gần chiến trường tốc độ chậm lại, run rẩy rất nhiều lần, rồi cong một cái thành công tránh Phương Vũ Dương cùng Phương Cẩm Đường, đánh úp về phía tang thi!

Tang thi Sơ cấp không đơn thuần là cái xác không hồn, chúng nó tuy không có trí tuệ, chỉ có khát vọng huyết nhục, nhưng vẫn có ý thức. Nhưng chúng nó chỉ có một chút, dùng để chi phối hành động của chúng. Bạch Khiêm Khiêm khống tinh thần lực đâm vào giữa mày tang thi, sau đó, cậu tìm thấy thức hải của tang thi.

Thức hải của nó và nhân loại hoàn toàn không giống nhau, chỉ có một mảnh tĩnh mịch, bị một loại năng lượng âm u quỷ dị bao phủ. Giữa thức hải nổi lơ lửng một viên tinh thạch, phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, tồn tại duy nhất trong mảnh tịch mịch.

Bạch Khiêm Khiêm thử thăm dò đem từng sợi tinh thần lực mỏng manh tới gần viên tinh thạch kia, nhưng mà vừa mới chạm đến tầng ánh sáng mặt ngoài viên tinh thạch kia, có thứ gì ầm ầm nổ tung, sau đó, Bạch Khiêm Khiêm cảm nhận được ác ý mãnh liệt và sự tuyệt vọng không cam lòng, quấn lên sợi tinh thần lực mỏng manh của cậu, thậm chí dọc theo sợi tinh thần lực mỏng manh kia tiến tới cậu!

Bạch Khiêm Khiêm lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy, có chút luống cuống, mắt thấy cổ ác niệm kia càng ngày càng gần cậu, cuối cùng cậu cũng tìm về một chút lý trí, cổ ác niệm kia sắp xâm nhập giữa mày, cậu cắt đứt sợi tinh thần lực mỏng manh kia.

Đã không còn sợi tinh thần lực mỏng này kéo, cổ ác niệm kia tức khắc mất đi chống đỡ, dần dần tiêu tán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play