Từ phía sau tên to con bước ra một người đàn ông, vóc dáng anh ta không cao to, người hơi gầy yếu, khí chất trầm ổn, ánh mắt trong trẻo, làm người khác sinh ra vài phần hảo cảm.

Anh nắm chặt tay tên to con, không cho anh ta tùy tiện động thủ. Lễ phép tính gật đầu với người Phương gia, sau đó, anh ôn hòa hỏi Lâm Phi Âm :

“Phi Âm, Điền Điềm, hai người nói trước, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Như thế nào đột nhiên động tay?”

Quy định trong khu an toàn không thể giết người, đồng thời cũng nghiêm cấm ẩu đả, quy định này rất nhiều người đã biết. Chỉ là trước mắt nhân thủ không đủ, không thể phái lượng lớn nhân thủ duy trì trị an trong khu an toàn, cho nên nếu thực sự có người động thủ, một chốc cũng không ai tới ngăn cản.

Trong đại sảnh nhiệm vụ vốn có quân nhân đứng gác, chỉ là Điền Điềm cùng Phương Vũ Hân ra tay quá đột ngột, hơn nữa hai bên sau đó chưa động thủ lại, nên những người này không có can thiệp.

Người nói chuyện thái độ còn tính lễ phép, phía sau anh ta có vài người, ánh mắt nhìn về phía Phương gia nhiều ít mang theo địch ý, nhưng không xúc động giống như tên to con, mà chờ Lâm Phi Âm trả lời.

Phương Vũ Hân xem ra anh ta còn hiểu lý lẽ, không phân đen trắng liền chủ động, không chờ Lâm Phi Âm mở miệng nói trước:

“Không bằng tôi nói cho, chúng tôi đang chuẩn bị qua cửa sổ tiếp nhận nhiệm vụ, cô gái này đột ngột ngăn chúng tôi lại. Tôi thỉnh cô ta tránh ra cô ta không chịu, nhưng tiểu cô nương lao tới trách cứ thái độ tôi không tốt.

Tôi hỏi cô ta rốt cuộc có chuyện gì, cô ta nói là cảm tạ tôi cùng anh trai tôi lần trước cứu mạng, hỏi chúng tôi tính toán nhận nhiệm vụ gì, mời chúng tôi tham gia cùng cô ta. Vị tiểu cô nương này cảm thấy chúng tôi là cái ràng buộc, anh tôi liền cự tuyệt, kết quả tiểu cô nương này đột nhiên hướng anh trai tôi động thủ, tôi phản kích, cô ta lại cảm thấy tôi ra tay quá nặng, chuyện chính là như vậy. Chư vị ở đây cũng thấy, các anh nếu không tin, có thể hỏi bọn họ một chút, tôi có nói sai không.”

Cô vừa nói xong, Bạch Khiêm Khiêm bổ sung thêm:

“Vị dì gái đó còn không chịu nói lý, còn nói chị gái đó tuổi còn nhỏ, mẹ cháu không nên đánh trả. Nếu không phải dì kia từ mình chạy ra ngăn cản nhà chúng cháu không cho đi, chị gái đó còn muốn đánh cậu cháu, mẹ mới không đánh chị gái đâu.”

Lâm Phi Âm thấy cậu càng nói càng thái quá, vội vàng nói:

“Không phải như thế! Em…… Em chỉ là nhận ra bọn họ là người lần trước cứu em, muốn tới cảm tạ chút thôi. Hơn nữa em không nghĩ tới, Điền Điềm sẽ xúc động ra tay đả thương người.”

Cô ta không cảm thấy mình sai, nghĩ tới nghĩ lui, nếu không phải Điền Điềm đột nhiên động thủ, sự tình không thành như vậy.

Cô ta lời vừa ra khỏi miệng, Điền Điềm sắc mặt nháy mắt khó coi, khó tin nhìn Lâm Phi Âm. Nếu không phải vì Lâm Phi Âm bênh vực kẻ yếu, sao cô có thể cùng người ta động thủ? Hiện giờ, Lâm Phi Âm đẩy hết trách nhiệm lên đầu cô! Hồi tưởng lại toàn bộ sự tình trải qua, trong lòng Điền Điềm đối với Lâm Phi Âm sinh ra vài phần oán hận.

Ấn ẩn đau bụng, sắc mặt Điền Điềm biến hóa vài lần, ánh mắt dần kiên định. Cô không cố cãi cọ đúng sai với Lâm Phi Âm, đẩy tên to con đang đỡ cô ra, nói với người đàn ông:



“Lục ca, thật xin lỗi, là em quá xúc động…… A!”

Cô nói xong lời cuối cùng đột ngột kêu thảm thiết một tiếng, mày cũng nhíu chặt, thoạt nhìn rất khó chịu.

Tên to con lập tức khẩn trương kêu lên:

“Điền Điềm! Điền Điềm em làm sao thế? Anh…… Anh báo thù cho em ngay!”

Anh ta nói xong lần thứ hai siết chặt nắm tay, Lục Nguyên hét to một tiếng:

“Dừng tay! Lời vừa rồi cậu không nghe thấy sao? Chuyện này căn bản chúng ta sai, cậu báo thù cái gì?”

Anh nói tới đây, đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, thấp giọng dặn dò nói:

“Nhìn cậu ta, đừng để cho cậu ta xúc động!”

Sau đó, anh đi đến trước mặt Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương, ngữ khí hoãn hoãn nói:

“Trước đó đội viên của tôi không đúng, tôi thay bọn họ xin lỗi các cô. Điền Điềm tuổi còn nhỏ, làm việc xúc động, Phi Âm cũng là có lòng tốt, hy vọng các vị bán cho tôi mặt mũi, tha thứ bọn họ.”

Phương Vũ Hân nói:

“Chúng tôi ngay từ đầu không muốn dây dưa, là người các anh vẫn luôn dây dưa không buông chúng tôi. Tôi cùng anh trai tôi lúc trước thật là ngẫu nhiên cứu cô ta, vốn dĩ chuyện này chúng tôi đã sớm quên mất, cũng không trông cậy cô ta báo đáp, nếu không phải hôm nay cô ta đột ngột ngăn cản, nhắc lại chuyện này, chúng tôi căn bản nghĩ không ra. Nếu anh đã nói như vậy, chuyện này liền dừng ở đây, tôi không hy vọng về sau lại có người vì chuyện này tới dây dưa chúng tôi. Nếu có người muốn báo thù, vậy đừng trách tôi không khách khí.”

Lục Nguyên ánh mắt hơi lóe, anh không nghĩ tới Phương Vũ Hân biểu hiện cường thế như vậy, nhưng anh vẫn nói:

“Đây là đương nhiên, nếu trong đội ngũ tôi thật sự có người vì chuyện này tới tìm các cô gây phiền toái, bị các cô đả thương, là do bọn họ gieo gió gặt bão, không tính trên đầu các cô.”

Phương Vũ Hân gật đầu, xem như tán thành những lời này, một lúc sau, hai bên tách ra, Phương gia đi hướng cửa sổ nhận nhiệm vụ, chuẩn bị nhận nhiệm vụ. Một số vốn mang tâm trạng chuẩn bị xem kịch vui, thấy thế trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng, nhưng không dám nói thêm cái gì, chỉ là ánh mắt quét tới quét lui trên người Phương gia và đoàn người Lục Nguyên.

Phương gia đến cửa sổ nhận nhiệm vụ, phía trước có vài người đang chờ. Thấy bọn họ qua đây, có người đến gần:



“Các cô cậu chuẩn bị nhận nhiệm vụ gì ?”

Phương Vũ Hân không muốn gây thù chuốc oán quá nhiều, cô lúc trước gây ra nổi bật, lúc này điệu thấp một chút, vì thế đáp:

“Nhiệm vụ rửa sạch.”

Thái độ không thân cận, cũng không quá xa cách.

Người nọ tựa hồ không nghĩ tới Phương Vũ Hân sẽ trả lời, có chút ngoài ý muốn, lúc sau anh ta nói thêm:

“Tôi là dị năng giả hệ lực lượng, cũng chuẩn bị nhân nhiệm vụ rửa sạch, chi bằng cùng nhau làm? Đến lúc đó có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Phương Vũ Hân lần này lại cự tuyệt, cô nói:

“Cái này chắc không được, anh cũng thấy, chúng tôi còn mang theo trẻ nhỏ, thật sự không muốn liên lụy anh.”

Lúc này thái độ cô phá lệ thành khẩn, thật sự như vì đối phương suy xét.

Người nọ quả nhiên nhíu mày, sau đó không quá tán đồng mà nói:

“Đứa bé nhỏ như vậy…… Mang ra ngoài không tốt cho lắm? Cô có khả năng không biết, bên ngoài tất cả đều là quái vật, làm sao mang theo trẻ nhỏ ra ngoài?”

Anh ta tuy rằng đích xác cảm thấy mang theo trẻ nhỏ là ràng buộc, nên có vài phần thiệt tình.

Phương Vũ Hân đáp lại:

“Tôi không có khả năng bảo hộ cậu bé cả đời, cậu bé luôn muốn lớn lên. Bên ngoài những quái vật đó, cậu bé sớm muộn gì đều phải đối mặt, một khi đã như vậy, chi bằng cho bé thích ứng sớm.”

Người nọ đại khái cảm thấy lời cô nói cũng có đạo lý, không hề khuyên bảo nữa, cũng không nhắc lại nhập tổ đội. Mặt khác một số nhìn trúng thực lực Phương Vũ Hân, có nghĩ thầm kéo vào tổ đội, nghe vậy đều từ bỏ.

Một lát sau, người tiếp nhiệm vụ phía trước lục tục rời đi, đến lượt người Phương gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play