Phương Cẩm Đường cùng Khúc Thiên Hà đáp ứng, bọn họ cũng không hy vọng Khâu Dịch Minh lưu lại, anh ta có thể tự động tránh đi, tự nhiên tốt nhất. Thấy Khâu Dịch Minh đứng dậy đi lên lầu đi, sắc mặt Phương Mộng Dao nháy mắt trở nên rất khó coi, mở miệng giữ lại:
“Anh Dịch Minh, anh đừng đi được không?”
Cô ta nói lời này, mọi người đều tỏ thái độ tức giận, bao gồm Khâu Dịch Minh. Anh ta muốn biết bí mật của Phương Mộng Dao, nhưng không hy vọng làm người Phương gia hiểu lầm anh ta cùng Phương Mộng Dao thân cận. Anh ta thật tình thích Phương Vũ Hân, lần này tìm cô, gần đây có tránh mặt, thứ hai muốn hỏi một chút chuyện Bạch Khiêm Khiêm rốt cuộc là như thế nào.
Cũng may anh ta đưa lưng về phía những người khác, Phương Mộng Dao căn bản không thấy sắc mặt của anh ta. Khâu Dịch Minh cố nén tức giận nói:
“Tiểu Dao, anh có lời muốn với chị em, anh lên trước.”
Nói xong, bước nhanh lên lầu.
Đối với cách làm của anh ta, người Phương gia nhìn ra có chút vừa lòng, Phương Mộng Dao thì tức giận xanh cả mặt. Khúc Thiên Hà nhấp miệng, áp xuống ý cười bên miệng, đối phương Vũ Dương nói:
“Vũ Dương, con lấy phần văn kiện kia tới đây, Tiểu Dao hiện giờ đã trưởng thành, những sự tình trong quá khứ, đúng lúc cho nó biết.”
Phương Vũ Dương nghe lời, thật sâu nhìn Phương Mộng Dao thật lâu.
Phương Mộng Dao thấy tình hình phát triển tới nông nỗi như vậy, đã không còn đường cứu vãn, dứt khoát ngồi xuống, mắt lạnh nhìn Khúc Thiên Hà, không hề làm bộ, ngược lại tỏ vẻ khinh thường bà, cười lạnh nói:
“Nói đi, dì muốn cho tôi biết cái gì?”
Phương Cẩm Đường vốn còn xem là cốt nhục của mình, đối cô ta còn có vài phần thương tiếc, hiện giờ thấy cô ta đối với Khúc Thiên Hà vô lễ, mặt ông tối sầm, nhìn về phía Phương Mộng Dao ánh mắt dần dần lạnh xuống. Phương Mộng Dao lần đầu tiên bị Phương Cẩm Đường nhìn như vậy, cảm thấy trên người giống như bị gông xiềng, áp lực không thôi.
Cô ta co quắp thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái, theo bản năng tránh ánh mắt Phương Cẩm Đường, không dám cùng ông đối diện, bất an cau mày, mím môi gắt gao thành một đường thẳng. Không ai nói chuyện, phòng khách to thật an tĩnh có thể nghe được tiếng hít thở của mỗi người. Phương Mộng Dao chưa từng trải qua trường hợp như vậy, cô ta càng ngày càng khẩn trương, hô hấp trở nên dồn dập, ngực phập phồng.
Rốt cuộc, cô ta chịu không nổi áp lực như vậy, trừng mắt với Khúc Thiên Hà không kiên nhẫn nói:
“Dì không phải nói có chuyện muốn nói cho tôi sao? Nói đi? Dì như thế nào không nói?”
Khúc Thiên Hà khẽ cười lên, bà thậm chí nhích lại gần, thay đổi tư thế thoải mái, sau đó định thần nhàn nhạt nói:
“Không vội, Vũ Dương sẽ nhanh tới, con nhìn văn kiện tự nhiên sẽ hiểu rõ. Nếu dì có nói gì, chỉ sợ con không tin.”
Phương Mộng Dao mày càng nhăn càng chặt, cô ta hét lên gây náo loạn, nhưng cố tình ánh mắt Khúc Thiên Hà nhìn cô ta thật sâu, chỉ nhìn như vậy, trong lòng cô ta không hiểu vì sao lại khủng hoảng, lời nói chuẩn bị tốt, thế nhưng không có dũng khí nói ra.
Cũng may đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên. Phương Mộng Dao ngẩng đầu, liền thấy Phương Vũ Dương bước xuống tới. Anh mặc trên người bộ đồ ở nhà, vải mềm mại dán trên người, có thể thấy được cơ bắp rắn chắc. Dáng người cao gầy, ngũ quan anh tuấn, nếu so với những nam minh tinh dựa vào mặt kiếm cơm cũng không kém chút nào. Anh rảo bước xuống, trong động tác tùy ý thong dong lại tiêu sái, cùng với ưu nhã quý khí đã khắc vào trong xương cốt.
Phương Mộng Dao nhìn có chút ngây người, giờ khắc này cô ta đột nhiên phát hiện, Phương Vũ Dương là một người đàn ông ưu tú như vậy! Ánh mắt cô ta quá chuyên chú quá nóng bỏng, Phương Vũ Dương nhìn cái đã nhận ra. Anh đối với ánh mắt Phương Mộng Dao, khóe miệng khơi lên một tia trào phúng.
Phương Mộng Dao mặt cứng đờ, cô nhớ tới, Phương Vũ Dương trong mắt chỉ có Phương Vũ Hân, trước nay không nhìn tới cô ta Phương Mộng Dao! Cô hiểu ra mình bị nhục nhã, trong lòng ghen ghét Phương Vũ Hân từ nhỏ nhận hết vạn phần sủng ái, thậm chí có con trai rồi, Khâu Dịch Minh vẫn như cũ đối với cô nhớ mãi không quên!
Phương Vũ Dương bước nhanh đến bên người Khúc Thiên Hà ngồi xuống, ném túi văn kiện trước mặt Phương Mộng Dao, thái độ lãnh đạm mà nói:
“Đồ vật đều ở bên trong, cô xem đi.”
Phương Mộng Dao cầm lấy túi văn kiện, bạo lực trực tiếp xé mở, phát hiện bên trong là một chồng ảnh chụp thật dày, phía dưới ảnh chụp, đè lên tờ giấy. Ảnh chụp cũng không phải rõ ràng, vừa thấy biết là chụp lén. Nhưng người phụ nữ trong ảnh thật quen, đúng là mẹ của thân thể cô Chu Uyễn Hà. Ngoài bà ta, ảnh chụp còn có khác người.
Cô trừng mắt xem từng ảnh chụp đến ảnh chụp khác, Chu Uyễn Hà ôm hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, ngoài ra còn có một loạt bức ảnh chụp bà ta ra vào khoa phụ sản, và ảnh chụp bà ta bị người khác đánh. Xem xong ảnh chụp, cũng lộ ra phần văn kiện. Đó là phần văn kiện điều tra, hành tung Chu Uyễn Hà nhiều năm qua, nội dung rất kỹ càng tỉ mỉ, chủ yếu những việc của bà ta và những người đàn ông khác nhau.
Trừ những văn kiện điều tra, phía dưới còn có hai phần văn kiện Chu Uyễn Hà ký. Một phần hiệp nghị bà ta bệnh viện ký đồng ý thụ thai bằng ống nghiệm, một phần hiệp nghị còn lại là bà cùng Phương gia ký. Hiệp nghị thứ hai viết rất rõ ràng, Chu Uyễn Hà chưa được Phương Cẩm Đường đồng ý đã tự mình thụ tinh bằng ống nghiệm, Phương Mộng Dao cùng Phương gia không có bất luận quan hệ gì, Phương gia chi trả Chu Uyễn Hà một trăm vạn làm phí nuôi nấng.
Trừ hai phần hiệp nghị bên ngoài, còn có một ít hoá đơn biên lai bệnh viện, đơn xét nghiệm, cùng với tin tức tài khoản ngân hàng Chu Uyễn Hà, mặt trên ký thân phận Phương Mộng Dao, và Chu Uyễn Hà chỉ cho cha mẹ hai mươi vạn, chính mình giữ lại 80 vạn.
Sự thật là Phương Mộng Dao được Chu Uyễn Hà tìm đến bệnh viện làm thụ tinh trong ống nghiệm, hơn nữa 22 năm trước, cô ta cùng Phương gia đã không có quan hệ.
Phương Mộng Dao không muốn tiếp thu sự thật như vậy, trong trí nhớ thân thể này không có chuyện như vậy, cô ta không muốn tiếp thu lai lịch mình bất chính. Trong lòng cô ta, rõ ràng Phương Cẩm Đường lừa gạt tình cảm Chu Uyễn Hà, bội tình bạc nghĩa, nếu không phải Khúc Thiên Hà ở giữa cản trở, bá chiếm vị trí chính thê không bỏ, cô ta sao trở thành con ngoài giá thú? Phương gia hết thảy là của cô ta!
Phương Mộng Dao cố tình xem nhẹ thân thế tự ti của nguyên thân, cảm thấy tất cả do Phương Cẩm Đường cùng Khúc Thiên Hà tạo thành, Chu Uyễn Hà cùng cô ta chỉ là người vô tội, người bị hại! Phần tư liệu này, một chữ cô ta đều không tin! Khúc Thiên Hà cố tình chuẩn bị văn kiện như vậy, mục đích là gì? Còn không phải đả kích cô ta hay sao? Cô ta không để Khúc Thiên Hà thực hiện được!
Đem văn kiện trong tay nặng nề đặt trên bàn trà, Phương Mộng Dao hít sâu một hơi, lạnh giọng nói:
“Bà nói không sai, tôi không tin! Tôi thật sự không nghĩ tới, bà là loại người như thế này, giả tạo chứng cứ, bôi nhọ một người đã chết! Khúc Thiên Hà, bà quá đê tiện!”
“Làm càn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT