Phương Mộng Dao nhận ra địch ý của người Phương gia, trong lòng nhớ rõ thù này với người Phương gia, hiện tại cô ta không đem địch ý của người Phương gia để vào mắt. Ở trong mắt cô ta, cô ta có hệ thống trò chơi thăng cấp, người Phương gia không đủ tư cách đối đầu cô. Điều cô ta để ý duy nhất, bộ phỉ thúy trong tay Phương Vũ Hân.
Lúc trước Phương Cẩm Đường lấy bộ phỉ thúy ra, cô ta được hệ thống trò chơi nhắc nhở “Phát hiện vòng tay phỉ thúy có công năng thần bí, đề nghị tiếp nhận, có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?”. Lúc ấy cô ta tiếp nhiệm vụ, lại không nghĩ rằng Phương Vũ Hân không chịu nhượng lại, hại cô ta làm nhiệm thất bại không nhận được khen thưởng, công năng thần bí của vòng tay phỉ thúy, cô ta đặc biệt chú ý.
Nguyên bản cô ta dự định thừa dịp mạt thế bùng nổ đến Phương gia cướp đoạt đồ, lại không tính đến kết quả Phương gia chuyển nhà trước một bước, khiến cô ta chạy qua mất công! Lần này qua đây, cô ta không có khả năng đoạt được vòng tay kia! Cũng không biết, Phương Vũ Hân giấu đồ nơi nào, cô đã phát hiện công năng thần bí của vòng tay phỉ thúy hay chưa? Còn nữa công năng thần bí, rốt cuộc là cái gì?
Cái này không vội, việc quan trọng trước mắt, là tìm hiểu thân phận của đứa bé này, khiến Khâu Dịch Minh hoàn toàn hết hi vọng! Cô ta tuyệt đối không cho phép người đàn ông mình coi trọng, trong lòng có người phụ nữ khác!
Vì thế Phương Mộng Dao cố ý kinh hô:
“Cháu…… Cháu vừa mới kêu chị Hân là gì? Cháu thật sự là con trai của chị Hân?”
Nói tới đây cô ta cố ý nhìn về phía Phương Vũ Hân,
“Chị Hân, rốt cuộc chuyện như thế nào? Chị làm sao…… Làm sao có con trai lớn như vậy? Còn có, ba đứa bé đâu?”
Cố ý nói những lời kia xong, cô ta liếc mắt nhìn Khâu Dịch Minh một cái, liền thấy mặt Khâu Dịch Minh càng thêm âm trầm.
Phản ứng này của Khâu Dịch Minh vừa lúc nghiệm chứng suy đoán trong lòng Phương Mộng Dao “ đứa bé này không phải con của Khâu Dịch Minh!” Điều này khiến cho Phương Mộng Dao trong lòng rất đắc ý, Phương Vũ Hân có con trai lớn như vậy, mặc kệ là ba nó là ai, chỉ cần không phải là Khâu Dịch Minh, cô cùng Khâu Dịch Minh không có khả năng nữa! Dù Khâu Dịch Minh thích cô, Khâu gia sẽ không đồng ý hành vi này của Phương Vũ Hân, loại con dâu cắm sừng con trai bọn họ, bọn họ sẽ chấp nhận sao !
Phương Mộng Dao đối với Phương Vũ Hân cùng Phương gia hiểu biết quá nông cạn, cứ cho rằng Bạch Khiêm Khiêm là được Phương Vũ Hân cùng người đàn ông khác sinh ra, không có nghĩ tới Bạch Khiêm Khiêm là đứa bé sinh ra từ ống nghiệm!
Cô ta đánh giá một chút căn biệt thự này, lần nữa mở miệng, ẩn ý nói:
“Ba ba, ba chuyển nhà không báo cho con một tiếng, con đến nhà cũ tìm các ngươi, kết quả không thấy ai, con lo lắng gần chết. Nếu không phải nửa đường gặp anh Dịch Minh, con cũng không biết các ngươi dọn tới nơi này.”
Cô ta cố ý nói lời này cho Khâu Dịch Minh nghe, khiến Khâu Dịch Minh thấy rõ bộ mặt thật của người Phương gia. nhưng cô đã nhầm, Khâu Dịch Minh không giống những người đàn ông trong tiểu thuyết hay trên phim truyền hình, anh ta không não tàn như vậy, không vì cô ta nói mấy câu cảm thấy cô ta đáng thương, tiện đà đối với cô ta tâm sinh thương tiếc.
Phương Vũ Hân cười như không cười nhìn Phương Mộng Dao, lười cho cô mặt mũi, nói thẳng:
“Phương Mộng Dao, cô đem chung cư trộm bán rồi bỏ trốn, còn tắt di động, ba ba gọi cho cô mấy chục cuộc điện thoại không có cuộc nào thông, hiện tại cô còn có mặt mũi nói ra lời này!”
Phương Mộng Dao không nghĩ tới Phương Vũ Hân sẽ đem ở sự tình cô ta bán chung cư nói ra, chân tay luống cuống, nhìn Khâu Dịch Minh. Cô ta còn nhớ, lúc cô ta gặp Khâu Dịch Minh, nói với anh ta chung cư bị bán không có nhà để về! Cô ta lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt Khâu Dịch Minh không biến hóa, lời cô ta thuận miệng nói ra chắc đã quên.
Nhưng cô ta đâu biết, Khâu Dịch Minh đã biết Phương Mộng Dao tự mình bán chung cư. Khi anh ta tách ra, liền phái người tra xét một chút, ngay lập tức có kết quả. Anh ta nhìn ra được, Phương Mộng Dao có ý với anh ta, nhưng với người nhà không có ý tốt, cho nên vô tình cố ý trước mặt anh ta bôi đen người Phương gia.
Tuy anh ta không thích người phụ nữ Phương Mộng Dao này, nhưng anh ta là đàn ông, không cần thiết vì một chuyện nhỏ mà dính líu làm rõ với Phương Mộng Dao. Huống chi, anh ta còn muốn biết trên người Phương Mộng Dao cất giấu bí mật gì, đương nhiên hiện tại anh ta làm bộ không biết gì, tránh tâm cô ta sinh cảnh giác.
Phương Mộng Dao ngu ngốc cho rằng Khâu Dịch Minh để tâm đến cô ta, cô ta nghĩ đã nói một lần, liền làm bộ mình cái gì cũng không biết, ra vẻ kinh ngạc nhìn Phương Cẩm Đường:
“Ba ba? Ba…… Ba thật sự gọi đện thoại cho con?”
Phương Cẩm Đường gật đầu, mặt không cảm xúc hỏi cô ta:
“Vì sao luôn tắt máy?”
Phương Mộng Dao đương nhiên không nói cho Phương Cẩm Đường cô ta vì bán chung cư nên chột dạ, nên thay đổi di động, cầm tiền đến nơi khác thu mua vật tư. Điện thoại kia cô ta không biết ném ở nơi nào, sao có thể nhận được điện thoại Phương Cẩm Đường gọi tới? Không thể nói thật, cô ta liền nói:
“Ba ba, con thật sự không phải cố ý. Khoảng thời gian trước tâm tình con không tốt, liền đến nơi khác giải sầu, di động bị người khác trộm.”
Cô ta nói xong lời này, Phương Vũ Dương cười lạnh:
“Dù di động bị trộm, cô có thể lấy lại được danh bạ điện thoại, vì sao không lấy lại? Còn có, vì sao đem chung cư bán? Cô không báo một tiếng liền bán chung cư rồi biến mất, cô nên giải thích với ba một chút phải không?”
Phương Mộng Dao đương nhiên không giải thích được, cô ta trừng mắt với Phương Vũ Dương, vành mắt dần dần đỏ, lập lèo nước mắt chờ thời liền chảy ra, giống như đang chịu ủy khuất lớn lắm, thanh âm kèm theo tiếng nấc:
“Anh trai, em biết anh vẫn luôn không thích em, nhưng thật sự em không hiểu, em trăm cay ngìn đắng tìm mọi người, không cảm nhận được sự ấm áp của thân nhân, ngược lại phải chịu chất vấn của mọi người! Rốt cuộc em làm gì sai, phải chịu sự đối đãi như vậy của mọi người?”
Cô ta nói xong liền khóc lên, nước mắt tuôn rơi nhìn Phương Cẩm Đường:
“Ba ba, ba cũng vậy không chào đón con? Nếu đúng như thế, con hiện tại lập tức rời đi!”
Phương Cẩm Đường không nói chuyện, than một tiếng, trong lòng đối với Phương Mộng Dao càng thêm thất vọng. Ông đã sống nhiều năm như vậy, người nào chưa thấy qua? Một chút thủ đoạn này của Phương Mộng Dao sao không rõ cơ chứ, ông liếc mắt một cái liền biết nó đang chột dạ. Lại nhìn Khâu Dịch Minh đứng một bên, nghĩ đến anh ta đều chứng kiến, lòng Phương Cẩm Đường thật thất vọng và buồn bực.
Khâu Dịch Minh có chút xấu hổ, anh ta dù sao cũng là người ngoài, không thể can thiệp vào chuyện nhà người ta, nhưng lại để anh ta chứng kiến tất cả, Phương Mộng Dao lại đến cùng anh ta! Anh nghĩ, không thể tiếp tục nói đến chuyện này, liền nói:
“Bác trai bác gái, Vũ Dương, Hân Hân, thật ra con lại đây, ngoài nguyên nhân muốn nhìn xem mọi người xảy ra chuyện gì không, còn có một chuyện muốn báo cho mọi người.”
Nói tới đây, anh ta dừng một chút, nhìn qua Phương Mộng Dao nói:
“Tiểu Dao, chuyện này là em sai, mau xin lỗi bác trai đi.”
Trong lòng Phương Mộng Dao kỳ thật đang hoảng hốt, cô cố ý nói như vậy, cho rằng Phương Cẩm Đường sẽ thỏa hiệp, nào biết ông không nói lời nào, hại cô ta không biết tiếp tục như thế nào. Cho nên lời Khâu Dịch Minh nói ra, cô ta liền cảm kích mà nhìn anh ta một cái, thuận theo cái thang mà anh ta cấp leo xuống, ngoan ngoãn nói:
“Ba ba, con thật sự biết sai rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT