Từ Phương gia đi ra, Khâu Dịch Minh mặt hoàn toàn âm trầm. Anh ta không ở Phương gia lâu, từ lúc nhìn thấy Bạch Khiêm Khiêm, biết được nó cùng Phương Vũ Hân có quan hệ, nội tâm anh ta bạo phát thiếu chút nữa không khống chế được mình, sợ làm ra sự tình quá kích, anh ta đành vội vàng cáo từ ra về.

Gió đêm mát lạnh thổi tới, nhưng không thể đánh bay đáy lòng đang bạo phát của anh ta, ngược lại làm máu huyết trong người anh ta xúc động. Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi tiến lại đây, ngừng bên người Khâu Dịch Minh. Khâu Dịch Minh kéo cửa ra, dựa vào ghế sau, ngồi yên ổn liền bực bội mà kéo cà vạt, mặt âm trầm hỏi:

“Thế nào? Tìm được người không?”

Tài xế là tâm phúc của anh ta, nghe vậy lắc đầu:

“Đối phương rất cẩn thận, chúng ta tra xét đoạn đường kia, không phát hiện ra bọn họ.”

“Một đám phế vật!”

Khâu Dịch Minh thấp giọng mắng một câu, thô bạo vặn chai nước khoáng uống một ngụm, phân phó:

“Đi về trước rồi nói tiếp.”

Tài xế không nhiều lời, xoay người nghiêm túc lái ra khỏi khu biệt thự. Mới ra tới cửa khu biệt thự, Khâu Dịch Minh bỗng nhiên thấy một người, anh ta tâm niệm vừa động, cho tài xế đi qua đi.

Phương Mộng Dao một mình đứng ven đường, xe cũng không có, cô ta thật gầy, mặc chiếc váy dài màu trắng, làn váy bị gió đêm thổi bay lên, nhanh nhẹn cất cánh như bướm, mỹ lệ lại yếu ớt.

Cô ta thấy xe ô tô đen dừng lại thì cả kinh, không chờ ô tô tới gần, cô ta đã nhận nhắc nhở của hệ thống trò chơi

"Đinh! Nhiệm vụ chi nhánh: Kết bạn thiếu tá Khâu Dịch Minh, tiếp nhận hay không?"

Phương Mộng Dao nhìn xe ô tô đen càng ngày càng tới gần, yên lặng trả lời: "Nhận ". Cô ta biết Khâu Dịch Minh là vị hôn phu của Phương Vũ Hân, là người nguyên thân vẫn luôn yêu thầm, nếu không phải Khâu Dịch Minh cự tuyệt lời bày tỏ của nguyên thân làm nguyên thân phẫn nộ mà tự sát, cô ta sẽ không xuyên đến thân thể này. Cho nên, cô ta từ lâu đã muốn gặp Khâu Dịch Minh. Lần này có cơ hội, cô ta tự nhiên không thể bỏ lỡ.

Ô tô màu đen dừng trước mặt Phương Mộng Dao, cửa xe không mở ra, ngược lại là cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống. Khâu Dịch Minh nghiêng mặt nhìn cô ta, ngữ khí quan tâm hỏi:



“Tiểu Dao? Đã tối như vậy em sao còn một mình ở chỗ này?”

Phương Mộng Dao nhìn anh ta, cả người chấn động, trái tim ẩn đau, chua xót cùng không cam lòng cái này từ trong lòng phát ra, Phương Mộng Dao đôi mắt đỏ lên, nước mắt tràn mi mà ra.

Khâu Dịch Minh cả kinh, anh ta thấy Phương Mộng Dao cũng thực ngoài ý muốn, cố ý qua đây muốn từ trong miệng cô ta hỏi ra một số tin tức thôi, nhìn thấy bộ dáng Phương Mộng Dao…… Anh ta đột nhiên liền nhớ tới khoảng thời gian trước Phương Mộng Dao ngượng ngùng mà thấp thỏm bày tỏ.

Lúc ấy Phương Mộng Dao trộm tìm được anh ta, nói thích anh ta, nguyện ý trong tối bên anh ta, nhưng anh ta không đáp ứng, trực tiếp cự tuyệt. Cố nhiên Phương Mộng Dao là mỹ nữ không tồi, nhưng không bằng Phương Vũ Hân, anh ta sẽ không vì một nữ nhân chọc đến Phương Vũ Hân cùng Phương gia.

Từ đó về sau bọn họ liền không có gặp lại nhau, đột ngột gặp được Phương Mộng Dao, anh ta phát hiện, Phương Mộng Dao cùng trước kia có chút không giống nhau. Không chỉ có cách ăn mặc, ngay cả khí chất cũng thay đổi. Trước kia Phương Mộng Dao rất hay ngại ngùng, luôn vâng vâng dạ dạ. Ngay cả bày tỏ lần đó, luôn cúi đầu, chỉ dám trộm nhìn anh ta.

Nhưng lần này, Phương Mộng Dao cả người trở nên lạnh nhạt rất nhiều, trên người không còn cổ không phóng khoáng cùng vâng vâng dạ dạ, thậm chí còn dám cùng anh ta đối diện, thật sự mới mẻ! Nhìn Phương Mộng Dao nước mắt lưng tròng lại còn cố chấp cùng anh ta đối diện, Khâu Dịch Minh đối cô ta có vài phần hứng thú, vì thế liền hỏi nhiều một câu:

“Em vì sao lại khóc? Em đang về nhà sao? Muốn anh đưa về không?”

Phương Mộng Dao ánh mắt chợt lóe, vòng đến ghế ngồi bên kia kéo cửa lên xe. Cô ta mặc váy dài không có tay áo, lên xe liền ôm lấy hai tay, như là bị lạnh. Khâu Dịch Minh nhìn cô ta một cái, sau đó bảo tài xế tăng nhiệt độ điều hòa, quay đầu trở về Phương gia.

Phương Mộng Dao nhanh nhạy nói:

“Em không trở về Phương gia!”

Cô ta nói xong tựa hồ cảm thấy mình quá kích động, quay đầu nhìn Khâu Dịch Minh, ngữ khí hoãn hoãn nói,

“Anh Dịch Minh, em không muốn đến đó, nơi đó không phải nhà của em, anh tùy tiện tìm khách sạn cho em xuống là được.”

Khâu Dịch Minh rút ra khăn giấy đưa cho cô, quan tâm hỏi:

“Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Vì cái gì muốn ở khách sạn? Em không phải có chỗ ở sao?”



Phương Mộng Dao lắc đầu, cô đơn mà nói:

“Chung cư bị bán, em hiện tại không có nơi nào thể đi.”

Nói tới đây cô ta quay đầu lại, hai mắt gắt gao nhìn Khâu Dịch Minh,

“Anh Dịch Minh, anh hãy đáp ứng em, em trở về đừng nói cho người Phương gia? Bọn họ còn không biết, em là gạt bọn họ trộm trở về.”

Khâu Dịch Minh không có cự tuyệt, anh ta cho tài xế chạy đến nội thành, tìm khách sạn 5 sao để Phương Mộng Dao ở lại, đưa Phương Mộng Dao vào phòng, anh ta liền rời đi. Xoay người rời đi, khóe miệng anh ta nhếch lên lạnh lùng cười. Anh ta thật không nghĩ tới, trước kia Phương Mộng Dao yếu đuối không lên được mặt bàn, thế nhưng cũng học chơi tâm cơ. Chỉ tiếc tính kết đặt trước mặt anh ta, liền có vẻ múa rìu qua mắt thợ.

Phương gia đại nghiệp lớn, nếu mua chung cư kia cho cô ta, sao có thể thu hồi? Huống chi, người Phương gia thật có ý nghĩ đem cô ta đuổi ra thành thị này, lúc trước sẽ không lưu cô ta lại! Phương Mộng Dao không hiểu người Phương gia, cũng không hiểu anh ta.

(Đây là bộ truyện đầu tiên tớ dịch, có sai sót gì mong các độc giả góp ý. Cùng đọc truyện trên d t r uy e n . c o m ủng hộ tớ để có động lực ra chương liên tục nhé! Cảm ơn các độc giả đang theo dõi bộ truyện này.)

……

Khâu Dịch Minh rời Phương gia, Phương Vũ Hân trở lại trong phòng, trực tiếp vào không gian. Trong không gian có một mảnh dược điền, bên trong sinh trưởng không ít linh dược, lúc trước cô không nhận thức được, nhưng từ khi cô thành công tiến vào Luyện khí sơ kỳ, mở được phong ấn Tàng Kinh Các. Tàng Kinh Các giá sách thật lớn, để tràn đầy ngọc giản, ngọc giản (*) bao hàm toàn diện nội dung. Bất quá thực lực cô hiện tại quá kém, trước mắt chỉ có thể xem chính là ký lục ngọc giản cơ sở linh dược “Bách thảo đồ lục”.

(*)Ngọc giản: giống usb của chúng ta

Phương Vũ Hân xem xong, liền nhận ra trong dược điền có một gốc linh thảo là Tẩy Tủy Quả. Tẩy Tủy Quả là chủ dược luyện chế Tẩy Tủy Đan, Tẩy Tủy Đan thường nhân cũng có thể dùng, tác dụng chính là thanh trừ tạp chất trong cơ thể. Tẩy Tủy Quả đơn độc cũng có thể dùng, chỉ là chưa luyện chế dược hiệu quá mức mãnh liệt, dùng xong sẽ không thoải mái. Cũng may nó không tổn hại tới cơ thể người, chỉ làm người thống khổ thôi.

Trước mắt Tẩy Tủy Quả đã thành thục, tổng cộng có 10 quả, quả lớn hơn ngón tay cái một chút, màu sắc hồng nhuận, quả rất thơm vỏ hơi mỏng vỏ, rất mê người. Phương Vũ Hân dựa theo phương pháp đồ lục ghi lại cẩn thận đem quả hái xuống, cho vào hộp ngọc.

Hộp ngọc cô tìm được ở nhà kho, ngay từ đầu cô cho rằng nhà kho trống không, nhưng sau khi cô tiến vào Luyện Khí sơ kỳ, phát hiện nhà kho còn có che giấu trận pháp. Mở cấm chế, bên trong có một đống hộp ngọc cùng bình ngọc, đều là đồ vật của giới Tu chân, có khắc trận pháp không gian trận pháp phong ấn, có hiệu quả giữ tươi, ngăn cản linh khí ăn mòn.

Cô lấy ra một quả Tẩy Tủy Quả, sau đó đậy nắp, phong ấn tự động mở ra, cắt đứt linh khí xung quanh quả. Từ không gian ra, Phương Vũ Hân đem bồn tắm xả hơn nửa nước ấm, sau đó nằm vào, đem Tẩy Tủy Quả vào trong miệng. Tẩy Tủy Quả vào miệng liền hóa thành linh dịch ngọt lành, tự động xâm nhập khắp cơ thể cô, đau đớn khắp người giống như kiến cắn, Phương Vũ Hân lúc đầu còn có thể chịu đựng, dần dần đau đớn càng thêm kịch liệt, cô cuống quít lấy một cái khăn sạch sẽ, dùng hàm răng cắn chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play