Phương Vũ Hân cảnh giác nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ, cô không dám chủ động ra tay, người đàn ông này cho cô cảm giác rất mạnh, cô rất rõ mình không phải đối thủ của đối phương. Sợ đánh thức Bạch Khiêm Khiêm, cô đem thanh âm ép tới rất thấp:
“Anh là ai? Tới nơi này làm gì?”
Bởi vì thân thể người đàn ông che mất ánh sáng bên ngoài, cô căn bản không thấy rõ diện mạo anh, chỉ có thể nhìn ra hình dáng.
Tầm mắt Bạch Diệp chuyển xuống người Bạch Khiêm Khiêm đang nằm trên giường ngủ thật an ổn, biết nó không có việc gì, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra. Nhưng trên mặt không biểu lộ ra điều gì, anh đưa mắt đánh giá kỹ Phương Vũ Hân. Đứng chính diện gần trong gang tấc, anh càng thêm xác định Phương Vũ Hân chính là mẹ ruột Bạch Khiêm Khiêm.
Nghĩ đến quan hệ của Phương Vũ Hân và Khâu Dịch Minh, tâm tình của anh có chút phức tạp. Không đến mức phẫn nộ, càng không đến mức vui mừng, tóm lại là không quá thoải mái. Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, Phương Vũ Hân nếu cùng Khâu Dịch Minh kết hôn, quan hệ bọn họ thật đúng là đủ phức tạp.
Tuy rằng anh cùng Phương Vũ Hân không quen biết, nhưng trên người Bạch Khiêm Khiêm chảy dòng máu của bọn họ điều này không thể chối cãi. Anh cũng không ý định kéo gần quan hệ với Phương Vũ Hân, chỉ quan tâm đến Bạch Khiêm Khiêm, anh nói:
“Bảo vệ tốt cho nó, còn có, đề phòng khâu gia.”
Anh nói xong không chờ Phương Vũ Hân trả lời, bàn tay chống lên cửa sổ nhảy ra ngoài.
Phương Vũ Hân thật không hiểu được, tuy cô không cảm nhận được ác ý ở Bạch Diệp, nhưng đột ngột xuất hiện trong phòng cô đủ khiến cô đề cao cảnh giác, lại không nghĩ rằng đối phương ném một câu không thể hiểu được liền đi. Cô nhảy xuống giường vọt tới cửa sổ, thò người ra nhìn xuống, phía dưới yên tĩnh, không một bóng người, người kia giống như hư không biến mất không dấu vết.
Đóng cửa sổ, kéo bức màn trở lại trên giường, đem dao cẩn thận giấu xuống gối, Phương Vũ Hân mới vừa nằm xuống, Bạch Khiêm Khiêm theo bản năng chen vào lòng ngực cô, trong miệng vô ý thức mà kêu
“Mẹ đừng đi”
Tâm Phương Vũ Hân bỗng dưng mềm nhũn, cô duỗi tay ôm lấy Bạch Khiêm Khiêm, lại nghĩ tới lời Bạch Diệp nói. Anh nói “ bảo vệ tốt cho nó”, tất nhiên là nói đến Bạch Khiêm Khiêm, nói cách khác, anh ta rất có thể là ba ruột Bạch Khiêm Khiêm, nếu anh là ba Bạch Khiêm Khiêm, vì không đưa cậu nhóc theo? Anh thật sự yên tâm? Bọn họ trước giờ chưa từng gặp nhau!
Còn có câu kia “Đề phòng Khâu gia”, câu này so với câu trước “bảo vệ tốt cho nó”, càng làm cho Phương Vũ Hân canh cánh trong lòng. Cô nhớ rõ trong mơ, mạt thế xảy ra Khâu gia khống chế được quân đội, còn bởi vì Khâu Dịch Minh cùng Khâu Hồng Thịnh đều thức tỉnh ra dị năng có công kích cường đại, dẫn tới thế lức Khâu gia so với trước mạt thế khổng lồ hơn. Phương gia cùng Khâu gia giao tình không cạn, Khâu gia đối với anh em bọn họ cũng coi như có nhiều chiếu cố, thẳng đến sau Phương Mộng Dao thả ra lời đồn, làm hỏng hoàn toàn thanh danh Phương gia, anh em bọn họ trên lưng đeo danh xấu, Khâu gia đối với bọn họ chiếu cố từ chỗ sáng chuyển tới chỗ tối.
Lại nói tiếp, lúc ấy người có ý đồ với cô quả thật không ít, nếu không phả thực lực anh trai cô không tồi, cô nhất định không bảo toàn được chính mình, hơn nữa Khâu gia không âm thầm bảo hộ, rất có thể anh em bọn họ sớm bị người hại chết. Cho nên sau khi Khâu Dịch Minh lựa chọn Phương Mộng Dao, cô không có oán hận, chỉ là tiếc nuối hai người có duyên không phận thôi. Nhưng hôm nay cẩn thận nghĩ lại, Khâu gia nếu là thiệt tình bảo hộ anh em bọn họ, lấy quyền thế Khâu gia, làm sao để lời đồn tản ra ngoài?
Anh em bọn họ trong mơ luôn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, mỗi một bước đều như đi trên băng mỏng, rất nhiều vấn đề không dám nghĩ tới, hiện giờ đêm khuya tĩnh lặng, Phương Vũ Hân hồi tưởng lại toàn bộ cảnh trong mơ, rất nhiều chi tiết nhỏ đã từng bỏ qua, giờ nhìn lại từng chút từng chút thấy không thích hợp. Cô càng nghĩ càng cảm thấy trái tim băng giá, cả người rét run, cũng may trong lòng ngực có cái lò sưởi nhỏ ấm áp Bạch Khiêm Khiêm, ấm áp duy nhất hiện giờ.
Ngay lúc này Phương Vũ Hân quyết đinhh đem Bạch Khiêm Khiêm lưu lại bên người nuôi dưỡng. Người đàn ông kia tuy rằng nhìn rất mạnh, nhưng mạt thế thật sự tiến đến, không còn giống như vậy nữa, Bạch Khiêm Khiêm vẫn là đứa nhỏ, lưu tại bên người cô ngược lại an toàn hơn nhiều. Rốt cuộc, cô còn có linh phủ tu tiên.
(Đây là bộ truyện đầu tiên tớ dịch, có sai sót gì mong các độc giả góp ý. Cùng đọc truyện trên d t r uy e n . c o m ủng hộ tớ để có động lực ra chương liên tục nhé! Cảm ơn các độc giả đang theo dõi bộ truyện này.)
……
Dùng xong cơm sáng, Phương Vũ Hân để Bạch Khiêm Khiêm ở lại trong nhà cùng Khúc Thiên Hà bồi dưỡng cảm tình, cô lấy xe ra cửa. Bạch Khiêm Khiêm muốn đi theo, Phương Vũ Hân không đáp ứng. Cô chuẩn bị đến trang trại gia cầm, mua một ít gia cầm sống nuôi ở linh phủ. Trong Linh phủ có mảnh rừng trúc, cô tính toán đem gia cầm sống nuôi bên trong.
Cô không trực tiếp đi xe đến trang trại nuôi trồng gia cầm, mà trước tìm địa điểm dừng xe an toàn, khóa cửa xe, trực tiếp đi vào không gian linh phủ. Ở nhà có Bạch Khiêm Khiêm, cô không dám tiến vào không gian, lúc này liền đi vào, cầm đao chém cây trúc, làm rào chắn đơn giản, ở trong rừng trúc chọn mấy địa điểm, chuẩn bị nuôi thả một ít gà vịt ngỗng, heo dê bò gì đó.
Giấc mơ kia quá chân thật, cô cảm thấy đó không phải là mơ, mà là điềm báo tương lai. Ở trong mơ, cô cùng Phương Vũ Dương bởi vì giai đoạn trước chuẩn bị không đủ, thường xuyên thiếu đồ ăn cùng uống nước, có đôi khi đói đến mức sinh vật khó thể nuốt xuống bọn họ đều ăn. Cho nên có linh phủ không gian, cô tính toán ở bên trong nuôi thả gia súc gia cầm còn có thuỷ sản, cung ứng thực phẩm ngày sau.
Dừng ở địa phương an toàn, Phương Vũ Hân xuống xe, tìm trang trại, ở trong WC thay đổi hình dáng, thuê xe vận tải, chạy đến trang trại gia cầm sống, mua một ít gà vịt ngỗng, còn có bồ câu cùng chim cút, cho vào lồng sắt, đầy một xe vận tải. Đem xe chạy đến nơi không người, cô đem tất cả lồng vào rừng trúc. Sau đó, lái xe đến trang trại phụ cận chăn nuôi gia súc, mua heo, bò, dê, thỏ, đều đưa vào trong rừng trúc.
Trên đường trở về, di động Phương Vũ Hân vang lên. Điện thoại là Phương Vũ Dương gọi tới, anh còn ở nước ngoài xử lý công việc, công việc đã ổn thỏa, đang chuẩn bị trở về, liền gọi điện thoại hỏi Phương Vũ Hân muốn mua gì không, anh thuận tiện mua về cho cô.
Nghe thấy âm thanh Phương Vũ Dương, Phương Vũ Hân kích động thiếu chút nữa rơi lệ. Ở trong mơ, cô cùng Phương Vũ Dương hai năm sống nương tựa lẫn nhau, Phương Vũ Dương thành điểm dựa duy nhất giúp cô sống sót và ký thác tinh thần, nên khi Phương Vũ Dương chết cô bị đả kích thật lớn, nên Phương Vũ Dương chết không đến nửa năm, cô liền rơi vào bẩy rập tử vong của Phương Mộng Dao.
“Anh trai!”
Phương Vũ Hân kêu một tiếng, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống, cô tận lực bình phục thanh âm, mang theo vài phần nghẹn ngào,
“Anh trai, em không muốn gì, anh mau về, em gái nhớ anh.”
Di động truyền ra âm thanh không nguyên vẹn, nhưng Phương Vũ Dương nghe ra cảm xúc Phương Vũ Hân không ổn, anh nghĩ là ai đã khi dễ Phương Vũ Hân làm cô thương tâm, anh quan tâm hỏi:
“Hân Hân, em không sao chứ?”
Phương Vũ Hân nỗ lực làm mình bình tĩnh, thanh âm khôi phục:
“Em không có việc gì, chỉ là nhớ anh thôi, anh mau về nhà đi! Gần đây bệnh cảm khắp nơi, anh bên ngoài bảo trọng thân thể thật tốt a. Quà cũng đừng mua, anh mau về là được.”
Nói xong cô nhớ lại giấc mơ một chút, ở trong mơ Phương Vũ Dương không có cảm nhiễm virus, bình an trở lại. nhưngchưa thấy Phương Vũ Dương cô không yên tâm được.
Vì thế Phương Vũ Hân lại dặn dò, thẳng đến Phương Vũ Dương bảo đảm lập tức ngồi máy bay trở về, cô mới thôi lải nhải, nói Phương Vũ Dương trên đường cẩn thận.
Ngắt điện thoại, Phương Vũ Hân hít vào một hơi thật sâu, cô quyết định chờ Phương Vũ Dương trở về, liền đem sự tình mạt thế còn có linh phủ nói với người nhà. Nhưng trước hết gạt Bạch Khiêm Khiêm, tuy rằng cậu bé mới năm tuổi, nhưng xuất hiện quá mức đột ngột, Phương Vũ Hân chưa thể hoàn toàn tin tưởng cậu bé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT