Khâu Dịch Minh ánh mắt bất thiện nhìn một nam một nữ trước mắt:

“Ý của các ngươi là nói, vốn dĩ bắt được người, nhưng nửa đường bị một người phụ nữ cứu? Người phụ nữ kia còn đánh các ngươi?”

Hai người hổ thẹn cúi đầu càng thấp, bọn họ chưa từng nghĩ đến, người phụ nữ kia tuổi không lớn, dường như là một tiểu thư liễu yếu đào tơ, nhưng xuống tay lại tàn nhẫn, căn bản bọn họ đánh không lại! Ả đàn bà càng hận đến ngứa răng, tiểu hỗn đản kia thật quá đáng, còn dùng nước ớt cay phun ả! Còn có người phụ nữ kia, thật sự quá âm hiểm! Dùng chai nước tẩy trang đựng nước ớt cay! Lúc này mắt ả còn đang nóng rát và đau đây!

Khâu Dịch Minh hừ lạnh một tiếng, hỏi:

“Người phụ nữ kia là ai các ngươi biết không?”

Hai người lắc đầu, sau đó gã đàn ông nhớ đến điều gì liền nói:

“Tôi nhớ kỹ biển số xe cô ta, có thể thông qua biển số xe tìm ra cô ta.”

Nói xong liền gã đọc ra dãy số.

Khâu Dịch Minh nghe vậy, mặt biến sắc, nhíu mày ánh mắt lạnh lùng nhìn gã:

“Cậu xác định không nhìn lầm? Thật sự số này?”

Gã đàn ông vội vàng gật đầu xác nhận, không rõ Khâu Dịch Minh vì sao mặt biến sắc. Tâm tình Khâu Dịch Minh trở nên xấu, anh ta tức giận mắng hai người một câu, đem hai người đạp ra ngoài. Oanh một tiếng, còn không quên cảnh cáo:

“Tôi biết cô ấy là ai, các ngươi không được tìm cô ấy gây ra rắc rối, càng không được xuất hiện trước mặt cô ấy!”

Hai người tuy rằng tò mò, nhưng không dám không nghe. Bọn họ rời đi, Khâu Dịch Minh liền gọi tới một dãy số, điện thoại được kết nối liền hỏi:

“Hôm nay giữa trưa 11 giờ rưỡi có người báo nguy nhặt được một đứa nhỏ không? Bé trai, năm tuổi.”

Nghe thấy đối phương nói không có, anh ta lại hỏi:



“Từ 11 giờ đến bây giờ thì sao? Có người báo nguy không?”

Đối phương vẫn nói không có, sắc mặt Khâu Dịch Minh trở nên xấu cực điểm. Phương Vũ Hân không có gọi điện thoại báo nguy, vậy rất có thể gọi cho Bạch Diệp hoặc người nhà Bạch Diệp. Cứ như vậy, bọn họ muốn dùng Bạch Khiêm Khiêm khống chế Bạch Diệp là không được.

Khâu Dịch Minh tức giận hung hăng đạp cái bàn, cầm lấy di động chuẩn bị gọi cho Phương Vũ Hân hỏi cô, rồi lại không biết nên nói như thế nào, anh ta làm thế nào biết Phương Vũ Hân nhặt được đứa nhỏ? Nếu làm Phương Vũ Hân hiểu lầm anh ta âm thầm theo dõi cô, không tốt, Phương Vũ Hân rất thông minh!

Anh ta do dự một lát, gọi một cuộc gọi khác:

“Giúp tôi tra nhật ký trò chuyện hôm nay của số điện thoại này, dãy số là 189xxxxxxxx, tra được gửi tôi liền.”

Ba phút, anh ta nhận được mẫu tin, đúng là nhật ký trò chuyện điện thoại hôm nay của Phương Vũ Hân. Phương Vũ Hân hôm nay không gọi nhiều cuộc điện thoại, một gọi cho anh ta, còn có một cái dãy số cũng thực quen mắt, là Lệ Thanh Vân, dư lại một cái, chính số điện thoại cảnh sát, trò chuyện không dài. Cục cảnh sát bên kia nói không nhận được báo án, nói cách khác Phương Vũ Hân chưa báo sự tình của Bạch Khiêm Khiêm liền ngắt điện thoại.

Kỳ quái là, Phương Vũ Hân cũng không gọi cho Bạch Diệp hoặc người nhà Bạch Diệp, chẳng lẽ cô còn mang theo Bạch Khiêm Khiêm? Vì cái gì? Nhưng nếu đúng như vậy, chỉ cần Bạch Khiêm Khiêm không liên hệ với Bạch Diệp hoặc người nhà Bạch Diệp, anh ta có thể lợi dụng điểm này.

(Đây là bộ truyện đầu tiên tớ dịch, có sai sót gì mong các độc giả góp ý. Cùng đọc truyện trên d t r uy e n . c o m ủng hộ tớ để có động lực ra chương liên tục nhé! Cảm ơn các độc giả đang theo dõi bộ truyện này.)

……

Phương Vũ Hân nghe Lệ Thanh Vân nói xong cả người đều ngốc, cô nhìn tròng mắt trắng Khiêm Khiêm thể hiện rõ ràng đang rất vui, không muốn kích thích cậu bé, kéo Lệ Thanh Vân đi đến bên cạnh, hạ giọng nói:

“Thanh Vân, cậu đừng nói bậy a! Tớ căn bản là không biết đứa nhỏ, cậu bé căn bản không phải con trai tớ”

Lệ Thanh Vân đang cố ý trêu ghẹo Phương Vũ Hân, nghe vậy nhíu mày:

“Không có khả năng! Tớ vừa rồi làm xét nghiệm, kết quả không có khả năng sai, không tin cậu xem, đây là báo cáo! Độ tương thích 99.9%, cậu bé không phải con trai cậu, tin được sao!”

Phương Vũ Hân cầm kết quả xét nghiệm Lệ Thanh Vân ném lại đây, sau khi xem xong cả người càng cảm thấy khó tin, cô còn tưởng rằng là Lệ Thanh Vân cố ý cùng cô nói giỡn, nhưng trên báo cáo đích xác viết độ tương thích 99.9%, xác định là mẹ con. Chính là, sao có thể? Cô chắc chắn mình tuyệt đối không có sinh con!



Lệ Thanh Vân nhìn sắc mặt cô cũng cảm thấy không thích hợp, liền hạ giọng hỏi:

“Cậu thật sự không biết?”

Phương Vũ Hân gật gật đầu, tâm tình cô hiện tại phi thường phức tạp. Chuyện này, thật sự quá trùng hợp, làm cô thật nghi ngờ! Đứa nhỏ này đột ngột vọt tới , ôm chân cô kêu ‘ Mẹ ’, còn có một nam một nữ đuổi phía sau, bức cô không thể không ra tay. Cậu bé không bằng lòng cho cô báo cảnh sát, cũng không nói người trong nhà là ai. Thấy thế nào, nhìn chuyện thế nào cũng thấy đây là âm mưu.

Chính là, DNA là sẽ không gạt người, đứa nhỏ này là con trai của cô! Cô chưa từng có gặp cậu bé, không biết cậu bé tồn tại, thân thể cậu bé đang chảy dòng máu của cô! Nếu nói đây là âm mưu, mục đích là cái gì? Đứa nhỏ này từ nơi nào tới? Tuổi tác cậu bé khoảng bốn năm tuổi, chẳng lẽ năm sáu năm trước có người đã thiết kế, chuẩn bị dùng đứa nhỏ này tới đối phó cô?

Phương Vũ Hân ngẫm lại cảm thấy vớ vẩn! Nếu là vì tài sản Phương gia, tính kế ba cô cùng anh trai so tính kế cô còn tin được! Huống chi, nếu thật sự có người làm ra như vậy, muốn tính kế cô, cần gì phải phải chờ tới đứa nhỏ bốn năm tuổi mới đến tìm cô?

Hay chỉ trùng hợp? Hoặc là, Lệ Thanh Vân xét nghiệm xảy ra vấn đề? Hoặc là, bản thân Lệ Thanh Vân có vấn đề? Nhưng cô đối Lệ Thanh Vân có hiểu biết, Phương Vũ Hân ở trong lòng thầm lắc đầu, Lệ Thanh Vân không phải người như vậy. Hơn nữa trong mơ, Lệ Thanh Vân thức tỉnh dị năng hệ thủy, vẫn luôn giúp cô. Bằng không, cô không sống lâu được như vậy.

Lệ Thanh Vân nhìn cô không ngừng biến hóa sắc mặt, cũng biết sự tình không thích hợp. Huống chi cô cùng Phương Vũ Hân là bạn bè cũng là bạn học, nhìn tuổi tác đứa nhỏ, nếu Phương Vũ Hân mang thai thời gian hẳn là năm nhất. Khi đó, Phương Vũ Hân căn bản không có mang thai!

Cô cũng không xác định, liền nói:

“Lấy mẫu thêm một lần nữa, tớ làm lại xét nghiệm.”

Phương Vũ Hân gật đầu, trong ánh mắt ẩn ẩn chờ mong. Cô thật sự hy vọng, là Lệ Thanh Vân kiểm tra sai. Bằng không, cô biết giải thích đứa nhỏ làm sao mà có.

Bạch Khiêm Khiêm tuy rằng không nghe thấy Phương Vũ Hân cùng Lệ Thanh Vân nói gì đó, nhưng bé ý thức được Phương Vũ Hân không muốn nhận bé, bé mất mát cúi đầu. Lệ Thanh Vân một lần nữa lấy mẫu, bé vẫn phối hợp.

Chờ Lệ Thanh Vân mang theo mẫu trở về phòng nghiên cứu, Phương Vũ Hân nhìn vẻ mặt mất mát Bạch Khiêm Khiêm nói không ra lời. Rõ ràng cô mới là người bị hại, nhưng lúc này cô cảm thấy chột dạ, không biết nên nói cái gì. Bạch Khiêm Khiêm thoạt nhìn thực khát vọng có mẹ, mặc kệ cô nói cái gì, đối cậu bé mà nói tựa hồ đều thương tổn.

Phương Vũ Hân dứt khoát cái gì đều không nói, cứ lẳng lặng chờ đợi, cô dần dần lâm vào suy nghĩ, bắt đầu hồi năm nhất. Cô theo học đại học Bối thị, năm nhất liền bắt đầu tham gia tình nguyện, trong đó có một đoạn thời gian, cô làm tình nguyện tại công ty dược phẩm, cùng tham gia nghiên cứu hạng mục quan trọng.

Tính thời gian, nếu đứa nhỏ này thật là con trai cô, như vậy công ty dược phẩm kia khả năng có vấn đề! Cô đang nghĩ ngợi, Lệ Thanh Vân cầm tờ báo cáo ra tới. Cô ấyđi đến trước mặt Phương Vũ Hân đem báo cáo cho cô, khẳng định mà nói:

“Cậu bé đúng là con trai cậu, không có sai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play