Hai tháng sau……

Chỉ chớp mắt, Thiên Độ Thuyền tiến vào khu biển sâu đã được hai tháng. Từ sau khi tiến vào khu biển sâu, yêu thú rõ ràng nhiều lên. Yêu thú cấp ba và cấp bốn thường xuyên đều sẽ đánh lén Thiên Độ Thuyền. Nhưng cấp bậc của chúng không đủ, mỗi một lần công kích đều trực tiếp bị vòng phòng hộ trên Thiên Độ Thuyền chắn lại, cũng không tạo thành bất luận thương tổn gì với Thiên Độ Thuyền và hành khách trên thuyền.

Cứ việc là một đường hữu kinh vô hiểm, nhưng tất cả tu sĩ ngồi trên Thiên Độ Thuyền, ai cũng không dám nhẹ dạ. Bởi vì Âu Dương Hiểu Thiên đã thông tri toàn thuyền chuyện Thiên Độ Thuyền đã vào khu vực biển sâu. Hơn nữa, hiện tại Thiên Độ Thuyền mặc kệ là ban ngày hay là buổi tối, tốc độ chạy đều là gấp ba trước đó, nhưng nếu cảm thấy tốc độ nhanh hơn, chỉ cần không phải ngốc tử đều có thể cảm giác được một chút.

Hai tháng thời gian này đối với Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mà nói, thật sự là quá nhanh chóng.

Nhìn trên giá áo treo hai kiện trung y dán đầy linh phù, Liễu Thiên Kỳ vừa lòng mà gợi lên khóe miệng. Tiêu hai tháng thời gian, rốt cuộc đã hoàn thành.

"Tiểu Thụy, tới đây, thử xem ta linh phù phòng hộ y ta làm này!" Liễu Thiên Kỳ nói, cầm lấy một kiện trong đó.

Nhìn y phục trong tay ái nhân, mặc kệ là tay áo, vạt áo trước, hay là phía sau lưng, nơi nơi đều là phù rậm rạp, Kiều Thụy không khỏi giật giật khóe miệng. "Thiên Kỳ, ta mặc như vậy, người khác nhìn thấy sẽ cười ta tham sống sợ chết mất."

"Yên tâm, không mặc bên ngoài, chúng ta mặc bên trong, người khác nhìn không tới." Liễu Thiên Kỳ đã đi tới, trực tiếp cởi đai lưng Kiều Thụy, cởi cả áo ngoài, mặc quần áo mặc lên người Kiều Thụy.

Kiều Thụy nhìn bản thân mình giờ phút này bị linh phù vây quanh, một thân linh phù, y gãi gãi đầu, cảm thấy nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười.

"Nhớ kỹ, trên quần áo này tổng cộng có 180 linh phù. Vạt áo trước có 70 linh phù. 13 lá Cố Bổn phù cấp bốn, 40 Kim Thuẫn phù và Thủy Ba phù cấp ba. Đều là Phòng Hộ phù. Phía sau lưng cũng có 70 linh phù, là 30 lá Phản Đạn phù và 40 lá Tụ Linh phù. Trên tay áo bên trái 20 lá phù là Tị Thủy phù. Tay áo phải 20 lá là Gia Tốc phù cùng với Truyền Tống phù." Liễu Thiên Kỳ một bên thắt lại quần áo dây lưng cho ái nhân, một bên nghiêm túc giới thiệu tác dụng của các loại phù.

"Dạ, ta nhớ kỹ rồi." Kiều Thụy gật đầu, đem lời Liễu Thiên Kỳ nói chặt chẽ ghi tạc trong lòng.

"Chúng ta hiện tại đã tiến vào khu biển sâu được hai tháng. Cho nên ta làm phòng hộ y này cho đệ, mỗi ngày đệ đều phải mặc, không thể cởi ra. Mặt khác, Công Kích phù cấp ba, cấp bốn này đệ cũng phải mang theo trên người." Mặc tốt áo ngoài cho ái nhân xong, Liễu Thiên Kỳ lại lấy ra một xấp công kích linh phù đưa cho ái nhân.

Trong nguyên tác nói, lúc Thiên Độ Thuyền đi qua khu biển sâu, gặp yêu thú công phá vòng phòng hộ, thời gian chính là lúc Thiên Độ Thuyền tiến vào khu biển sâu khoảng hai tháng đến ba tháng, tính tính thử ngày, cũng sắp tới rồi.

"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, tiếp nhận những linh phù đó, thu vào trong đai lưng trữ vật của mình.

Mười ngày sau……

Liễu Thiên Kỳ ngồi trong khoang thuyền, vẫn là trước sau như một đang vẽ bùa, mà Kiều Thụy lại giúp đỡ Liễu Thiên Kỳ chuẩn bị tài liệu chế tác dịch phù văn. Vợ chồng son có thể nói là phu xướng phu tùy, bận rộn vui vẻ vô cùng.

Đột nhiên, thân thuyền mãnh liệt lay động lên. Bút trong tay Liễu Thiên Kỳ vừa trượt, một lá Kim Hỏa phù chuẩn bị vẽ xong cứ như vậy mà hỏng mất.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Nhìn thấy bột xương trên bàn cực cực khổ khổ mài ra thế nhưng rải đầy đất, Kiều Thụy oán giận ra tiếng.

"Hẳn là bị yêu thú công kích." Liễu Thiên Kỳ động tác nhanh chóng thu hồi đồ dùng vẽ phù trên bàn.

"Bị công kích sao? Không thể nào, trước đó cũng bị yêu thú cấp bốn công kích qua mà, không phải cũng không có gì sao?" Kiều Thụy cũng thu hồi bột phấn và tài liệu trong tay.

"Hẳn là yêu thú cấp năm công kích." Tiếng Liễu Thiên Kỳ vừa ra, thân tàu lại kịch liệt đong đưa một trận.

"Thiên Kỳ." Kiều Thụy đỡ bàn, ổn định thân thể của mình, nhẹ gọi ra tiếng.

"Đi, chúng ta lên boong tàu nhìn xem!" Liễu Thiên Kỳ kéo lại tay Kiều Thụy, mang theo người rời khoang.

Trong từng đợt lay động, Kiều Thụy cùng với Liễu Thiên Kỳ phế đi sức Lạc thật lớn mới đến được boong tàu.

Giờ phút này, boong tàu đã tụ tập rất nhiều tu sĩ, Mộng Phỉ cùng với Âu Dương huynh đệ, mọi người cũng đều trong đám người. Tất cả mọi người ngửa đầu, nhìn lên trên đỉnh đầu.

Kiều Thụy tò mò mà ngẩng đầu lên, Liễu Thiên Kỳ cũng nhìn lên.

Chỉ thấy, trên đỉnh đầu các vị tu sĩ, một con bạch tuột lớn hơn hai mươi mễ nằm sấp trên vòng phòng hộ, giờ phút này đang dùng tám cái chân của nó gắt gao dây dưa vòng phòng hộ của Thiên Độ Thuyền, từng cái chân dài giống như rắn nước mọc đầy giác hút, giờ phút này đang công kích mãnh liệt tầng phòng hộ hơi mỏng kia. Mà lúc công đánh, đồng thời, nó cũng sẽ thường thường mà phun ra mực nước, ý đồ ăn mòn vòng phòng hộ.

Chẳng những đại bạch tuộc to lớn đang tiến công, ngay cả các hải thú khác cũng đều bò lên trên vòng phòng hộ, khởi xướng vây công Thiên Độ Thuyền. Tuy các hải thú khác đều là hải thú cấp ba và cấp bốn, uy lực cũng không đủ để công phá vòng phòng hộ Thiên Độ Thuyền. Nhưng bọn yêu thú này số lượng đông đảo, đã phá hỏng đường đi của Thiên Độ Thuyền, làm Thiên Độ Thuyền vô pháp đi thêm, chỉ có thể bị buộc dừng lại.

"Lục hoàng tử!" Dưới sự lung lay của boong tàu, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy thật vất vả mới đến được chỗ Mộng Phỉ và Âu Dương Hiểu Thiên bọn họ.

"Liễu đạo hữu, Kiều đạo hữu!"

"Lục hoàng tử, đại bạch tuộc kia nhìn rất lợi hại, không biết vòng phòng hộ của chúng ta có chắn được không?" Nói đến đây, Kiều Thụy không khỏi có chút lo lắng.

"Là yêu thú cấp năm, hơn nữa, loại bạch tuộc này có độc, vòng phòng hộ chỉ sợ chưa chắc có thể chắn nổi." Nói đến chuyện này, Âu Dương Hiểu Thiên nhíu chặt mày.

Nghe được Âu Dương Hiểu Thiên nói, các tu sĩ khác cũng bị dọa không nhẹ. Đều đề cao cảnh giác. Nghĩ thầm: Nếu thật sự ngăn không được vậy nên làm sao bây giờ? Kia chính là yêu thú cấp năm, cấp năm đó!

"Yêu thú cấp năm sao? Khó đối phó rồi!" Nghe được trượng phu nói là yêu thú cấp năm, Mộng Phỉ không khỏi nhăn mày.

"Chỉ là một con, không cần lo lắng!" Nhìn nhìn thê tử, Âu Dương Hiểu Thiên nhẹ giọng an ủi.

"Lục hoàng tử, thập lục hoàng tử, hai vị thiếu chủ không sao chứ?" Một lát sau, một vị lão giả áo xám và một vị lão giả áo lam đi tới bên này.

"Tôn trưởng lão, Đổng trưởng lão." Nhìn thấy người tới, huynh đệ Âu Dương tất cung tất kính mà cúi đầu hành lễ, ngay cả Âu Dương Hiểu Phong ngày thường cà lơ phất phơ cũng không dám chậm trễ hai người này chút nào.

Nhìn hai vị lão giả này được hai huynh đệ tôn trọng như thế, Liễu Thiên Kỳ híp híp mắt. Người có thể khiến hai hoàng tử lễ đãi như vậy, hai người này vô cùng có khả năng là Nguyên Anh đại năng, cũng vô cùng có khả năng là hai vị đại năng bảo hộ Thiên Độ Thuyền.

Rốt cuộc, Thiên Độ Thuyền mặc dù là pháp khí cấp năm, muốn ở Cẩm Châu cùng với Vân Châu đi tới đi lui cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho nên, Âu Dương hoàng thất không có khả năng không để lại đường lui. Hai vị này hẳn là liền là át chủ bài của Âu Dương gia.

"Hai vị trưởng lão, con đại bạch tuộc này ầm ĩ nháo rất hung tợn, vẫn luôn dùng độc dược ăn mòn vòng phòng hộ của chúng ta, cứ như vậy đi xuống, vòng phòng hộ chỉ sợ sẽ có nguy hiểm." Nói đến đây, Âu Dương Hiểu Thiên không khỏi có chút lo lắng.

Hiện tại tiến vào khu biển sâu mới hai tháng, theo lộ tuyến đã định, bọn họ ít nhất còn muốn ở khu biển sâu qua mười tháng thời gian, nếu vòng phòng hộ bị phá hư, đó chính là trong mười tháng kế tiếp, bọn họ sẽ mất đi vòng phòng hộ bảo hộ. Chuyện này là chuyện Âu Dương Hiểu Thiên nghĩ cũng không dám nghĩ. Nếu không có vòng phòng hộ, Thiên Độ Thuyền muốn tới được Cẩm Châu thì chỉ sợ là khó như lên trời!

"Thiếu chủ, không bằng trực tiếp mở vòng phòng hộ ra nghênh địch đi, nếu vòng phòng hộ hư hao, chúng ta về sau sẽ càng nguy hiểm." Nhìn Âu Dương Hiểu Thiên, Tôn trưởng lão truyền âm cho đối phương.

"Chỉ là, đó là yêu thú cấp năm đấy?" Nói đến chuyện này, Âu Dương Hiểu Thiên có chút lo lắng.

"Thiếu chủ không cần lo lắng, ta và Đổng đạo hữu có thể liên thủ đối phó yêu thú."

"Ừm, được rồi." Âu Dương Hiểu Thiên gật đầu đáp ứng.

"Mọi người đều lui về phía sau đi, chú ý một chút, vòng phòng hộ lập tức phải mở ra!" Ánh mắt đảo qua mọi người bên cạnh, Âu Dương Hiểu Thiên truyền âm cho thân nhân bằng hữu.



Được nghe lời này, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, đám người Mộng Phỉ lập tức đều đề phòng lên.

Trong từng đợt lay động kịch liệt, vòng phòng hộ Thiên Độ Thuyền chậm rãi mở ra, hai vị Nguyên Anh trưởng lão phi thân dựng lên, quấn lên con đại bạch tuộc to lớn.

Đại bạch tuộc bị hai Nguyên Anh vây quanh, không rảnh phân thân công kích các tu sĩ khác. Nhưng hải thú khác lại không bị ngăn cản, nên rất nhanh, bọn yêu thú cấp ba cấp bốn chen chúc bò từ trong biển ra, leo lên Thiên Độ Thuyền. Bắt đầu cùng chém giết với tu sĩ trên thuyền.

"A, cứu mạng……"

"Hải thú lên thuyền, chạy mau, chạy mau!"

"Không!"

"A!!!!"

Trong phút chốc, boong tàu trở thành luyện ngục nhân gian, yêu thú và tu sĩ đánh vào nhau, rất nhiều tu sĩ không kịp phản ứng trực tiếp bị yêu thú cắn nuốt vào bụng. Còn có rất nhiều tu sĩ ở trong khoang thuyền chưa kịp, hoặc là nói không dám chạy ra, trực tiếp bị nhốt trong khoang, có bị yêu thú cuốn ra tới trực tiếp ăn luôn, có bị yêu thú áp sụp xà nhà trực tiếp bị đè chết trong khoang thuyền.

Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, mùi máu tươi, mùi tanh của biển nhi hỗn hợp vào nhau, làm người buồn nôn!

Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy phi thân lên, một trước một sau vây quanh một con cá chình đang ở boong tàu ăn người, con cá chình này là cấp bốn trung kỳ thực lực. Toàn thân màu đen ánh xanh, chiều dài chừng tám mét, vòng eo thô to giống như thùng nước, sau khi lên Thiên Độ Thuyền đã đại sát tứ phương, ăn luôn hai tu sĩ Trúc Cơ.

"Hây!" Liễu Thiên Kỳ vung Thủy Thiên Kiếm trong tay, không lưu tình chút nào mà trực diện công kích, hướng tới đầu cá chình cá đâm tới.

"Hây!" Kiều Thụy dừng bên cạnh cá chình, nắm tay của y cũng tới rồi.

Bị Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy hợp lực công kích, cá chình vốn vừa mới ăn no nê thật cao hứng, giờ phút này lại có vẻ có chút buồn bực, thân mình giống như rắn dài vặn vẹo một chút, trên vảy xanh đen lập tức hiện ra một đạo điện quang, công kích lén về phía Kiều Thụy.

Nhìn thấy cái đuôi mang theo điện quang đập về phía mình, Kiều Thụy lấy Thiên Lôi Thần Phủ ra, trực tiếp chặn lại công kích của nó.

Điện lưu trên người cá chình tuy rất đủ, nhưng so sánh với Thiên Lôi Thần Phủ vẫn là kém xa, Thiên Lôi Thần Phủ là pháp khí thượng cổ, lại là đồ vật bị lôi điện dựng dục ra tới, nên rìu này không chút nào sợ hãi điện lưu của cá chình, điện lưu đụng phải lôi quang màu tím trên rìu, ngược lại là cá chình rơi xuống hạ phong.

Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều là Kim Đan hậu kỳ, mà cá chình lại chỉ có cấp bốn trung kỳ, lhơn nữa điện lưu của nó vô dụng với Kiều Thụy. Năm lần bảy lượt công kích đều để Kiều Thụy chiếm thượng phong, mắt thấy có thể giải quyết được cá chình. Nhưng trong giây lát, sau lưng Kiều Thụy ác hàn một trận, y không kịp nghĩ nhiều, lập tức kích hoạt Phản Đạn phù trên người.

Nhìn thấy trên người ái nhân sáng lên một đạo kim quang, Liễu Thiên Kỳ không khỏi mở to hai mắt nhìn. Hắn trực tiếp tung ra năm lá công kích phù, giải quyết luôn con cá chình phóng điện kia.

"Ầm……" Một đạo công kích bị bắn ngược trở về, trực tiếp dừng trên người Từ Vi Vi.

"Phụt……" Từ Vi Vi mở miệng hộc ra một mồm to máu, một khuôn mặt trắng bệch.

"Không, không có khả năng, Kiều Thụy ngươi tên khốn này!" Không thể tưởng tượng mà nhìn Kiều Thụy lông tóc không tổn hao gì, trong mắt Từ Vi Vi tràn ngập hoang mang và không thể tin tưởng.

Tại sao lại như vậy, vì cái gì mình rõ ràng đánh lén thành công, nhưng đối phương lại lông tóc không tổn hao gì, mà mình ngược lại lại bị thương kia chứ?

Không, không có khả năng, nàng không cam lòng, không cam lòng! Kiều Thụy kia vừa thô lỗ lại dã man, có cái gì tốt? Vì sao Lam sư huynh sẽ nhớ mãi không quên loại người này mà lại không thèm liếc mắt nhìn mình một cái? Vì sao chỉ là một Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng mình là Trúc Cơ hậu kỳ thế mà cũng giết không chết?

Tại sao? Đến tột cùng là tại sao?

Giải quyết con cá chình kia, Liễu Thiên Kỳ liền lạnh một khuôn mặt. Nhìn hướng về phía Từ Vi Vi miệng phun máu tươi mị híp mắt, đáy mắt hắn tràn đầy sát ý thị huyết, xoay tay lại lại trực tiếp bổ một chưởng. Một chưởng này hắn không lưu thủ chút nào, là sử dụng mười thành linh lực đánh ra.

Đáng giận, thế mà dám đánh lén Tiểu Thụy, quả thực là tìm chết!

"A……" Từ Vi Vi tránh cũng không thể tránh, trực tiếp trúng chiêu, thân mình giống như là một khối vải rách, thẳng tiếp bay ngược ra ngoài.

"Từ sư muội!"

"Từ sư muội!"

Phùng Tiến và Trương Mẫn kinh hô ra tiếng, lập tức chạy tới, vội vàng đỡ Từ Vi Vi. Có điều đáng tiếc, giờ phút này Từ Vi Vi đã là một khối thi thể!

"Liễu Thiên Kỳ, ngươi tên khốn kiếp này!" Quát to một tiếng, Phùng Tiến nắm bảo kiếm mang huyết, hướng tới đối mặt Liễu Thiên Kỳ rồi trực tiếp vọt qua.

Nhìn thấy Phùng Tiến hai mắt huyết hồng, huy kiếm công kích về phía mình, Liễu Thiên Kỳ lập tức huy kiếm đón lên.

Phùng Tiến là Kim Đan sơ kỳ, thực lực này, ở trên thuyền có thể nói đã xem như không tồi. Nhưng so sánh với Liễu Thiên Kỳ lại còn kém thật sự xa.

Lúc bắt đầu động thủ, Liễu Thiên Kỳ cũng không hạ tử thủ, bởi vì hắn cảm thấy không oán không thù không cần thiết giết người. Chỉ là, Liễu Thiên Kỳ không xuất toàn lực, Phùng Tiến lại chiêu chiêu tàn nhẫn, dục trí Liễu Thiên Kỳ vào chỗ chết.

Hai mươi chiêu xuống dưới, phát hiện đối phương chiêu chiêu lấy mạng, Liễu Thiên Kỳ cũng liền không lưu thủ nữa, không ra mười chiêu, một kiếm đâm xuyên qua ngực Phùng Tiến.

"A……" Ấn ngực phải thương, Phùng Tiến liên tục lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với Liễu Thiên Kỳ.

"Phùng sư đệ!" Hai người nam chính và Vương Nam chạy tới bên này.

"Lam sư huynh, Vương sư huynh, các ngươi tới vừa lúc, súc sinh này giết Vi Vi. Các ngươi mau giết hắn, vì Vi Vi báo thù!" Nhìn thấy đồng bạn đã đến, Phùng Tiến mừng rỡ như điên.

"Này……" Nghe vậy, nam chính và Vương Nam liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Ta nói Từ Vi Vi tiện nha đầu kia sao lại đánh lén ta kia chứ? Hóa ra là do ngươi chỉ thị. Các ngươi đều là cá mè một lứa, không một thứ tốt, muốn đánh thì động thủ đi, chúng ta không sợ ngươi!" Kiều Thụy nói, đến bên cạnh Liễu Thiên Kỳ.

Vừa rồi thu thi thể cá chình, nếu không phải bị một con yêu thú cấp bốn sơ cấp cuốn lấy, y nhất định một rìu chém chết tên khốn gọi là Phùng Tiến kia. Dám mắng Thiên Kỳ, quả thật là khốn kiếp, vương bát đản.

"Không, ta không có bảo Từ sư muội đánh lén ngươi!" Đối diện đôi mắt tràn ngập phẫn hận của Kiều Thụy, nam chính rất bản năng mà trả lời.

"Xì, nếu ta tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi thì ta không phải Kiều Thụy rồi!" Trừng mắt nhìn đôi mắt đối phương, Kiều Thụy mới không tin.

Nếu không phải Lam Vũ Minh sai sử, nha đầu họ Từ chết tiệt không oán không thù với y, vì cái gì sẽ đánh lén y?

"Ta……"

Nam chính giải thích còn không kịp ra khỏi miệng, hai con lươn cấp bốn trung kỳ đã vây quanh lại đây, công kích thẳng đến nam chính và Vương Nam. Ba người lập tức đánh nhau với chúng.



"Thiên Kỳ, chúng ta có đi giúp hai con lươn kia không?" Kiều Thụy nghiêng đầu hỏi ý kiến Liễu Thiên Kỳ.

Nếu lúc này bọn họ đi qua, phỏng chừng ba gia hỏa kia xác định vững chắc là chống đỡ không được.

"Không cần, đuôi thuyền bên kia có con ba ba, chúng ta qua nhìn xem!" Nam chính trong một chốc giết không được, Liễu Thiên Kỳ cũng không muốn lãng phí thời gian trên người hắn. Huống hồ, Liễu Thiên Kỳ cũng càng không muốn ái nhân dừng tầm mắt trên người đối phương.

"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, cùng Liễu Thiên Kỳ bay về đuôi thuyền.

Thực lực của con ba ba này là cấp bốn hậu kỳ, mạnh hơn cá chình một chút. Hơn nữa, mai của ba ba thập phần cứng rắn, rất nhiều tu sĩ đều bó tay không biện pháp với nó, đụng tới nó cũng chỉ có thúc thủ chịu trói. Nhưng Liễu Thiên Kỳ lại rất thích mai ba ba này, hắn cảm thấy, nếu có thể lấy được mai ba ba thì có thể để Mộng Phỉ luyện chế một kiện pháp y cho Tiểu Thụy, như vậy ái nhân an toàn cũng càng có bảo đảm.

Múa may bảo kiếm trong tay, Liễu Thiên Kỳ mỗi một kiếm đều hướng về phía đầu ba ba công kích. Mà Kiều Thụy cũng nắm trong tay Thiên Lôi Thần Phủ, công kích về phía tứ chi mềm mại của nó. Dù sao mai ba ba cứng rắn thế kia không dễ dàng phá vỡ như vậy.

Nhưng mặc dù là tứ chi và đầu, vảy trên người ba ba cũng thập phần cứng rắn. Hơn nữa, con ba ba này láu cá thật sự, Liễu Thiên Kỳ liên tiếp chém ra vài kiếm, không phải bị móng vuốt nó chụp bay thìlà bị vảy cứng rắn chặn lại, căn bản thương không đến nó.

Kiều Thụy bên này công kích cũng không phải quá thuận lợi, tuy rằng Thiên Lôi Thần Phủ tương đối dùng tốt, nhưng con ba ba này lại giật mình, vài lần công kích đều bị nó né tránh.

Thu hồi bảo kiếm, Liễu Thiên Kỳ thả ra ba con thủy long, một lá Băng Phong phù vung ra ngoài, thủy long hóa thành băng long, bay thẳng lao xuống con ba ba.

Con ba ba rụt rụt cổ, một đám thủy cầu liền vây quanh qua ba con băng long.

"Ầm! Ầm!" Băng long của Liễu Thiên Kỳ đánh nát thủy cầu của ba ba.

Một bên là Liễu Thiên Kỳ phối hợp băng long công kích, nhắm ngay chân sau ba ba là một hồi mãnh chém, thủy cầu bị đánh bại. Phía sau lại có Kiều Thụy càn quấy đánh lén, tâm tình ba ba phi thường buồn bực, đầu, tứ chi và cái đuôi co rụt lại, ba ba co rút mình lại vào mai, rồi sau đó bay thẳng đến Kiều Thụy va chạm qua.

"Ý!" Kiều Thụy kinh hô một tiếng, vội vàng bay lên, trốn tránh đối phương xông vào.

Một kích chưa trúng, ba ba lại hướng tới Kiều Thụy va chạm qua.

Ba con băng long gào thét tới, lập tức vây quanh ba ba, đem Kiều Thụy chắn phía sau, có điều mai ba ba thập phần cứng rắn, rất nhanh, băng long đã bị nó nhất nhất đâm nát.

Mai ba ba ở giữa không trung không ngừng xoay tròn, lại một lần hướng tới Kiều Thụy va chạm lại.

"Hây!" Kiều Thụy quát to một tiếng, một rìu bổ tới chặn lại ba ba, nhưng một rìu này khi chém vào mai ba ba thì một chút tác dụng cũng không có, không tạo thành chút tổn thương nào.

"Hây!" Liễu Thiên Kỳ nắm một thanh kiếm dùng nước biến ảo mà thành thủy kiếm, bay thẳng đâm tới móng vuốt ba ba.

"Đùng đùng đùng…."

Thủy kiếm vừa đâm vào đã phát ra tiếng nổ vang liên tiếp, ba ba trực tiếp bị hất nằm trên mặt đất.

Nhìn thấy ba ba ghé vào trên boong tàu, vươn đầu phẫn hận mà trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ, một móng vuốt đã bị Liễu Thiên Kỳ tạc nát, Kiều Thụy thừa cơ mà lên, một rìu liền hướng tới đầu ba ba bổ tới.

Ba ba rụt đầu vội vàng trốn tránh. Theo đó, từng đạo cột nước công kích về phía Kiều Thụy.

Đầu ngón tay vừa chuyển, Liễu Thiên Kỳ bắn ra năm viên bọt nước nhỏ, hướng tới một móng vuốt khác của ba ba công kích qua.

Kiều Thụy xem chuẩn thời cơ, chờ đến một khắc ba ba ăn đau mà vươn cổ kia, trực tiếp một rìu chém rớt đầu ba ba.

Nhìn con ba ba rốt cuộc đã giải quyết xong, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Thu chiến lợi phẩm, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mới vừa thở hổn hển khẩu khí, một con hải mã lại du đãng qua.

Kiều Thụy vung rìu, trực tiếp đón lên.

Nắm kiếm trong tay, Liễu Thiên Kỳ vừa muốn qua đó hỗ trợ thì chợt cảm giác được trong chỗ tối có hai tầm mắt bất thiện đang nhìn chằm chằm Kiều Thụy. Thân mình vừa chuyển, Liễu Thiên Kỳ nhìn sang nơi phát ra hai tầm mắt kia, thấy được một tu sĩ trung niên đang nhìn chằm chằm Kiều Thụy đang đánh nhau với hải mã.

Hải mã là yêu thú cấp bốn sơ kỳ, nên dù Liễu Thiên Kỳ không hỗ trợ, bản thân Kiều Thụy chưa cần đến một chén trà nhỏ công phu cũng đã nhẹ nhàng thu phục.

Vừa mới giải quyết hải mã, Kiều Thụy còn không kịp cao hứng thì đã cảm giác một trận ác phong đánh úp lại. Còn không đợi Kiều Thụy kích hoạt Phản Đạn phù trên người, bỗng cảm giác được công kích tà á sau lưng kia biến mất.

Chờ đến Kiều Thụy quay người lại, phát hiện Thiên Kỳ đã cùng một nam tử trung niên đánh nhau.

Tu sĩ trung niên là Kim Đan trung kỳ, cũng là võ tu, tự giác duỗi tay không yếu. Nhưng sau khi cùng Liễu Thiên Kỳ đánh lên tới, vẫn đều bị đè nặng đánh.

"Vị đạo hữu này, ngươi không đi giết yêu thú, lại vô duyên vô cớ động thủ với ta, này không khỏi quá kỳ quái rồi?"

"Hừ, ngươi đánh lén đạo lữ ta, cũng dám dõng dạc nói ta vô duyên vô cớ động thủ với ngươi sao?" Liễu Thiên Kỳ khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, đáy mắt tràn đầy sát ý phẫn hận và thị huyết.

Thật to gan, thế mà dám đánh lén Tiểu Thụy, quả thực chính là tìm chết!

"Ta……" Nghe vậy, tu sĩ trung niên nhăn nhăn mày. Trước đó còn tưởng rằng hai người chỉ là quan hệ hợp tác, không thể tưởng được thế mà là đạo lữ sao?

"Đạo hữu hiểu lầm, ta chỉ là coi trọng mai con ba ba kia, muốn cùng vị đạo hữu kia mua sắm mà thôi!"

"Mua sắm? Giết người đoạt bảo đi?" Liễu Thiên Kỳ không thấy được người này có ý tứ mua sắm gì.

"Ngươi…."

"Hây!" Kiều Thụy giơ lên rìu trong tay, một rìu liền hướng tới giữa lưng đối phương bổ tới.

Yêu thú đều bò đầy thuyền rồi, loại vương bát đản này không biết đi giết yêu thú, lại một lòng nghĩ tính kế người khác giết người đoạt bảo, thật là đáng giận.

"A!" Tu sĩ trung niên kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng trốn tránh, nhưng gã trốn được rìu của Kiều Thụy lại không tránh thoát kiếm của Liễu Thiên Kỳ, bị một kiếm đâm trúng bụng, trực tiếp mở rộng ổ bụng.

"Khốn kiếp!" Tu sĩ kia quát to một tiếng, đè lại miệng vết thương to trên vụng, vội vàng nuốt vào một viên đan dược chữa thương.

Nhưng Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cũng sẽ không cho gã thời gian nghỉ ngơi, thừa dịp gã nuốt đan dược, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp lại đâm ra hai kiếm. Mà Kiều Thụy công kích cũng không hề chậm trễ.

Dưới hai người giáp công, tên tu sĩ trung niên rất nhanh đã trở thành một khối thi thể.

Nhổ lấy nhẫn không gian của đối phương, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy phi thân rời đi, bay thẳng đến một con yêu thú khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play