Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 121


2 năm

trướctiếp

Vài ngày sau, trong nhà gỗ nhỏ của Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy trong học viện Thánh Đô.

“Thiên Kỳ, uống một ngụm trà đi!” Nhìn ái nhân suốt ngày lo lắng sốt ruột, Kiều Thụy đau lòng đi tới bên cạnh ái nhân, đưa lên một chén trà nóng.

Từ sau khi biết phụ thân và An thúc bị Vương Tấn kia bắt đi, mấy ngày nay, Thiên Kỳ luôn buồn bực khó chịu, cơm cũng không ăn, buổi tối cả giấc cũng ngủ không tốt. Chuyện này làm Kiều Thụy xem trong mắt, đau trong lòng, khiến y không biết nên như thế nào cho phải.

Liễu Thiên Kỳ ngẩng đầu, nhìn Kiều Thụy đứng bên cạnh, hắn ngẩn người, ngay sau đó duỗi tay đem người kéo vào trong lòng mình, để đối phương ngồi trên đùi mình.

“Tiểu Thụy, mấy ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều, ta... ta có chuyện muốn thương lượng với đệ một chút!” Nghiêm túc mà nhìn ái nhân trong lồng ngực, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng nói.

"Ừm, huynh nói đi." Nghe được ái nhân dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy nói lời này, trong lòng Kiều Thụy đã đoán được một chút. Nhưng bất kể ái nhân đã quyết định chuyện gì, làm bạn lữ, Kiều Thụy đều sẽ vô điều kiện ủng hộ đối phương.

“Ta muốn đi Cẩm Châu tìm phụ thân và An thúc. Mẫu thân đã sớm đã qua đời, phụ thân là thân nhân duy nhất trên đời này của ta. Ta muốn biết cha sống có được sống, cha có còn ở nhân gian không. Ta không muốn ở chỗ này mỗi ngày lo lắng đề phòng mà ngốc nghếch chờ. Ta cũng không muốn mỗi buổi tối đều gặp ác mộng, mơ thấy phụ thân và An thúc chịu khổ.” Nói đến đây, vẻ mặt Liễu Thiên Kỳ đầy thống khổ.

Xuyên qua mà đến, phụ thân và Tiểu Thụy là quan trọng nhất của hắn, cũng là tài phú lớn nhất đời này của hắn. Nhưng chính là hiện tại, phụ thân bị Vương Tấn bắt đi, sinh tử không rõ. Hắn làm nhi tử, làm sao có thể không hề cảm giác, chẳng hề quan tâm?

“Được, ta bồi huynh cùng đi Cẩm Châu. Cùng đi tìm phụ thân và An thúc!” Giữ chặt tay ái nhân Kiều Thụy nghiêm túc mà đáp ứng. Không cần nghĩ nhiều, chỉ cần là chuyện Thiên Kỳ muốn làm, Kiều Thụy đều nguyện ý bồi cạnh hắn cùng làm.

Nhìn ái nhân không chút do dự đã đáp ứng mình, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, đáy mắt tràn ngập động dung.

“Tiểu Thụy.” Đây là Tiểu Thụy của hắn, luôn vô điều kiện ủng hộ hắn, tin tưởng hắn như vậy.

“Thiên Kỳ, huynh không cần nhiều lời. Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nếu ta đã lựa chọn gả cho huynh, vậy... ta phải cả đời đi theo huynh, mặc kệ huynh đi đâu, ta đều sẽ nghĩa vô phản cố* đi theo huynh. Với lại, phụ thân đối với huynh có ân dưỡng dục, đối với ta cũng ân trọng như núi. Hiện giờ phụ thân bị người bắt đi, chúng ta làm nhi tử, sao có thể an phận ở một góc, mặc kệ phụ thân chết sống kia chứ? Huynh và phụ thân phụ tử tình thâm, nếu ta cường hành ép huynh lưu lại Vân Châu, vậy chẳng phải là muốn khiến huynh thương tiếc cả đời ư? Huynh là phu quân của ta, là bạn lữ của ta, sao ta có thể đối xử với huynh như vậy được?” Lời này, Kiều Thụy nói tình ý chân thành, ái nhân mấy ngày nay u buồn sớm đã khiến y đau lòng, giờ phút này, sao y lại làm ái nhân thương tâm được?

(*Nghĩa vô phản cố – 义无反顾 đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại)

Thiên Kỳ và phụ thân phụ tử tình thâm, hiện giờ, biết được phụ thân bị người ta bắt đi, làm nhi tử, Thiên Kỳ sao có thể thờ ơ, ngoảnh mặt làm ngơ kia chứ? Nên Kiều Thụy cảm thấy, làm bạn lữ, y hẳn là nên ủng hộ Thiên Kỳ, mà không phải khiến Thiên Kỳ buồn bực không vui cả đời.

“Cảm ơn, cảm ơn đệ nghĩ cho ta như vậy, hiểu ta như vậy.” Kéo ái nhân tay, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay đối phương.

“Thiên Kỳ, đừng nghĩ quá nhiều. Phụ thân và An thúc sẽ bình an. Chúng ta chuẩn bị đi Cẩm Châu tìm họ thôi! Chờ tới rồi Cẩm Châu, cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ!” Kiều Thụy nâng tay lên, xoa khuôn mặt u buồn của ái nhân, nhẹ giọng an ủi.

“Ừm, ta biết. Phụ thân có An thúc bảo hộ, cha sẽ bình an. Bọn họ đều sẽ bình an!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tự nhiên cũng hy vọng Liễu Hà có thể bình an không sao.

“Vậy ngày mai ta sẽ đi Đan Viện bên kia mua một ít đan dược chữa thương, bổ sung linh lực cấp ba, chuẩn bị cho chúng ta dùng trên đường. Tuy nói đan dược cấp ba hiệu quả đối với chúng ta không bằng đan dược cấp bốn, nhưng đan dược cấp bốn là thứ hiếm lạ, chỉ có trên hội đấu giá mới có, không dễ mua, chúng ta cứ chuẩn bị trước đan dược cấp ba đi. Mặt khác, ta lại đi tìm Chung Linh sư tỷ, mua nhiều mấy cái trận pháp bàn mang theo, lấy chuẩn bị thỉnh thoảng cần thiết. Pháp khí cấp ba muốn mua không?” Bởi vì đều là tu sĩ Kim Đan nên pháp khí đối với bọn họ mà nói tác dụng không phải rất lớn.

“Không, pháp khí không cần mua. Đệ lại giúp ta mua nhiều hơn một ít linh hoa linh thảo chế tác dịch phù văn cấp ba, giấy phù văn và bút phù văn. Như vậy trên đường chúng ta không cần lo lắng không có linh phù dùng."

"Được." Kiều Thụy gật đầu, thật cẩn thận mà tiếp nhận linh thạch, thu vào vòng tay trữ vật của mình.

“Mặt khác, ta định đem tòa nhà của phụ thân bán đi, linh thạch bán đi ta định đều cấp cho Đồng bá, để ông cầm linh thạch về quê dưỡng lão. Rốt cuộc, Đồng bá hầu hạ phụ thân nửa đời người, cũng là từ nhỏ một phen phân một phen nước tiểu nuôi nấng ta lớn lên. Hắn vì Liễu gia, vì phụ tử chúng ta trả giá hơn nửa đời người, ta không thể bạc đãi ông ấy!” Nghĩ đến lão nhân gia, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng.

"Ừm, phải vậy. Đồng bá tuổi lớn, thực lực còn kẹt ở Luyện Khí tầng chín mà. Cho bá nhiều một chút linh thạch, nói không chừng Đồng bá còn có thể thăng cấp Trúc Cơ, sống lâu thêm vài năm.” Đối với Đồng bá lão nhân gia này, trong lòng Kiều Thụy cũng cũng tràn ngập cảm kích và kính trọng.

“Được, ta đây thu xếp một chút chuyện bán tòa nhà. Những đồ vật cần mua khác đệ xem rồi mua đi. Mặt khác, lại lưu ý một chút đường đi Cẩm Châu. Hỏi một chút các trưởng bối trong học viện xem, chúng ta phải đi lộ tuyến như thế nào. Yêu cầu bản đồ cũng mua về!”

“Dạ, ta biết rồi!” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.

Nửa tháng sau.

Liễu Thiên Kỳ bên này bán đi tòa nhà Liễu Hà để lại, hơn nữa đem tất cả đều cho Liễu Đồng, an bài lão nhân gia về quê quán Phúc Thành. Mà Kiều Thụy bên này, thứ cần mua đã mua đầy đủ, nhưng mười vạn linh thạch cũng tiêu hết bảy tám phần, không còn sót lại cái gì.

“Thiên Kỳ, ta nghe được viện trưởng Béo, còn có viện trưởng mỹ nữ bọn họ nói phương pháp đến Cẩm Châu rồi. Bọn họ nói muốn đi Cẩm Châu, chúng ta trước hết cần đi Thiên U Quốc, sau đó, từ bên kia đi thủy lộ, cưỡi Thiên Độ Thuyền đi đến Cẩm Châu. Nhưng nghe nói Thiên Độ Thuyền kia là mười năm mới tới một lần, không phải lúc nào cũng có!” Nói đến việc này, Kiều Thụy nhíu nhíu mày.

Thiên Kỳ lo lắng phụ thân như vậy, nhất định hy vọng mau chóng nhìn thấy phụ thân, chỉ là thuyền này mười năm một lần, cũng không biết khi nào sẽ đến.

“Không sao, chỉ cần có phương pháp đi Cẩm Châu là được. Thời gian không thành vấn đề.” Tuy giờ phút này Liễu Thiên Kỳ hận không thể mọc ra một đôi cánh, cứ như vậy trực tiếp bay đến Cẩm Châu đi gặp phụ thân. Nhưng hắn cũng minh bạch, Cẩm Châu và Vân Châu dù sao cũng là hai khối đại lục không giống nhau, nếu muốn từ Vân Châu đi Cẩm Châu sao có thể là chuyện dễ dàng?

“À, ta đã mua xong bản đồ đi Thiên U Quốc, mặt khác, viện trưởng Mỹ Nữ nói, nếu hai chúng ta muốn ngồi Thiên Độ Thuyền thì một người phải giao phó 30 vạn linh thạch.”

“Hai người chính là 60 vạn!” Nghe thấy giá cả này, Liễu Thiên Kỳ cứng lưỡi. Cứ việc nằm trong dự kiến, vẫn làm hắn có chút ngoài ý muốn a! Thế mà đắt như vậy!

“Phải, 30 vạn chỉ là giá của khoang hạ đẳng, nếu là khoang trung đẳng và thượng đẳng thì càng đắt!” Nói đến đây, Kiều Thụy khẽ thở dài một tiếng.

“Không có sao, linh thạch chúng ta có thể chậm rãi kiếm. Không phải mười năm một lần sao! Hẳn là vẫn là có thời gian!"

“Cũng phải.” Kiều Thụy gật đầu, cũng nghĩ như vậy.

“Tiểu Thụy, còn có một việc muốn thương lượng với đệ!”

“Chuyện gì?” Nhìn ái nhân mang vẻ mặt nghiêm túc, Kiều Thụy chớp chớp mắt.

“Ngày mai, ta muốn đi tìm sư phụ chào từ biệt, thuận tiện, ta muốn đem lớp da Xuyên Sơn Giáp màu lam kia, đưa cho sư phụ." Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ thấp giọng nói.

Ở trong bí cảnh Hằng Dụ ba mươi năm, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy tổng cộng gặp được hai con yêu thú cấp bốn, một con là Trường Dực Viên trên Kim Hà sơn, một con khác là Xuyên Sơn Giáp màu lam gặp được trong một tòa núi băng lam.

Vân Châu tài nguyên cằn cỗi, linh thảo cấp bốn, yêu thú cấp bốn, đan dược cấp bốn, linh phù cấp bốn, pháp khí cấp bốn thậm chí là trận pháp cấp bốn, chỉ cần mang lên hai chữ cấp bốn thì đều là vật hiếm lạ, đều là bảo bối giá trị liên thành, đều là chỉ có ở hội đấu giá mới có thể mua được.

Tấm da thú Xuyên Sơn Giáp này, nếu đem lên hội đấu giá bán mà nói, bán mười vạn, hai mươi vạn linh thạch tất nhiên cũng không phải nói chơi. Nhưng Vô Tình dù sao cũng là sư phụ của Liễu Thiên Kỳ, sắp phải xa nhau, Liễu Thiên Kỳ muốn đem tấm da thú cấp bốn này đưa y, cũng coi như là hồi báo mấy năm nay, sư phụ ân cần dạy dỗ hắn.

"Được, được rồi, viện trưởng Vô Tình mấy năm nay giúp chúng ta không ít, hơn nữa, phù văn chi thuật của huynh có thể tinh vi thế này cũng nhờ viện trưởng Vô Tình dạy dỗ. Huynh đưa lễ vật cho sư phụ cũng đúng thôi mà." Cứ việc có chút đau thịt, nhưng cuối cùng Kiều Thụy vẫn đáp ứng.



Nhìn ái nhân vẻ mặt đau lòng, Liễu Thiên Kỳ cười hôn hôn khuôn mặt nhỏ của đối phương. “Có hỏi thăm một chút tình huống của Lam Vũ Minh không?”

“Dạ có hỏi thăm. Nghe nói, bệ hạ hạ chỉ treo giải thưởng truy nã Lam Vũ Minh - hung thủ giết người này cả nước, không luận chết sống. Mặt khác, nghe nói Lam gia trong một đêm bị diệt môn. Triệu Càn Khôn bị bãi miễn chức vụ viện trưởng Kiếm Viện, cũng rời khỏi học viện.”

Nghe đến mấy tin tức này, Liễu Thiên Kỳ nhấp nhấp môi.

Ha ha ha, không thể tưởng được nam chính có được vận may nghịch thiên thế mà có một ngày cũng biến thành phạm nhân truy nã được treo giải thưởng. Trong nguyên tác nói, Lam Vũ Minh xuất thân ở gia tộc tam lưu, thực lực gia tộc cũng không mạnh lắm. Nên có thể bị hoàng thất Hiên Viên một đêm diệt môn, cũng nằm trong tình lým

Chẳng qua, Lam Vũ Minh mất đi song thân, lại mất đi toàn bộ gia tộc, này đối với gã mà nói cũng là đả kích không nhỏ!

"Xử phạt với viện trưởng Triệu hẳn là không chỉ đơn giản là bãi miễn như vậy đúng không?" Đối với việc này, Liễu Thiên Kỳ thập phần hoài nghi.

“Ta nghe nói, Triệu Càn Khôn vì giữ cho gia tộc của mình, hình như là tự phế đi linh mạch.” Nói đến đây, Kiều Thụy khẽ thở dài một tiếng, không thể tưởng được, vị viện trưởng Triệu này thế mà có thể làm đến nước đó vì Lam Vũ Minh.

“Ha ha ha, thật đúng là thầy trò tình thâm!” Nam chính thật đúng là hại người rất nặng!

“Đúng vậy!” Kiều Thụy gật đầu thầm chấp nhận.

Ngày kế, trong viện của Vô Tình.

“Thiên Kỳ!” Nhìn đệ tử quỳ gối trước mặt mình, Vô Tình nhẹ gọi ra tiếng.

“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu. Vừa mới từ bí cảnh trở về lại phải rời khỏi ngài!" Liễu Thiên Kỳ nhíu nhíu mày. Trước đó, Liễu Thiên Kỳ đã đem chuyện trong nhà bẩm báo với Vô Tình, nên biến cố trong nhà hắn, Vô Tình tất nhiên cũng đã biết.

“Muốn đi Cẩm Châu sao?” Nhìn vẻ mặt đồ đệ không tha, Vô Tình nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy. Phụ thân không rõ tung tích, Thiên Kỳ thật khó tâm an. Nên Thiên Kỳ chỉ có thể bái biệt sư phụ, đi Cẩm Châu tìm kiếm phụ thân và Ăn thúc!” Nói đến đây, chân mày Liễu Thiên Kỳ nhíu chặt. Cũng không biết phụ thân hiện tại tình huống như thế nào.

“Ừm, đi đi. Con là người hiếu nghĩa. Nếu khiến con miễn cưỡng lưu lại Vân Châu, ngược lại sẽ làm con càng thêm thống khổ!” Đối với đồ đệ của mình, Vô Tình hoặc nhiều hoặc ít vẫn hiểu biết một chút. Y biết, Thiên Kỳ từ nhỏ tang mẫu, cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, phụ tử hai người cảm tình cực kỳ thâm hậu. Một lần này, phụ thân Thiên Kỳ bị cao nhân thần bí mang đi, Thiên Kỳ thân làm con cái, tất nhiên là không có khả năng ở lại.

“Đa tạ sư phụ thông cảm!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, quỳ khấu Vô Tình ba cái vang dội.

“Đứng lên đi!” Nói rồi, Vô Tình đỡ người dậy.

“Sư phụ, đồ nhi lần này đi không biết khi nào mới có thể trở về. Đồ nhi thực sự là không nỡ rời khỏi sư phụ!"

“Hầy, vi sư biết tâm ý của con. Đi đi, phụ thân con còn đang chờ con. Sắp chia tay, sư phụ cũng không có gì tốt tặng con cả. Đây là một quyển bí tịch phù văn cấp bốn, con ở đạo phù văn thiên tư hơn người, quyển sách này con mang trên người, có thểm xem nhiều học nhiều. Chờ đến Cẩm Châu rồi, có thể tìm được dịch phù văn cấp bốn, ngươi lại thử linh phù cấp bốn trong bí tịch này."

“Đa tạ sư phụ!” Liễu Thiên Kỳ duỗi tay, tất cung tất kính mà tiếp nhận bí tịch sư phụ đưa.

Bí tịch phù văn cấp bốn này, ở Vân Châu tuyệt đối là bảo vật trong bảo vật. Thường đều là bí mật bất truyền trong gia tộc, đều sẽ không dễ dàng truyền cho người ngoài. Sư phụ có thể đem bảo bối như vậy đưa cho mình, trong lòng Liễu Thiên Kỳ tất nhiên vô cùng cảm kích.

"Ừm, đi đi." Vô Tình xua tay, ý bảo Liễu Thiên Kỳ rời đi.

“Sư phụ, lần đi bí cảnh Hằng Dụ này, đệ tử và Tiểu Thụy tìm được một con yêu thú cấp bốn, đây là da của yêu thú cấp bốn, là đệ tử hiếu kính sư phụ. Sư phụ để dành tìm viện trưởng Hắc luyện chế một kiện pháp khí hợp tay đi!" Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy da thú Xuyên Sơn Giáp màu xanh kia ra, đưa tới trước mặt Vô Tình.

“Không, da thú cấp bốn này con vẫn nên giữ lại đi, con phải đi Cẩm Châu, ngồi Thiên Độ Thuyền cũng yêu cầu không ít linh thạch! Da thú này con có thể cầm đi bán!”

“Không, ân nghĩa bồi dưỡng của sư phụ đối với đồ nhi, đây là đồ nhi hiếu kính sư phụ, hy vọng sư phụ nhận lấy.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại lần nữa quỳ xuống.

Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ có thành ý đến thế, Vô Tình khẽ thở dài một tiếng.

“Thôi, nếu là một mảnh hiếu tâm của con, sư phụ nhận vậy.” Nói rồi, Vô Tình tiếp nhận tấm da thú màu lam kia.

“Đồ nhi bái biệt sư phụ!” Lại lần nữa dập đầu, Liễu Thiên Kỳ chậm rãi đứng dậy, rời khỏi viện của Vô Tình.

Vô Tình đứng trong viện, nhìn theo bóng dáng đồ đệ, nhìn thật lâu.

Thiên Kỳ là một hạt giống tốt học phù văn, hy vọng hắn có thể lên đường bình an, ở Cẩm Châu tìm được phụ thân hắn.

Từ biệt Vô Tình, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mới rời học viện Thánh Đô.

“Còn bao nhiêu linh thạch?” Nhìn ái nhân bên cạnh, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng hỏi.

“Không đến một vạn!” Nói đến cái này, Kiều Thụy có chút buồn bực, nghĩ thầm, linh thạch này thật đúng là bao nhiêu cũng không đủ tiêu!

“Quá ít, như vậy đi, chúng ta đem một ít linh thảo, yêu hạch và da thú không dùng tới tìm được trong bí cảnh, đều bán đi đi!” Nghèo gia phú lộ*, chung quy không thể cầm mấy ngàn linh thạch lên đường chứ?

(*ở nhà thì nghèo nhưng đi đường thì phải đem nhiều tiền, sử dụng thoải mái hơn)

"Ừ, được." Kiều Thụy gật đầu, cũng cảm thấy ra cửa không có linh thạch không thỏa đáng cho lắm.

Đem một vài thứ tìm được trong bí cảnh không dùng đến như linh thảo, yêu hạch và da thú chia làm mấy phân, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy trực tiếp đem đồ đều bán cho mấy cửa hàng trong Thánh Đô.

Ngoại trừ hai viên yêu hạch cấp bốn, một tấm da thú cấp bốn, cùng với năm cây linh thảo cấp bốn ra, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đem mấy thứ trong bí cảnh mấy năm nay không dùng đến bán hết đi. Có thể nói là bán toàn bộ giá trị con người, nhưng lại cũng chỉ được mười lăm vạn linh thạch.

Có mười lăm vạn linh thạch này, trong lòng Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy hoặc nhiều hoặc ít đã an ổn hơn.

Tìm được một quán trà, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy một bên uống trà, một bên xem bản đồ, xác định tuyến đường rời đi.

“Thiên U Quốc ở phía nam, chúng ta ra khỏi cửa phía nam, trực tiếp đi về hướng nam là được. Nhưng ta định đến Thiên Tâm Thành một chuyến trước, bên kia thừa thãi khoáng thạch, Luyện Khí Sư đến mua khoáng thạch rất nhiều, Luyện Khí Sư bản địa cũng rất nhiều. Ta muốn đến bên kia nhìn xem có thể tìm được một Luyện Khí Sư cấp bốn tốt một chút, giúp đệ chữa trị pháp khí!” Chuyện Vạn Dương Tán là đại sự, cần phải mau chóng làm cho tốt, bằng không, Tiểu Thụy cả một kiện pháp khí hợp tay cũng không có, làm sao đi đến Cẩm Châu?

Nghe được ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy lắc lắc đầu. “Không sao, chuyện pháp khí sau này rồi nói, vẫn là lên đường trước đi!”



“Không, sửa chữa pháp khí trước đã. Như vậy sau này gặp phải yêu thú hoặc kẻ địch, đệ mới càng có nhiều thủ đoạn bảo vệ mình!" Liễu Thiên Kỳ cảm thấy không mất bao nhiêu ngày, một đường này quả thật rất dài.

Nếu hắn sở liệu không sai, Thiên Độ Thuyền kia chỉ sợ phải tám năm sau mới có thể đến bến tàu Thiên U Quốc! Bởi vì trong nguyên tác viết rất rõ ràng, nam chính, nữ chính, nữ hai, Kiều Thụy, Tiếu Tử Nguyệt, Chung Linh, Mộng Phỉ, những người này là sau tám năm rời khỏi bí cảnh Hằng Dụ, lên đường đến Cẩm Châu.

"Dạ… Được, được rồi." Nhìn đến ái nhân kiên trì như vậy, Kiều Thụy cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Sau khi rời khỏi cửa thành Thánh Đô, Liễu Thiên Kỳ bèn trực tiếp áp chế tu vi mình từ Kim Đan sơ kỳ xuống còn Trúc Cơ sơ kỳ.

Nhìn thấy ái nhân đem tu vi đè thấp hơn cả một cảnh giới, Kiều Thụy không khỏi chớp chớp mắt.

“Ra ngoài, giữ lại nhiều hơn một chút thực lực, điệu thấp một ít tương đối tốt hơn!” Để lại một đường chuẩn bị, sau này gặp phải cường địch ít nhất còn có cơ hội chạy trốn.

"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, cũng áp chế thực lực của mình xuống Trúc Cơ sơ kỳ.

Liễu Thiên Kỳ mỉm cười liếc nhìn ái nhân một cái, lấy pháp kiếm của mình ra, mang theo ái nhân ngự kiếm rời đi.

Vài ngày sau, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy chạy tới Thiên Tâm thành.

Hai người tìm một khách điếm trực tiếp vào ở, ban ngày ở trong thành tìm hiểu tình huống Luyện Khí Sư, buổi tối thì ở khách điếm nghỉ ngơi và tu luyện.

Ở Thiên Tâm thành tìm hiểu mấy ngày, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy hoặc nhiều hoặc ít cũng có hiểu biết về tình huống Luyện Khí Sư bên này. Buổi tối, hai người ngồi cùng nhau thương lượng.

“Căn cứ mấy ngày nay tìm hiểu tình huống, xem ra, Thiên Tâm thành bên này nổi tiếng nhất tổng cộng có ba vị Luyện Khí Sư cấp bốn. Một vị là ở tại thành đông, nữ Luyện Khí Sư Lan Hương, là Kim Đan trung kỳ, thành danh gần ba mươi năm. Một vị là ở tại thành bắc Chung Ninh đại sư, Kim Đan sơ kỳ, cũng có một chút danh khí. Còn có một vị chính là ở trong thành gia chủ Tần gia, Kim Đan hậu kỳ, cũng là một vị Luyện Khí Sư nhãn hiệu lâu đời. Thiên Kỳ, huynh cảm thấy ba vị Luyện Khí Sư này, chúng ta tìm ai thì tốt nhất?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy dò hỏi ý kiến đối phương.

“Tần gia vị kia thực lực quá cao, nếu tìm hắn mà nói, ta sợ hắn sẽ nuốt pháp khí và tài liệu của chúng ta. Mà thực lực của chúng ta lại không làm gì được hắn, không thích hợp. Còn vị Kim Đan sơ kỳ Chung Ninh đại sư, rốt cuộc lịch duyệt quá ít, tìm hắn luyện chế pháp khí cấp bốn, chỉ sợ hắn khó làm được.”

Nghe được ái nhân phân tích, Kiều Thụy liên tục gật đầu. “Vậy, ý Thiên Kỳ là tìm nữ Luyện Khí Sư Lan Hương?”

“Lan Hương có luyện khí thuật cũng không tệ lắm. Hơn nữa nàng là Kim Đan trung kỳ. Nếu hai người chúng ta phải đối phó nàng mà nói, hẳn cũng vẫn có vài phần nắm chắc.” Vạn Dương Tán và Tinh Diệu thạch đều là thứ tốt, nên Liễu Thiên Kỳ không muốn tìm Luyện Khí Sư thực lực quá mạnh để luyện khí, là lo lắng vật liệu bị nuốt mất.

“Ừ, có đạo lý! Vậy ngày mai chúng ta liền đến thành đông tìm vị Lan Hương đại sư này đi!”

“Được.” Sau khi định ra xong chuyện này, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cũng an tâm hơn.

Ngày kế, hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đi tới thành đông, nơi của Lan Hương đại sư —— Phương Hương Tụ.

Đây là một nơi rất lịch sự tao nhã, hai bên đại môn trồng rất nhiều cây liễu rợp bóng mát, đem toàn bộ sân bao vây trong màu xanh dạt dào cây cối, vừa nhìn chợt thấy giống nhưng một tòa nhà xây giữa rừng cây.

Liễu Thiên Kỳ cất bước đi lên, nhẹ gõ vào vòng nắm cửa.

Một lát sau, một nam tử tuổi trẻ mở đại môn ra, nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ngoài cửa.

“Không biết hai vị đạo hữu có gì chỉ giáo?” Liếc thấy hai người đều là Trúc Cơ sơ kỳ, nam tử một thân hắc y kia lễ phép gật gật đầu với hai người.

“Chúng ta muốn cầu kiến Lan Hương đại sư luyện chế một kiện pháp khí!” Từ trên xuống dưới mà đánh giá người mặc áo đen này một phen, Liễu Thiên Kỳ nghĩ thầm: Nghe nói trong nhà Lan Hương nuôi ba nam sủng, người nam nhân này là Trúc Cơ trung kỳ, thực lực tuy rằng không cao nhưng dung mạo lại thập phần thanh tú tuấn mỹ, nghĩ đến, hơn phân nửa là nam sủng Lan Hương.

Được nghe lời này, nam tử áo đen liên tục gật đầu. “Thì ra là thế, xin mời hai vị vào bên trong.”

Được nam tử áo đen mời vào trong sân, nhìn các loại linh hoa khắp sân muôn hồng nghìn tía, Kiều Thụy không khỏi nhướng mày.

“Không phải nói Lan Hương đại sư là hệ hỏa sao? Sao còn trồng được nhiều linh hoa như vậy?”

Theo lý thuyết, tu sĩ hệ mộc là có thiên phú trồng linh hoa linh thảo nhất. Mà tu sĩ hệ hỏa phần lớn là không có thiên phú này, hơn nữa, rất nhiều tu sĩ hệ hỏa đều dễ dàng trực tiếp giết sạch luôn linh hoa linh thảo.

"À, những hoa cỏ này không phải chủ nhân trồng, là tại hạ trồng." nam nhân cười khẽ, thấp giọng nói.

Nghe được lời này, Kiều Thụy vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn hướng về phía nam tử áo đen. “Các hạ thật là lợi hại!”

“Đạo hữu quá khen!” Nam tử áo đen cong khóe miệng, đưa lên một nụ cười mị hoặc.

Nhìn nam tử áo đen cười rộ lên như tắm mình trong gió xuân, Kiều Thụy sửng sốt một chút, quả nhiên, người lớn lên đẹp đúng là không giống nhau nha. Cười rộ lên cũng đẹp như vậy.

Liễu Thiên Kỳ liếc thấy nam tử áo đen dừng bước chân, nháy một đôi mắt đào hoa phóng điện với Tiểu Thụy nhà mình, hắn lập tức trầm mặt xuống, lạnh giọng mở miệng nói: “Phiền toái đạo hữu dẫn đường!”

“Được.” Ngắm cái tay Liễu Thiên Kỳ giữ chặt Kiều Thụy kia, nam tử áo đen cười nhẹ, tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn ái nhân vẻ mặt đen thui, Kiều Thụy cười khanh khách không ngừng. Nghĩ thầm: Thiên Kỳ nhà mình nhất định là có ăn bậy dấm rồi!

“Còn dám cười, lát nữa về xem ta thu thập đệ thế nào!" Liễu Thiên Kỳ dán bên tai Kiều Thụy, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe, thấp giọng nói.

“Thiên Kỳ ghen hở?” Kiều Thụy bướng bỉnh mà hướng tới Liễu Thiên Kỳ chớp chớp mắt.

“Đệ chờ đó!” Liễu Thiên Kỳ xụ mặt, nhéo cái eo mềm của Kiều Thụy một phen.

“Ưm….” Thịt trên eo mềm bị ngắt một cái, làm Kiều Thụy khó lòng phòng bị.

Nam tử áo đen liếc nhìn đôi tiểu tình nhân ve vãn đánh yêu phía sau một cái, đưa hai người đến phòng khách.

“Hai vị trước tiên ở nơi này chờ một chút, ta đi thỉnh chủ nhân lại đây!”

“Làm phiền!” Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt nhìn đối phương một cái, rồi nhìn theo đối phương rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp