Lại qua mấy ngày, Liễu Vũ và Liễu Thiên Lộ mang theo hai gã thủ hạ, tự mình tới sau núi tìm Liễu Thiên Kỳ. Lão nhân gia vừa thấy tình huống không đúng, liền trước tiên kích hoạt một viên Lưu Ảnh thạch khác.
“Tiểu phế vật, ngươi chạy đến nơi này làm gì?” Liễu Thiên Lộ đi về bên này, nổi giận đùng đùng hỏi.
“Lục ca, sao huynh lại tới đây?" Liếc thấy là Liễu Thiên Lộ, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày. Tâm nói, xem ra ta nên trình diễn vở kịch lớn rồi nhỉ?
“Làm sao, ngươi cảm thấy ta không nên tới sao? Hay là nói, ngươi cho rằng ta còn đang đóng cửa ăn năn? Nói cho ngươi hay, đại bá nói ta biểu hiện rất tốt, đã huỷ bỏ xử phạt lúc trước rồi." nói đến đây, trên mặt Liễu Thiên Lộ tràn ngập đắc ý.
Nhìn Liễu Thiên Lộ thành tâm chạy đến đây khoe, Liễu Thiên Kỳ rụt rụt bả vai, biểu hiện ra bộ dáng nhút nhát. “À, là vậy à!”
Quả nhiên, lão khốn Liễu Giang này và Liễu Thiên Lộ một đám đều ý tưởng đen tối!
“Tiểu phế vật, ngươi vậy mà dám đến trước mặt đại bá cáo trạng ta. Hôm nay, ngươi xem ta không…"
“Lục đệ!” Liễu Vũ mở miệng, đứng ở một bên kéo kéo góc áo đối phương.
"Hai người các ngươi, lục soát người hắn cho ta. Xem trên người hắn có Lưu Ảnh thạch hay không!" Liễu Thiên Lộ quay đầu lại phân phó.
“Các ngươi dám? Thất thiếu gia nhà ta là chủ tử, các ngươi dám can đảm đại nghịch bất đạo lục soát người chủ tử?” Liễu Đồng vội vàng tiến lên ngăn cản hai người hầu kia.
“Chuyện này....?” hai người xoay đầu nhìn về phía chủ tử mình.
"Kéo cái lão đông tây này ra cho ta!" Trừng mắt nhìn Liễu Đồng vướng bận, Liễu Thiên Lộ lớn tiếng phân phó.
“Dạ!” Liếc thấy chủ tử bộ dáng hung thần ác sát, hai người tất nhiên không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên kéo lấy Liễu Đồng, kéo Liễu Đồng sang một bên.
“Đồng bá!” Nhìn lão nhân gia bị lôi đi, Liễu Thiên Kỳ kinh hô ra tiếng.
“Thất thiếu gia!” Liễu Đồng múa may cánh tay, ra sức giãy giụa, lại không thể chạy ra khỏi trói buộc của hai người hầu.
Liễu Thiên Lộ cất bước tiến lên, không phân trần mà nắm Liễu Thiên Kỳ, bắt đầu lục soát từ trên xuống dưới.
“Phát quan!” Liễu Vũ từ trên xuống dưới đánh giá một phen, cảm thấy phát quan* Liễu Thiên Kỳ cũng có thể giấu Lưu Ảnh thạch.
(*phát quan là cái vật gắn lên đầu mấy anh công tử ý, Google xem hình chi tiết nha)
Nghe được lời này, Liễu Thiên Lộ tháo phát quan Liễu Thiên Kỳ ra.
“Xoạch!” Một viên Lưu Ảnh thạch rơi xuống mặt đất.
"Khốn nạn! Tên khốn nhà ngươi!" Liễu Thiên Lộ nhìn Lưu Ảnh thạch trên mặt đất, càng bị chọc tức lôi đình, một chưởng đã hủy diệt Lưu Ảnh thạch trên mặt đất.
"Tiểu phế vật đáng giận ngươi, hại ta một lần, còn muốn hại ta lần thứ hai. Ta đánh chết ngươi!” Nắm cổ áo Liễu Thiên Kỳ, Liễu Thiên Lộ một quyền đánh người ngã ra đất, theo sát là liên tiếp tay đấm chân đá.
“Lục ca, tha mạng, tha mạng!” Liễu Thiên Kỳ không đánh trả, mà là giống nguyên chủ, vâng vâng dạ dạ quỳ rạp trên mặt đất xin tha.
“Tha ngươi, ngươi nằm mơ, ta cho ngươi cáo trạng, ta cho ngươi cáo trạng!” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ xin tha, Liễu Thiên Lộ không những không dừng tay, ngược lại là càng ngày càng tàn nhẫn.
“Tiểu phế vật, ngươi tên khốn này, ngươi cho rằng dùng thủ đoạn bàng môn tả đạo là có thể hãm hại chúng ta sao? Ngươi nằm mơ!” Liễu Vũ cũng vọt lại đây, hung hăng chửi rủa vào mặt Liễu Thiên Kỳ.
Tiểu phế vật đáng giận, hắn cho rằng hắn có thể thoát được lòng bàn tay mình và Lục đệ sao? Quả thực là nằm mơ! Loại phế vật như hắn, đã bị chú định bị người ta đạp dưới lòng bàn chân!
“Thất thiếu gia, Thất thiếu gia, các ngươi buông ta ra, buông ta ra!” Nhìn chủ tử bị hai tỷ đệ Liễu Thiên Lộ vây ẩu, Liễu Đồng lo lắng không thôi, chỉ là thực lực của ông không cao, căn bản vô pháp tránh thoát khỏi trói buộc của hai người hầu.
Vốn là tưởng bị đánh một trận, lại đem đoạn Lưu Ảnh thạch đưa lão cha nhìn một cái, cũng coi như lấy được nhược điểm đối phó Liễu Thiên Lộ và Liễu Vũ. Nhưng lúc Liễu Thiên Kỳ đang bị đánh trời đất quay cuồng, đột nhiên, tai hắn nghe được âm thanh cửa đá chuyển động.
Chẳng lẽ phụ thân nguyên chủ muốn xuất quan sao? Thật là trời cũng giúp ta. Nghĩ đến đây, Liễu Thiên Kỳ vội vàng cắn phá túi máu đã chuẩn bị trước đó trong miệng, nuốt vào Bại Huyết đan. Ngồi dậy, hộc một miệng máu lớn với Liễu Thiên Lộ đang đánh hắn.
“Phụt……”
Nhìn tiểu phế vật phun máu đầy mặt mình, lập tức liền nằm liệt trên mặt đất, động tác của Liễu Thiên Lộ và Liễu Vũ cứng đơ tại chỗ.
“Kỳ Nhi? Kỳ Nhi?” Liễu Hà vừa mới xuất quan, đi ra khỏi phòng tu luyện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là hình ảnh nhi tử mình hộc máu ngã xuống đất, làm phụ thân ông vừa kinh vừa sợ. Thân ảnh nhoáng lên đã đi tới bên này, ôm nhi tử hôn mê bất tỉnh vào trong lồng ngực.
“Tam gia, ngài đã xuất quan, ngài mà không xuất quan, Thất thiếu gia sống sờ sờ sẽ bị đánh chết!” Nhìn thấy Liễu Hà xuất quan, Liễu Đồng cực kì vui sướng.
“Đáng giận!” Nghe được lão nhân gia nói, Liễu Hà phất tay ra hai chưởng, hai hạ nhân bắt giữ Liễu Đồng trực tiếp bị bạo thành huyết vụ.
“A, Tam, Tam thúc!” Nhìn thấy Liễu Hà đương trường giết hai thủ hạ của mình, chân Liễu Thiên Lộ mềm nhũn, cuống quít quỳ xuống.
“Tam thúc!” Liễu Vũ nhìn thấy Tam thúc vừa ra tay đã giết người, hai mắt đỏ đậm nhìn mình, bị dọa không nhẹ.
“Cút!” Liễu Hà quát to một tiếng, bế nhi tử mình lên, xoay người liền đi vào phòng tu luyện.
“Tam gia!” Liễu Đồng nhẹ gọi một tiếng, cũng vội vàng chạy vào bên trong phòng tu luyện của chủ tử.
Nhìn Liễu Thiên Kỳ bị chủ tử đặt trên giường đá vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, vẻ mặt Liễu Đồng đau lòng. “Tam gia, lão nô đi thỉnh Diêu y sư lại đây xem cho Thất thiếu gia?”
“Ừm, mau đi!” Liễu Hà gật đầu, ý bảo lão nhân gia mau đi thỉnh y sư.
“Dạ!” Theo tiếng, Liễu Đồng xoay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT