Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy một đường dưỡng thương, tầm bảo, lên đường. Một ngày này, bọn họ thực vừa khéo lại gặp nam chính. Nhưng lúc này không phải chỉ một mình nam chính nữa mà là nam chính và hai vị nữ chính nữ hai.
Nhìn thấy nữ hai Lâm Nhan Nhan sắc mặt tái nhợt, rõ ràng có thương tích trong người, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng. Nghĩ thầm: Xem ra nam chính đã anh hùng cứu mỹ nhân, cứu nữ hai từ trong đàn yêu thú ra rồi!
Kỳ thật, lúc ấy Liễu Thiên Kỳ đánh ra lưỡng đạo Dẫn Yêu phù cũng biết, khí vận của nữ hai chưa hết, nên xem như dùng Dẫn Yêu phù đối phó nàng, nàng cũng chưa chắc sẽ chết. Quả nhiên! Cũng không biết bây giờ nữ chính Liễu San thấy thế nào?
“Liễu sư đệ, Kiều sư đệ, chúng ta lại gặp mặt!” Không thể tưởng được Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy thế mà đào thoát được khỏi tay đám người Dạ Phi Tuyết. Xem ra Liễu Thiên Kỳ này thật đúng là có vài phần bản lĩnh!
“Đúng vậy, lại gặp mặt Lam sư huynh, Lâm đạo hữu!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ nhìn nhìn nữ hai đứng một bên.
Nam chính anh hùng cứu mỹ nhân nói chuyện yêu đương, nữ hai liền bị nhân cách mị lực cường đại của nam chính hấp dẫn, sau đó ủy thân tương hứa, nữ chính Liễu San nhìn thấy hai người tình đầu ý hợp, liền mạnh mẽ thành toàn. Đừng nói, cốt truyện này thật đúng là cẩu huyết đến không cẩu huyết hơn!
“Liễu đạo hữu, Kiều đạo hữu!” Lâm Nhan Nhan cúi đầu, nhẹ giọng cùng hai người chào hỏi.
“Hiện tại có người bồi Lam đạo hữu. Vậy Lam đạo hữu cũng không cần lo lắng một đường tịch mịch!” Kiều Thụy nói. Tên Lam Vũ Minh lúc này có đại mỹ nữ làm bạn, hẳn là sẽ không đến dây dưa mình nữa rồi!
“Kiều đạo hữu nói đùa!” Nếu có thể, nam chính thật ra hy vọng Kiều Thụy cũng cùng gã một đường đồng hành, chậm chậm bồi dưỡng cảm tình. Nhưng gã biết, Liễu Thiên Kỳ vừa xuất hiện, Kiều Thụy sẽ không có khả năng lại cùng gã một đường nữa, dù bản thân Kiều Thụy nguyện ý, Liễu Thiên Kỳ cũng sẽ không đáp ứng. Tên kia chính là lòng dạ hết sức hẹp hòi!
“Không quấy rầy hai vị. Chúng ta đi trước!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy pháp kiếm ra, mang theo Kiều Thụy ngự kiếm rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, nam chính híp híp mắt. Nghĩ thầm: Liễu Thiên Kỳ đi nhanh như vậy, đi gấp như vậy, rõ ràng chính là đang đề phòng mình. Gia hỏa này thật đúng là không phải lòng dạ hẹp hòi bình thường!
"Sao bọn họ nói đi là đi vậy, không phải các ngươi là đồng môn sư huynh đệ sao?” Nhìn nam chính, nữ hai mặt mày nghi hoặc.
Theo lý thuyết bí cảnh này là nơi nguy hiểm, nếu gặp sư huynh đệ bổn môn, thường đại đa số người đều sẽ lựa chọn kết bạn đồng hành. Chỉ là, hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy kia thế mà chỉ nói hai câu rồi vội vã rời đi, không hề có ý muốn kết bạn đồng hành. Vậy có phải quá kỳ quái rồi không? Khó nói là bởi vì có thêm mình là người Thiên U Quốc ư?
“Chúng ta quan hệ không tốt lắm, vị hôn thê của ta và Liễu Thiên Kỳ bọn họ là đường tỷ đệ, có chút ân oán!” Nhìn mỹ nhân bên người sắc mặt trắng bệch, nam chính nhẹ giọng giải thích.
"À, là vậy sao." Nữ hai gật đầu, lúc này mới an tâm hơn một chút. Nghĩ thầm: hóa ra là không phải vì mình sao? Vậy là tốt rồi!
Mười ngày sau……
Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ ngồi trong thạch lâm, cùng nhau nghỉ ngơi, ăn cái gì đó.
“Thiên Kỳ, mấy ngày nay chúng ta đều ngự kiếm phi hành, như vậy có khi nào đi quá nhanh không? Lỡ nửa đường có thứ gì tốt mà chúng ta bỏ lỡ mất thì sao?" Nói đến cái này, Kiều Thụy nhăn nhăn mày, y không rõ ái nhân vì sao lại vội vã lên đường như vậy. Rõ ràng bọn họ có thể ở bí cảnh ba mươi năm, bọn họ có cả bó lớn thời gian có thể tầm bảo mà, vì sao lại sốt ruột đến thế?
“Lam Vũ Minh kia rất âm hiểm, ta muốn cách hắn xa một chút. Cả vùng này đều là sa mạc, có bảo vật cũng sẽ không quá nhiều, chờ đến chúng ta tìm được rừng cây mặt cỏ rồi lại tầm bảo cũng không muộn!” Liễu Thiên Kỳ mở miệng giải thích.
Bí cảnh lần này, cơ duyên lớn nhất là ở hướng đông trên Kim Hà sơn, đó là một phần đại cơ duyên có thể cho nam chính , nữ chính và cả nữ hai đều thăng cấp Kim Đan. Nếu có thể được đến phần đại cơ duyên kia, khiến hắn và Tiểu Thụy kết đan trước ba người bọn họ, vậy thì khí vận nữ chính hẳn cũng sẽ hoàn toàn bại hết. Mà nam chính và nữ hai cũng sẽ chịu ảnh hưởng, có thể nói là bên này giảm bên kia tăng. Nên Liễu Thiên Kỳ mới muốn tới Kim Hà sơn trước một bước.
"Dạ, được rồi." Đối với Lam Vũ Minh này, Kiều Thụy cũng không quá thích. Nghe được ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy tự nhiên cũng không phản bác.
Một tháng sau.
Dưới Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cả ngày lẫn đêm ngự kiếm phi hành lên đường, hai người rốt cuộc đã chạy tới Kim Hà sơn.
Đến chân núi Kim Hà sơn, Kiều Thụy ngẩng đầu lên, nhìn ráng màu vàng kim tường hòa mà lại ấm áp trên đỉnh núi kia, y nhẹ nhàng cong khóe miệng, trên mặt tràn đầy vui sướng.
“Thiên Kỳ, nơi này... nơi này có trọng bảo!” Kiều Thụy lôi kéo ống tay áo ái nhân, kích động vô cùng mà nói
“Trọng bảo?” Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ hồ nghi mà nhìn về phía ái nhân.
“Đúng vậy, trọng bảo, là bảo vật đặc biệt đặc biệt tốt. Đặc biệt đặc biệt lợi hại!” Kiều Thụy gật đầu liên tục, trả lời phi thường khẳng định.
“Đệ xác định sao?” Liếc ái nhân của mình, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc vô cùng hỏi.
“Ưm, ta xác định. Huynh xem ráng màu vàng kim kia, đó chính là do bảo vật dựng dục ra tới. Hơn nữa, huynh có thể cảm giác một chút. Huynh có cảm giác được linh khí bên này đặc biệt nồng đậm, so với chúng ta ở sa mạc thì nồng đậm hơn gấp hai hay không?!" Nhìn ái nhân, Kiều Thụy nghiêm túc mà giải thích.
Nghe được Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ nhắm mắt lại cảm giác một chút. “Đích xác, linh khí thật nồng đậm."
“Là trọng bảo, nhất định là trọng bảo. Thiên Kỳ, vận khí tốt của chúng ta tới rồi!” Nói đến đây, Kiều Thụy kích động dị thường.
“Có thể nhìn thấy là bảo vật gì không?”
“Nhìn không tới, khoảng cách quá xa. Nhưng ta cảm giác rất cường liệt, bảo vật kia ở trên đỉnh núi.” Cứ việc nhìn không tới, nhưng Kiều Thụy cũng đã cảm giác được đó là một phần đại cơ duyên!
“Được, vậy chúng ta trước tiên bố trí ở chân núi một cái Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận đi!”
“Bày trận? Vì sao phải bày trận ở chân núi? Bảo vật ở đỉnh núi á?” Nhìn ái nhân, vẻ mặt Kiều Thụy hoang mang.
"Bày trận ở chân núi thì các tu sĩ khác vô pháp lên núi. Như vậy chúng ta sẽ không cần lo lắng có người tới đoạt trọng bảo với chúng ta." Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.
Tòa sát trận này chính là chuyên môn bố trí dành cho nam chính, nữ chính và nữ hai.
“À, cũng đúng, tên Lam Vũ Minh kia còn ở phía sau, nếu hắn lên núi thì phiền toái rồi!" Nghĩ đến Lam Vũ Minh đi phía sau, Kiều Thụy cảm thấy ái nhân suy nghĩ rất chu đáo.
“Lúc này chúng ta bố trí trận pháp phải tinh tế hơn một chút. Ngọn Kim Hà sơn này rất lớn, chúng ta cần cẩn thận một chút, không thể có bất luận sai sót gì!” Lấy ra tài liệu bố trí trận pháp, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà dặn dò ái nhân.
“Dạ, ta biết rồi.” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
Bởi vì tòa Kim Hà sơn này khá lớn, phải xem xét địa hình, lại phải đo lường phương vị, bố trí trận pháp. Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy bận rộn một cái đã bận đến năm ngày năm đêm.
Năm ngày sau.
Nhìn Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận bố trí dưới chân núi, trở thành bộ tường chắn lớn, đem cả tòa núi đều bảo hộ lên, Kiều Thụy đắc ý mà cong khóe miệng. "Ha ha, có tòa Sát trận này rồi thì không cần sợ có người đến đoạt bảo vật với chúng ta nữa!"
“Đúng vậy!” Nhìn Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận đã bố trí tốt, Liễu Thiên Kỳ cũng cực kỳ vừa lòng. Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận này chính là có được uy lực của Sát trận cấp bốn. Ngoại trừ Chung sư tỷ, người khác trong bí cảnh muốn vào trong trận pháp này, muốn toàn thân mà lui là chuyện căn bản không có khả năng!
“Thiên Kỳ, chúng ta mau lên núi tìm bảo bối đi!” Lôi kéo tay ái nhân, Kiều Thụy có chút gấp không chờ nổi mà muốn lên núi tìm bảo bối.
“Được.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, đi theo Kiều Thụy cùng nhau vào trong núi.
Bởi vì trên tòa Kim Hà sơn này linh khí phá lệ nồng đậm, nên linh thảo và linh hoa trên núi cũng nhiều hơn so với những nơi khác. Hai người dọc theo đường đi lên núi tìm được không ít linh hoa và linh thảo. Hơn nữa, Liễu Thiên Kỳ còn rất ngoài ý muốn tìm được vài loại linh thảo cấp bốn có thể phối trí dịch phù văn cấp bốn. Chuyện này khiến hắn cao hứng mười phần.
Đương nhiên, linh thảo cấp ba, cấp bốn cao đẳng nhiều, yêu thú cấp ba trung kỳ, hậu kỳ thậm chí là cấp ba đỉnh cũng không ít.
Mười ngày sau……
Nhìn con hùng nhân trước mắt thân cao ba mét, lưng hùm vai gấu to con, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ một trái một phải, công kích hệ thủy và hệ hỏa như không cần tiền, cùng đập về phía con vật to lớn kia.
"Grào grào…." Hùng nhân kêu thảm, một bên trốn tránh, một bên múa may tay gấu lớn của nó, tát về phía hai người.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy phi thân dựng lên, vội vàng tránh né tay gấu của đối phương.
Hai người phất tay, ăn ý mười phần mag tung ra một phen Kim Hỏa phù uy lực mạnh mẽ về phía hùng nhân kia.
"Đùng đùng đùng…."
Sau tiếng nổ vang liên tiếp, hùng nhân vết thương chồng chất nằm rạp ra đất.
“Thật lợi hại, như vậy rồi mà cũng chưa chết!” Nhìn thấy hơn hai mươi lá Kim Hỏa phù cùng nhau đập vào cũng chưa đập chết được đối phương, Kiều Thụy nhịn không được cứng lưỡi.
Liễu Thiên Kỳ phất tay, triệu hồi ba thanh phi đao và Kim Toán Bàn của mình, đồng thời đè ép về hướng đối phương.
“Ô ô……” Hùng nhân kêu rên một tiếng, lúc này đây, bị Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đánh hai canh giờ, rốt cuộc nó đã đi đời nhà ma.
Liễu Thiên Kỳ nhìn ba thanh phi đao đều tổn hại, hắn có chút tiếc hận. Năm thanh tiểu phi đao này còn là Tiểu Thụy đưa cho mình! Đáng tiếc, trước đó hai thanh đã hỏng, bây giờ lại hỏng luôn cả ba thanh. Tất cả đều đã hỏng.
Liễu Thiên Kỳ nhặt Kim Toán Bàn của mình lên, lấy pháp kiếm ra, đào yêu hạch của hùng nhân, thu lấy thi thể nó.
“Thiên Kỳ, càng đi lên trên núi thì yêu thú càng lợi hại. Trước đó ở chân núi chúng ta chỉ gặp phải yêu thú cấp ba sơ kỳ, bây giờ đã thành yêu thú cấp ba đỉnh rồi. Lúc này mới giữa sườn núi thôi mà? Huynh nói xem, tiếp tục hướng lên trên có khi nào có yêu thú cấp bốn luôn không?” Nói đến đây, Kiều Thụy mang vẻ mặt lo lắng.
“Nếu đệ nói bảo vật kia tốt như vậy, ta nghĩ hẳn là có yêu thú cấp bốn. Cho nên ta định bố trí một tòa Vạn Kiếm Phù Trận ở ngay sườn núi. Làm ít công to!” Trận pháp ở chân núi cách nơi này quá xa, nước xa không cứu được lửa gần, cho nên Liễu Thiên Kỳ quyết định bố trí thêm một đạo Sát trận ở sườn núi, đối phó yêu thú cấp bốn.
“Nhưng nếu yêu thú ở đỉnh núi, chúng ta bày trận ở sườn núi, khoảng cách có khi nào quá xa không?” Đỉnh núi và sườn núi cũng vẫn có một đoạn khoảng cách nhất định, không phải sao?
"Yêu thú cấp bốn không phải nhỏ, địa bàn của nó không cho phép bất luận yêu thú nào đến gần. Mà chúng ta cũng không được phép bố trí trận pháp ở địa bàn của nó, nên chúng ta chỉ có thể bố trí trận pháp xong, dẫn nó lại đây."
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy gật đầu. “Đúng vậy, có đạo lý. Ở địa bàn yêu thú bố trí trận pháp, đích xác sẽ rất nguy hiểm."
“Được rồi, chúng ta tới bố trí đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra linh phù và trận kỳ bày trận pháp.
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, tiếp nhận trận kỳ dùng để bày trận.
(*vượn cánh dài)
Mười ngày sau……
Dùng thời gian mười ngày, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy hoàn thành trận pháp thứ hai trên sườn núi - Vạn Kiếm Phù Trận, tiếp tục đi về hướng đỉnh núi.
Càng hướng lên trên đỉnh núi đi, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy càng có thể tìm được nhiều linh thảo linh hoa cấp bốn. Mà lần này không giống những lần trước, bọn họ chỉ tìm được linh hoa linh thảo, nhưng không hề gặp phải yêu thú lợi hại hơn. Dĩ nhiên, không gặp phải yêu thú này với Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mà nói, tuyệt đối cũng không phải chuyện tốt gì.
Bởi vì bọn họ đều rõ ràng, nếu ngộ không được yêu thú cấp thấp, vậy thuyết minh, bọn họ đã tiến vào địa bàn của yêu thú cấp cao.
Mười ba ngày sau……
Kiều Thụy mặc trung y, nhìn thấy linh phù dán dày đặc trên người mình, y cười khổ. Nghĩ thầm: Thiên Kỳ dán phù cho mình thật đúng là nhiều ghê luôn!
“Nhớ kỹ, trước ngực dán chính là 30 lá Phòng Hộ phù và hai mươi lá Phản Đạn phù. Phía sau lưng dán ba lá Phong phù và bốn lá Gia Tốc phù, còn có bốn lá Định Hướng Truyền Tống phù.” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà dặn dò.
“Dạ! Rõ rồi.” Kiều Thụy lấy áo ngoài qua, thật cẩn thận mà mặc lên người.
“Nhớ kỹ, chúng ta chỉ hấp dẫn nó, đem nó đưa vào trong Vạn Kiếm Phù Trận là được, không cần thật sự đánh với nó, chúng ta không phải đối thủ của nó!” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc vô cùng.
“Thiên Kỳ, huynh…. huynh cảm thấy thật sự có yêu thú cấp bốn sao?” Nhìn ái nhân chú ý cẩn thận như vậy, vẻ mặt Kiều Thụy nghi hoặc hỏi.
Cứ việc, dọc theo đường đi chỉ tìm được linh hoa, linh thảo cấp bốn nhưng trước sau không có nhìn thấy một con yêu thú, chuyện này rất kỳ quái. Nhưng đến tận giờ này mà cái gọi là yêu thú cấp bốn kia còn chưa từng xuất hiện qua. Nên việc này khiến Kiều Thụy hoài nghi, rốt cuộc có yêu thú này hay không.
“Có, nhất định có. Đệ ngẫm lại xem, nếu trên đỉnh núi có trọng bảo mà lại không có một con yêu thú hung hãn thủ hộ, như vậy các yêu thú khác không phải đã sớm lên núi rồi ư? Vì sao nơi này lại an tĩnh được như vậy?” Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.
Loại trọng bảo này sao có thể không có yêu thú bắt tay, trên nguyên tác nói, bên này bảo vệ bảo vật chính là một con vượn cánh dài. Trường Dực Viên là yêu thú cấp bốn, thực lực Kim Đan sơ kỳ, hung mãnh dị thường, là lão đại của Kim Hà sơn này. Những yêu thú khác không ai dám trêu chọc nó, cũng không ai dám dẫm nhập lãnh địa của nó.
“Ừm, có đạo lý, bảo bối tốt như vậy không có khả năng không bị yêu thú theo dõi!” Kiều Thụy gật đầu, cũng cảm thấy bảo bối này tốt như vậy, không có khả năng không có yêu thú tìm được.
“Cho nên, tới đỉnh núi rồi, chúng ta nhất định phải cẩn thận hành sự, không thể lỗ mãng. Lấy an nguy bản thân làm chủ.” Cơ duyên có tốt cũng phải có mạng hưởng thụ mới được, nén tánh mạng vẫn là quan trọng nhất.
“Dạ, huynh yên tâm đi Thiên Kỳ, ta sẽ, ta sẽ bảo hộ bản thân mình cẩn thận.” Kiều Thụy gật đầu liên tục, tỏ vẻ sẽ bảo vệ tốt bản thân.
“Ngoan.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, nắm lấy tay Kiều Thụy, hai người cùng nhau đi về hướng đỉnh núi.
Càng đi về hướng đỉnh núi, cảm giác của Kiều Thụy đối với trọng bảo kia càng mãnh liệt, đáy lòng cũng càng thêm hưng phấn. Nhưng Liễu Thiên Kỳ lại không giống vậy, hắn càng đi về hướng đỉnh núi thì càng thêm đề phòng, đề phòng hết thảy xung quanh, đề phòng Trường Dực Viên sẽ tùy thời xuất hiện. Đối phương là một con vượn có cánh lớn, biết bay, nói không chừng vào thời điểm nào đó sẽ bay ra công kích hắn và Tiểu Thụy, công kích hai kẻ xâm lấn này.
“Ha ha ha, chúng ta đi 38 ngày rồi. Rốt cuộc… rốt cuộc lên tới đỉnh núi rồi!” Một khắc bước lên đỉnh núi kia, Kiều Thụy hưng phấn không thôi, cả khuôn mặt nhỏ đều tràn ngập tự hào!
"Ừm, cẩn thận một chút!" Liễu Thiên Kỳ nhìn nhìn bốn phía, nghiêm túc dặn dò.
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, minh bạch ái nhân lo lắng điều gì, cũng cẩn thận theo.
Đi theo Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ rất nhanh được đưa tới một chỗ bể tắm, bốn phía đều là đá xanh thiên nhiên lộ thiên. Nhìn bể tắm 8 mét vuông trước mắt, cùng với nước gợn màu vàng kim trước mắt, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày. Đây là Kim Hà Thịnh Tuyền trong nguyên tác đã nhắc sao?
"Đẹp quá! Thật là đẹp quá!" Nhìn một hồ nước suối lóng lánh tràn đầy kia, Kiều Thụy tán thưởng không thôi.
"Một hồ nước suối màu vàng kim này chính là trọng bảo sao?" Kiều Thụy nghiêng đầu, hỏi ái nhân bên cạnh.
“Cái này chỉ có thể nói là được trọng bảo dựng dục ra tới. Giống như là ráng màu trên đỉnh đầu, cùng với linh khí nồng đậm ở đây, đều là sản vật do trọng bảo trải qua trăm năm, ngàn năm dựng dục mà sinh ra."
"Vậy trọng bảo chân chính là cái gì?" Liễu Thiên Kỳ nhìn ái nhân, vẻ mặt tò mò mà hỏi.
“Là Kim Vẫn thạch, một loại đá từ thiên địa sinh ra, một loại đá phi thường thần kỳ, cũng ẩn chứa linh lực cực kỳ nồng đậm. Nơi này tổng cộng có ba khối Kim Vẫn thạch, đều tại dưới đáy ao!”
“Thì ra là thế!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
"Tuy một hồ Kim Hà Thịnh Tuyền và ráng màu vàng kim trên đầu chúng ta không phải trọng bảo nhưng cũng là thứ tốt khó gặp. Chúng ta cũng có thể cùng nhau luyện hóa và hấp thu chúng!” Mặc kệ là kim hà, hay là một hồ Kim Hà Thịnh Tuyền này, cũng đều là thứ tốt giá trị liên thành!
“Ha ha ha……” Nếu hắn và Tiểu Thụy được đến phần đại cơ duyên này, vậy nữ chính muốn xoay người chỉ sợ cũng không dễ dàng gì! Còn nam chính thì chỉ sợ không dễ dàng đối phó, dẫu sao đối phương cũng có hồng vận nghịch thiên kia mà!
“Thiên Kỳ, chúng ta cởi quần áo, đi vào ngâm nước suối này một chút đi! Ta cảm thấy linh khí bên trong nước suối này, hơn nữa còn có ráng màu vàng kim trên đầu, hai dạng cộng lại còn nồng đậm hơn linh khí trong núi này nhiều lắm!" Nói rồi, Kiều Thụy bèn muốn cởi đai lưng ra, lại bị Liễu Thiên Kỳ kéo lại một phen.
“Bây giờ còn chưa được!” Nói xong, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một lá Bạo Tạc phù cấp ba, ném vào trong Kim Hà Thánh Tuyền.
"Ầm…" Một đạo phù nện xuống, đè ép lên một lốc xoáy nước, nhanh chóng nổ tung trong nước, tức khắc bọt nước văng ra khắp nơi, tiếng nước xôn xao vang lên.
“Thiên Kỳ, huynh làm gì vậy?” Nhìn ái nhân đột nhiên ra tay, vẻ mặt Kiều Thụy hoang mang.
“Chú ý đề phòng!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ kích hoạt năm lá Phòng Hộ phù trên người mình.
"Dạ." Nhìn thấy bộ dáng ái nhân như lâm đại dịch, Kiều Thụy cũng vội vàng kích hoạt năm lá Phòng Hộ phù trên người mình.
Chờ đến khi Kiều Thụy kích hoạt Phòng Hộ phù, quay đầu lại nhìn về phía ao kia, y bỗng phát hiện giữa lốc xoáy nước màu vàng kim chậm rãi hiện ra một cái đầu. Đó là đầu thuộc về một con vượn, vừa thấy cái đầu, Kiều Thụy đã biết thân hình đối phương tuyệt đối không thấp.
Nhìn thấy Trường Dực Viên từ trong nước lộ đầu ra, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một phen Kim Hỏa phù, ném thẳng đến đối phương.
“Ầm……” Trong từng tiếng nổ mạnh vang vọng, Liễu Thiên Kỳ đã kích hoạt Phong phù, ôm Kiều Thụy thoát đi.
Liễu Thiên Kỳ cũng không quay đầu lại bay thẳng về phía trước, mà Kiều Thụy còn thường hay quay đầu lại xem xét một chút tình huống phía sau.
“Thiên Kỳ, tên kia từ trong nước bò ra kìa!”
“Lấy linh phù và pháp khí ném nó, bắt ép nó truy đuổi lại đây!” Đây chính là đại gia hỏa cấp bốn, trong nguyên tác viết nam chính, nữ chính, nữ hai, Kiều Thụy và Vu Thanh U, năm người hợp lực khiến nó vết thương chồng chất mới giải quyết được đại gia hỏa này. Bọn họ hiện tại không có năm người, cho nên chỉ có thể mượn dùng Sát trận giải quyết đại gia hỏa này.
"Dạ, rõ rồi." Kiều Thụy gật đầu, tung ra một phen Thiên Lôi phù hướng tới đại gia hỏa kia.
“Grào grào……” Trường Dực Viên bị chọc điên gào rống một tiếng, run run cánh ra khỏi mặt nước, dang đôi cánh mọc đầy lông tơ đen nhánh.
Nhìn thấy đối phương một cái cánh đã dài hơn hai mét, hai cánh dang ra đã gần năm mét, Kiều Thụy không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Y lấy ra năm kiện pháp khí bán thành phẩm, ném thẳng về phía cánh của nó.
“Ầm……” Pháp khí nổ tung, lại là một trận vang lớn.
“Grào grào grào……” Trường Dực Viên cúi đầu nhìn đôi cánh bị thương, tru lên một tiếng, triển khai cả hai cánh, đuổi theo về phía Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy bên này.
"Bay nhanh quá!" Nhìn thấy đối phương bay cực nhanh, Kiều Thụy nhăn nhăn mày, vội vàng tiếp tục ném pháp khí, ném linh phù tới ngăn cản đối phương.
Lại kích hoạt hai lá Gia Tốc phù, Liễu Thiên Kỳ đề cao tốc độ mình hơn rất nhiều.
Kiều Thụy trực tiếp chuyển cơ thể mình ra phía sau, từ tư thế bị Liễu Thiên Kỳ cầm tay biến thành tư thế bị Liễu Thiên Kỳ ôm eo bay ngược.
"Đại gia hỏa đáng giận!" Cả linh phù, hơn nữa còn có những pháp khí bản thành phẩm đó, Kiều Thụy luân phiên công đánh nhiều lần, nhưng thương tổn tạo thành cho nó vẫn cực kỳ bé nhỏ như cũ. Việc này khiến Kiều Thụy rất bực mình.
“Grào grào……” Trường Dực Viên kích động hai cánh, nhấc lên hai cơn gió lốc thật lớn, công kích về phía phương hướng Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
“A, Thiên Kỳ, gió lốc, đại gia hỏa tung gió lốc tới rồi!” Kiều Thụy kinh hô ra tiếng, dương ra một đống linh phù, nhanh chóng tạo nên tầng tầng tường phòng ngự màu xanh thẳm sau lưng hai người.
"Đùng!! Đùng!!"
Nghe âm thanh từng đạo tường phòng ngự bị đánh nát, Liễu Thiên Kỳ ôm Kiều Thụy thả người rơi xuống phía dưới.
Liễu Thiên Kỳ đáp xuống mặt đất, vung tay lấy ra một loạt linh phù, lập tức, tất cả linh phù đều hóa thành một tấm chắn màu vàng kim cao hai mét, chắn trước mặt hắn và Kiều Thụy.
Tấm chắn kim sắc vừa thả ra, lưỡng đạo gió lốc kia đã quét tới.
"Đoàng Đoàng Đoàng…." Mười lăm cái kim thuẫn bị đánh nát, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy tránh sau tấm chắn thẳng tiếp bị xốc bay ra ngoài.
“Phụt……” Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy quỳ rạp trên mặt đất, đều hộc ra một ngụm máu tươi.
Một chiêu công kích, mười đạo tường phòng hộ bằng nước, mười lăm kim thuẫn, cộng thêm năm lá Phòng Hộ phù…. đều ngăn không được. Xem ra, thực lực Kim Đan quả nhiên là cường hãn!
“Thiên Kỳ, cách Vạn Kiếm Phù Trận còn có một đoạn nữa!” Nhìn nhìn Sát trận nơi sườn núi, Kiều Thụy lo lắng mà nói.
“Không sao, tận lực dẫn nó đi vào Sát trận, nếu thật sự không được, vậy ở chỗ này giết nó cũng có thể!” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ híp híp mắt. Trong tay hắn chính là có hai khối ngọc bội tổ phụ cấp cho. Nếu thật sự không được thì chỉ có thể ở chỗ này giết Trường Dực Viên. Nhưng ngọc bội này dùng xong thì không còn nữa, kia dù sao cũng là công kích của Kim Đan đại viên mãn, Liễu Thiên Kỳ vẫn có chút luyến tiếc dùng.
“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
Hai người chỉ nói chuyện một chút công phu, Trường Dực Viên đã bay xuống trước mặt hai người.
Nhìn gia hỏa cao lớn vẻ mặt phẫn nộ, dùng tay đấm đấm vào ngực, hướng về hắn nhe răng nhếch miệng, tuyên bố chủ quyền và tâm tình phẫn nộ của nó, Liễu Thiên Kỳ bò dậy khỏi mặt đất, thân thể hắn nhoáng lên, thả thủy long của mình ra.
“Đi!” Giơ lên một đống Băng Phong phù, Liễu Thiên Kỳ ném về phía thủy long.
Thủy long bay lên trời, biến thành băng long trong không trung, công kích hướng về Trường Dực Viên.
“Grào grào……” Trường Dực Viên múa may bàn tay dày rộng, chụp đánh về phía băng long bay qua trước mắt mình.
Lấy ra mười lá linh phù cấp bốn thượng phẩm, Liễu Thiên Kỳ lập tức ngưng tụ ra một thủy cầu cực kỳ lớn, đem tất cả linh phù vây vào bên trong thủy cầu.
“Hây!” Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, đem thủy cầu đánh về phía đại gia hỏa kia.
Trường Dực Viên bắt lây đuôi băng long, vừa mới chụp nát đầu băng long, thủy cầu đã tới trước mặt nó.
“Bốp!” Một móng vuốt của Trường Dực Viên chụp nát thủy cầu công kích lại đây.
"Ầm…." Mười lá Bạo Tạc phù cùng nhau kích hoạt, tiếng vang đinh tai nhức óc, lay động một phương.
“Đi!” Mặc kệ đối phương bị thương như thế nào, Kiều Thụy ôm nam nhân của mình một phen, kích hoạt Phong phù và Gia Tốc phù trên người, y mang theo Liễu Thiên Kỳ bay thẳng đến Vạn Kiếm Phù Trận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT