Sự thật chứng minh, Tiêu Chiến tự cảm thấy bản thân thật không đáng tin cậy. Uống thuốc xong, anh ngủ mê man tới hai, ba giờ sáng vẫn không hạ sốt, thậm chí sốt đến 39 độ. Vương Nhất Bác gọi cho bác sĩ riêng của Vương gia đến truyền nước cấp cứu cho anh, đến năm sáu giờ sáng, cơn sốt mới từ từ hạ xuống.
Trời vừa hừng sáng, Tiêu Chiến nằm trên giường truyền chai nước cuối cùng, Vương Nhất Bác đi ra ban công hút một điếu thuốc, lúc quay lại Tiêu Chiến vừa truyền xong.
Hắn giúp Tiêu Chiến rút kim tiêm, nhìn máu chảy trên tay anh, Vương Nhất Bác cau mày.
Tiêu Chiến không sợ đau, ấn bông gòn lên mạch máu, hỏi hắn: “Có muốn ngủ một lát không?”
Vương Nhất Bác đã cả đêm không ngủ để chăm sóc anh.
“Không cần, em dọn dẹp một chút rồi đi làm, anh hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, em bảo dì làm cho anh mấy món thanh đạm.” Máu đã cầm lại, Vương Nhất Bác vừa giúp anh đắp chăn bông vừa nói.
Tiêu Chiến nhìn hắn, muốn nói: Hôm nay em ở nhà cùng anh được không?
Nhưng trong lòng suy tính mấy lần, cuối cùng cũng không hỏi.
Anh ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Vương Nhất Bác, hỏi một câu mà anh luôn muốn biết, “Em học hút thuốc khi nào?”
Vương Nhất Bác tựa vào bên kia giường lớn suy nghĩ một chút nói: “Tầm mười hai mười ba tuổi.”
“Sao em lại học hút thuốc sớm như vậy?” Tiêu Chiến bất ngờ hỏi.
“Ở cô nhi viện thì đã được xem là muộn rồi.” Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh, giọng điệu rất bình thường.
Trước khi kết hôn, Tiêu Chiến đã nghe về cuộc sống trước đây của Vương Nhất Bác. Mẹ ruột của hắn dường như là một nhân viên quét dọn của thành phố, khi bà mang thai Vương Nhất Bác, Vương Tông Nguyên cũng rời bỏ bà, không lâu sau đó, khi Vương Nhất Bác còn rất nhỏ, bà bị bệnh và qua đời. Cuối cùng, Vương Nhất Bác được gửi đến trại trẻ mồ côi.
Vương Tông Nguyên là một người tàn nhẫn, con trai ruột của mình bị gửi đến đó nhưng ông luôn đối xử với nó như thể nó chưa từng tồn tại, để mặc hắn tự sinh tự diệt trong cô nhi viện.
Mãi đến khi Vương Nhất Bác mười lăm tuổi, một phóng viên đã phanh phui thông tin về cậu con trai riêng của Vương Tông Nguyên đang ở bên ngoài sống rất cực khổ, trước sức ép của dư luận, Vương Tông Nguyên đã phải đưa hắn về nhà. Lúc này, Vương Nhất Bác mới được sống ở Vương gia.
Lúc này, mặt trời bên ngoài đã nhô lên, ánh sáng mờ ảo phản chiếu trên khuôn mặt góc cạnh của Vương Nhất Bác, khiến người ta có chút xa cách không thể giải thích được.
Tiêu Chiến luôn cảm thấy Vương Nhất Bác có chút u ám, nhất là khi hắn đứng một mình trên ban công hút thuốc, điều đó luôn khiến Tiêu Chiến cảm thấy bọn họ là người đến từ hai thế giới, anh sẽ không bao giờ chen vào được trái tim của hắn.
Cảm giác này khiến anh rất khó chịu, anh muốn bộc lộ nỗi niềm của mình thông qua điều gì đó đặc biệt.
“Vương Nhất Bác, anh muốn làm tình.” Tiêu Chiến dựa vào đầu giường quay mặt lại nhìn hắn, ánh mắt anh vô cùng trong trẻo, thậm chí có chút buồn bã.
Vương Nhất Bác dường như sửng sốt, một lát sau mới đáp: “Anh bị bệnh, hiện tại không nên.”
Tiêu Chiến không nói thêm lời nào, anh bò tới, lăn qua lăn lại ngồi trên đùi Vương Nhất Bác, sau đó bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của hắn.
“Tiêu Chiến.” Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay anh.
Nhưng sức lực của Tiêu Chiến cũng không nhỏ, tách ra khỏi tay Vương Nhất Bác, cởi áo sơ mi của hắn, nhanh chóng cởi áo ngủ.
Anh cúi đầu hôn lên môi Vương Nhất Bác, bởi vì phát sốt, nhiệt độ trên người vẫn chưa giảm bớt, thậm chí môi và lưỡi đều nóng rực.
Vì không thể thuyết phục được anh, Vương Nhất Bác không còn cách nào khác là bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, tay bắt đầu cởi quần, bế Tiêu Chiến ngồi lên thân mình.
Bên trong cơ thể Tiêu Chiến nóng bừng, vừa đâm vào, Vương Nhất Bác đã bị bên trong nóng ẩm bao bọc, sảng khoái đến mức đầu óc trống rỗng.
Tiêu Chiến đan ngón tay vào tay hắn, di chuyển từ trên xuống dưới chậm rãi nâng lên, sắc mặt vẫn có chút ốm yếu tái nhợt, nhưng đôi môi hơi hé mở lại phi thường hồng hào, trông rất xinh đẹp.
Giữ nguyên tư thế này một lúc, Vương Nhất Bác rốt cuộc không nhịn được nữa, đột nhiên ngồi dậy, ôm lấy tấm lưng gầy của Tiêu Chiến, bắt đầu đâm vào.
Hắn đâm rất mạnh, Tiêu Chiến đã cắn vào vai hắn phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Sao vậy, có đau không?”
Vương Nhất Bác đỡ anh, mới phát hiện không biết anh đã khóc từ lúc nào, quầng mắt đỏ bừng, trên lông mi dài còn có vệt nước.
“Không sao, không đau.” Tiêu Chiến cúi đầu lau mắt. “Tiếp tục đi.”
“Anh làm sao vậy?” Lần này Vương Nhất Bác khá cẩn thận, không tiếp tục làm nữa ngược lại quan tâm đến tâm trạng của anh.
“Vương Nhất Bác …” Trong chốc lát, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn: “Làm tình với anh có hạnh phúc không?”
Nhìn dáng vẻ mong manh của anh, Vương Nhất Bác trong lòng có chút mềm nhũn, “Hạnh phúc lắm,” hắn hôn lên môi Tiêu Chiến, nói nhỏ: “Anh không cảm thấy ở bên anh em rất nhanh cứng sao?”
“Vậy thì em hạnh phúc vì người làm tình với em là anh, hay là vì …” Tiêu Chiến nhìn hắn, như muốn thấu hiểu nỗi lòng của hắn, “Làm tình có thể giải tỏa, áp lực của em, em cảm thấy thoải mái nên mới vui vẻ?”
Vương Nhất Bác phải thừa nhận rằng Tiêu Chiến là một người rất thông minh. Anh là người chân thành tuyệt đối trong tình cảm, và anh sẵn sàng dành mọi thứ cho người mình yêu, nhưng anh cũng có thể rất nhạy cảm phát hiện xem tình cảm đó có chân thành hay không. Có lẽ trước đó, anh đã hết lòng giúp đỡ Vương Nhất Bác, chỉ để đổi lấy tấm chân tình của hắn.
Nhưng hôm qua hắn rõ ràng là đã làm cho Tiêu Chiến đau lòng.
Thành thật mà nói, khi nhìn thấy Tiêu Chiến ôm bạn trai cũ, hắn không thể không thừa nhận, bản thân không vui chút nào. Nhưng sự bất mãn đó không phải vì tình cảm sâu đậm dành cho Tiêu Chiến, mà nó phải là một loại chiếm hữu, một loại cảm giác khó chịu khi đồ của chính mình bị người khác thèm muốn.
Hắn lớn lên trong một môi trường được định sẵn là một người tàn nhẫn và tuyệt tình. Khi một người trở thành động vật cấp thấp, thì chuyện tình cảm cũng trở nên không còn phù hợp.
Tuy nhiên, Tiêu Chiến cũng không làm gì sai, anh chỉ muốn một cảm giác chân thành.
Nếu không thể cho anh ấy tình cảm thực sự như anh muốn, hắn có thể giả vờ chân thành hơn được không? Ít nhất bằng cách này, anh sẽ không buồn như vậy.
Dù sao đi nữa, hắn đã nói quá nhiều lời dối trá trong cuộc đời mình, thêm một lần này nữa cũng không tính là gì.
“Ý của anh là?” Vương Nhất Bác thay đổi tư thế, đè anh ở dưới thân, hôn lên lông mày, mũi, má, cuối cùng đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, “Đương nhiên là bởi vì người đó là anh, kết hôn với anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời em. “
“Thật sao?” Tiêu Chiến nhìn hắn, trong mắt có chút không rõ.
“Đương nhiên là thật.” Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm không có lảng tránh. “Từ chín năm trước nhìn thấy anh lần đầu tiên, em đã yêu anh, nếu không, em làm sao có thể mặc kệ sinh tử, để cứu anh.”
Nghe hắn nói, Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, dù sao thì lâu như vậy, anh tưởng Vương Nhất Bác đã quên chuyện đó từ lâu, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn còn nhớ đến bây giờ, hơn nữa lúc đó… hắn cũng thích anh.
“Vậy thì tại sao em chưa bao giờ nói với anh?” Tiêu Chiến thấp giọng hỏi, đôi mắt bất giác đỏ bừng.
“Em còn tưởng rằng anh sẽ hiểu nên không cần nói ra.” Vương Nhất Bác ấm áp dỗ dành, “Là do em không tốt, không làm cho anh yên tâm.”
Nghe hắn nói, trái tim khó chịu và phiền muộn của Tiêu Chiến tích tụ từ đêm qua dường như biến mất trong tích tắc.
Hóa ra … Vương Nhất Bác rất thích anh.
Hóa ra … cuộc hôn nhân này chưa bao giờ là mơ ước của một mình anh.
“Chúng ta nói nhiều quá, việc chính quên mất rồi sao?” Vương Nhất Bác nói xong liền cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Tiêu Chiến, hôn cho đến khi anh bối rối mê đắm, khi nhấc đôi chân thon thả của Tiêu Chiến lên, đem vật nam tính của mình cắm mạnh vào.
Tiêu Chiến nhẹ thở hổn hển rên rỉ, ôm chặt lấy bờ vai rộng lớn của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đâm mạnh vào hành lang ẩm ướt, cảm giác sung sướng được bao bọc và hút chặt bên trong.
dương v*t thô ráp mỗi lúc một cọ xát qua lại điểm mẫn cảm của Tiêu Chiến, khiến anh không ngừng rên rỉ đứt quãng, ngón tay thậm chí còn cào cấu thành từng đường trên lưng Vương Nhất Bác.
Sáng sớm, âm thanh va chạm vang lên trong phòng ngủ, không biết đã mất bao lâu. Sau khi Tiêu Chiến co rút rơi vào cơn cực khoái gần chết, Vương Nhất Bác đâm mạnh thêm mấy lần nữa, rốt cuộc kiềm chế không nổi, bắn mạnh vào bên trong.
Sau cuộc ân ái, Vương Nhất Bác không ra ban công hút thuốc, hay đi tắm, thay vào đó, hắn ôm chặt Tiêu Chiến đang mệt mỏi nằm yên trên giường lớn một lúc.
Bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp, mặt trời đã mọc khỏi núi treo cao trên bầu trời. Đồng hồ báo thức của điện thoại vang lên, đã đến giờ Vương Nhất Bác đi làm.
Nhưng hắn lại giơ tay ấn tắt đồng hồ báo thức điện thoại trên bàn đầu giường, sau đó xoay người, hôn nhẹ lên trán Tiêu Chiến, trầm giọng nói: “Hôm nay em không đi làm, ở nhà cùng anh, có được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT