iện thoại của vệ sĩ vừa cúp, ngay sau đó điện thoại của quản gia đã vang lên.
“Cậu chủ, tôi vừa tìm thấy một lá thư của Thiếu gia để lại trong phòng làm việc, cùng với một bản thỏa thuận ly hôn … mà cậu ấy đã ký. Cậu nhanh về đi. Lần này có lẽ Thiếu gia đã thực sự rời đi!”
Vương Nhất Bác cúp điện thoại, sắc mặt lập tức trầm xuống, toàn thân bao trùm lên một tia phiền muộn đáng sợ.
“Quay xe đi! Đến nhà của Tiêu Chiến!”
Vừa nói, người tài xế nhướng mày, tăng ga, phóng nhanh về phía Tiêu gia ở trung tâm thành phố.
Hôm nay Tiêu Khả hiếm khi có thời gian rảnh, cô đang ở trong phòng học với Mộc Mộc, Mộc Mộc mới bắt đầu học tiểu học đang xem lại bài tập buổi chiều, khi nghe tin Vương Nhất Bác một mình đến thăm, cô có chút kinh ngạc.
Cô đi ra phòng khách trên lầu hai, nhìn thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác đang ở cầu thang không đúng. Chẳng lẽ Tiêu Chiến đã xảy ra vấn đề gì sao? Cô không khỏi lo lắng suy nghĩ.
Nhìn thấy Tiêu Khả xuống lầu, Vương Nhất Bác lịch sự đứng dậy chào, Tiêu Khả cười và nói: “Chị không biết hôm nay là ngày gì tốt. Vương tổng thường rất bận rộn trong công việc. Còn có thời gian đến thăm chị?”
Vương Nhất Bác không giấu diếm, trực tiếp giải thích ý của mình: “Hôm nay em đang trên đường đi làm về, đột nhiên biết được Tiêu Chiến đã bỏ nhà đi. Em đến đây để hỏi chị có nhìn thấy anh ấy hay không?”
Nghe hắn nói, Tiêu Khả cau mày, cô biết Tiêu Chiến luôn là một người hiền lành và đúng mực, những hành động bốc đồng như “bỏ nhà đi” sẽ không xảy ra. Nếu thực sự anh bỏ nhà đi, thì vấn đề ở phía Vương Nhất Bác.
Còn mục đích hôm nay hắn đến đây và hỏi cô những lời này, có phải là vì nghi ngờ người nhà họ Tiêu đã che giấu Tiêu Chiến không?
Thật là nực cười, người nhà họ Tiêu từ trước đến nay đều là người ngay thẳng, thật thà, muốn làm gì thì làm, làm sao phải giấu diếm chứ.
“Tiểu Chiến không tới gặp chị, chị cũng không biết em ấy đi đâu.” Tiêu Khả hướng ánh mắt về phía hắn, mơ hồ mang đến cho người ta một cỗ áp chế không thể giải thích được, “Nhưng chị có thể biết em ấy vì sao lại bỏ nhà đi không? “
Vương Nhất Bác im lặng một lúc, nghiêm tucd nói: “Là chuyện của em. Em đã làm anh ấy buồn, nhưng không ngờ … anh ấy lại bỏ đi như thế này.”
Tiêu Khả nhìn chằm chằm vào hắn vài giây, dường như đã hiểu thấu đáo vấn đề từ biểu hiện trên gương mặt của hắn, cô cười nhẹ, đột nhiên nói: “Tiêu Chiến từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất nhạy cảm.”
Vương Nhất Bác ngước mắt lên nhìn cô, nhưng cô không nhìn Vương Nhất Bác, cô chỉ nói vu vơ nhưng mục đích là để cho hắn nghe được: “Không lâu sau khi em ấy chào đời, mẹ của chúng tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn đầu. Lúc đó em ấy còn nhỏ, tự nhiên muốn bám mẹ mỗi ngày, nhưng sau khi biết mẹ sức khỏe kém, từ nhỏ em ấy đã biết kiềm chế, dù chỉ được gặp mẹ một tiếng mỗi ngày em ấy cũng rất vui, nhưng chúng ta đều biết em ấy chỉ là quá lý trí và quá dễ dàng hài lòng, khi còn nhỏ lại thiếu sự bầu bạn của mẹ, nên em ấy thiếu quá nhiều tình cảm. “
“Sau khi mẹ chúng tôi qua đời, chị luôn muốn chăm sóc em ấy thật tốt, nhưng dù sao chị cũng không phải là một người mẹ. Chị cũng có rất nhiều việc phải tự mình làm. Chị chỉ có thể chăm sóc cho em ấy một chút khi có thời gian rảnh.”
“Nhìn bề ngoài, em ấy giống đại thiếu gia của nhà họ Tiêu. Thực tế, em ấy từ nhỏ đã lớn lên một mình rất cô đơn. Chị nghĩ em ấy thật may mắn khi cuối cùng đã có thể kết hôn với một người em ấy thích, có lẽ em ấy sẽ được yêu cho đến hết đời, được bao bọc bởi hạnh phúc. “
“Nhưng sau đó chị phát hiện ra em ấy khác xa với hạnh phúc mà chị tưởng tượng. Các em đi đến như bây giờ chị cũng đã từng tưởng tượng ra … Bây giờ chị chỉ muốn nói với em nếu Tiêu Chiến thật sự muốn rời xa em, mong em cũng không giữ lại,hãy để em ấy được tự do tìm kiếm hạnh phúc thực sự thuộc về mình”.
Trên đường trở về biệt thự trên núi, Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào. Nhìn lại cuộc hôn nhân của mình với Tiêu Chiến, hình như từ đầu đến cuối hắn chưa từng để Tiêu Chiến cảm nhận được hạnh phúc thực sự, nếu có cũng là do lợi dụng anh và hắn đối với anh quá hời hợt.
Tiêu Chiến là một người thông minh, làm sao anh có thể không nhìn ra mục tiêu và ý định của mình, anh chẳng qua là can tâm tình nguyện bị lợi dụng, anh chỉ muốn đánh đổi một dấu vết tình yêu đích thực trong cuộc hôn nhân này bằng sự hy sinh của mình.
Nhưng hắn hết lần này đến lần khác khiến anh thất vọng, thậm chí còn tuyệt vọng, nên cuối cùng, nhẫn cưới cũng không để lại, chỉ để duy nhất một bức thư cho hắn rồi lặng lẽ ra đi.
Anh thực sự không còn lưu luyến, anh muốn chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ của hai người.
Nghĩ đến đây, trái tim Vương Nhất Bác bất giác đau nhói, cảm giác này quá xa lạ, khiến hắn dường như muốn sụp đổ.
Lúc trở về biệt thự đã là đêm muộn, trên đường đi gặp vệ sĩ mà hắn giao nhiệm vụ truy tìm dấu vết của Tiêu Chiến, nhưng không tra ra được gì. Tiêu Chiến biến mất sạch sẽ đến nỗi ngay cả camera giám sát bên ngoài biệt thự cũng không bắt được.
Hắn bước lên tầng hai với những bước chân nặng nề, đứng ngoài cửa phòng làm việc một lúc lâu rồi mới mở tay nắm cửa bước vào căn phòng trống.
Phong bì và giấy thỏa thuận trên bàn lặng lẽ ở đó, như thể lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của hắn.
Hắn ngồi trên chiếc ghế vẽ tranh mà mấy ngày trước Tiêu Chiến đã ngồi, ngơ ngác nhìn bức thư trên bàn hồi lâu mới đưa tay lấy phong thư mở ra.
Bức thư không có nhiều chữ, chỉ có vài dòng, nét chữ nhẹ nhàng, đẹp đẽ, có vẻ như người viết đã dụng tâm vào nó:
[Vương Nhất Bác, khi em đọc lá thư, có lẽ anh đã đi rồi. Thứ lỗi cho anh vì đã chọn ra đi theo cách này, bởi vì anh biết rằng nếu anh không làm điều này, chúng ta khó có một kết thúc hoàn hảo. Mong sau khi anh rời đi, em cũng không tìm anh nữa, vì dù có tìm được anh, anh cũng sẽ không ở lại bên em. Anh đã cất chiếc nhẫn cưới đi, đó là di vật duy nhất mẹ anh để lại cho anh, anh muốn giữ nó thật tốt. Cách biệt địa lý, hai người đi hai đường, anh mong em có một tương lai bằng phẳng, tiền đồ tươi sáng.]
Vương Nhất Bác đọc đi đọc lại đoạn thư ngắn như một sự tự ngược đãi bản thân, lúc này, hắn thực sự nhớ ra rất lâu trước đây, ngày hắn được gửi đến trại trẻ mồ côi sau khi mẹ hắn qua đời.
Vào thời điểm đó, hắn không có cảm giác thực sự về cái chết của mẹ mình, hắn thậm chí không có khái niệm rõ ràng về cái chết. Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ, thờ ơ trong cô nhi viện và cho đến khi hắn nghe thấy những lời chế giễu lăng mạ của người quản lý, hắn mới biết rằng người duy nhất trên thế giới yêu hắn đã ra đi.
Hắn cứ ngỡ đã gần hai mươi năm, hắn gần như đã quên mất những thứ hồi còn bé, nhưng điều hắn không ngờ là những kí ức đó đã khắc sâu trong tim hắn rồi, hắn không vô tâm, hắn là chỉ là một phản ứng căng thẳng, nó dường như phong ấn một trái tim chân thành, cho đến khi mất đi, hắn mới biết đâu là thứ quan trọng nhất đối với mình.
Từng mất mẹ, giờ mất đi người yêu.
Thời gian dường như đã trôi qua một vòng quay dài, và hắn lại trở thành đứa trẻ cô đơn đứng ở lối vào của cô nhi viện.
Vương Nhất Bác nắm chặt bức thư, chỉ cảm thấy hơi thở đau đớn, nước mắt chảy xuống khóe mắt, nhưng lại bị lòng bàn tay to lớn bao phủ, nhanh chóng bị hắn lau đi.
“Tiêu Chiến …” Giọng nói bị bóp nghẹt của hắn vang lên trong phòng làm việc trống rỗng, giống như tiếng thì thầm buồn bã của một con thú hoang trước khi chết. “Một ngày nào đó, em sẽ tìm được anh.”
Sáu năm sau, Sân bay Quốc tế TP.
Một bé gái chừng mười hai, mười ba tuổi đang đợi ở cổng đón, tuy còn nhỏ nhưng đã rất mảnh mai, nhìn thấy chuyến bay chờ đợi bấy lâu nay sắp hạ cánh, đôi mắt xinh đẹp của chợt sáng lên.
“Mẹ, mẹ! Mau tới đây, máy bay cậu của con sắp hạ cánh, mẹ không muốn họ nhìn thấy chúng ta đầu tiên sao?”
Người phụ nữ bất lực mỉm cười, cúi đầu xử lý email cuối cùng trong hộp thư điện thoại, đứng dậy đi tới. Cô ăn mặc sang trọng, trang điểm tinh tế, gương mặt xinh đẹp không thể phân biệt được tuổi tác, quả là một người phụ nữ thành đạt.
“Việc gì mà vội? Nhìn bộ dạng thiếu kiên nhẫn của con. Sau này đừng nói với người khác con là con gái của Tiêu Khả.”
Nghe mẹ nói như vậy, Mộc Mộc đương nhiên không vui, “Còn nói con, sáu năm nay cậu lần đầu tiên trở về Trung Quốc, con không tin là mẹ không muốn gặp cậu?”
Tiểu Khả liếc nhóc một cái, “Không phải là sáu năm sao? Chúng ta ba bốn năm đã gặp cậu khi con ra nước ngoài du học còn gì?”
“Mẹ, bớt giả vờ đi!” Cô bé đọc được nét mặt của mẹ, “Con không biết hôm nay ai dậy sớm để trang điểm và thay quần áo. Thậm chí còn không đến công ty, chỉ đợi được đón cậu chiều nay!”
Tiêu Khả không thể nhịn được cười, nói: “Nhóc con biết nhiều quá!”
Tiếng thông báo của sân bay vang lên, máy bay nhanh chóng hạ cánh xuống bãi đỗ, những hành khách có màu da khác nhau lần lượt bước ra khỏi nhà ga, Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào đám đông không chớp mắt vì sợ bỏ qua mất cậu.
Lát sau, hầu hết hành khách đã đi ra hết, cuối cùng, một bóng người cao gầy bước ra, tay trái cầm một chiếc túi đựng máy tính, dắt một Alpha nhỏ ở tay phải, thằng bé cao đến thắt lưng anh, trông chỉ khoảng năm hoặc sáu tuổi.
Nghe thấy tiếng gọi của Mộc Mộc, cậu nhóc lập tức nở một nụ cười ngọt ngào đáng yêu, nhìn thấy hàng mi dài, sống mũi cao, hai bên má còn có hai cục mỡ sữa nhỏ nhắn xinh xắn.
“Ba ba, đây có phải là nơi con sinh ra không?”
Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to, ngẩng đầu nhìn thanh niên tuấn tú bên cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT