Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Tiêu Chiến nhìn bên kia giường đã thấy trống trơn. Trên tủ đầu giường có một chiếc nhẫn trắng, là nhẫn cưới do chính tay Tiêu Chiến thiết kế.

Sau khi định ngày cưới, Tiêu Chiến đã dành nửa tháng trong phòng thiết kế trước khi thiết kế nguyên mẫu của chiếc nhẫn này. Nguyên mẫu của chiếc nhẫn được lấy từ chiếc nhẫn Mobius, với hình vòng cung trầm bổng tinh xảo, khéo léo tạo thành biểu tượng chữ “∞”, chỉ cần đi về một hướng thì sẽ thấy vô lượng vô tận, không tìm thấy điểm kết tựa như cuộc hôn nhân của họ.

Cả hai chiếc nhẫn đều được khảm một viên kim cương xanh hình giọt nước. Thiết kế tinh xảo của cặp nhẫn này là hai viên kim cương xanh khi tách rời có hình giọt nước nhưng khi hợp lại với nhau lại tạo thành một viên hoàn chỉnh giống như trái tim của biển cả.

Viên kim cương xanh hình trái tim này là di vật do mẹ của Tiêu Chiến để lại trước khi qua đời, bà hy vọng sau này anh sẽ tặng cho nó cho người mà anh yêu nhất.

Bây giờ anh đã đặt viên kim cương này vào nhẫn cưới của họ, coi như là một cách hoàn thành tâm nguyện của mẹ anh.

Từ ngày kết hôn, Tiêu Chiến vẫn luôn đeo nhẫn cưới, nhưng Vương Nhất Bác chỉ đeo khi tham dự những dịp quan trọng, chẳng hạn như bữa tối ngày hôm qua.

Nói cho cùng, nhìn Vương Nhất Bác tùy ý đặt chiếc nhẫn trên tủ đầu giường, anh vẫn có chút không vui, dù sao đó cũng là chiếc nhẫn cưới mà anh dùng hơn mười ngày không ngủ để thiết kế.

Nhưng nếu đến cả chuyện nhỏ nhặt này anh cũng so đo, thì có vẻ như anh quá nhỏ nhen, hơn nữa mối quan hệ giữa họ chưa đủ thân thuộc đến mức có thể cãi nhau.

Anh lặng lẽ thở dài, bật dậy khỏi giường, bỏ chiếc nhẫn cưới trên tủ đầu giường vào hộp gấm, cẩn thận cất vào hộp ngăn kéo đầu tiên.

Sau đó, anh dựa vào giường vài phút, ngửi thấy mùi hương của Alpha pheromone còn sót lại trong không khí, gò má xinh đẹp của anh lại bất giác bị nhuộm đỏ.

Sinh hoạt vợ chồng của anh và Vương Nhất Bác luôn rất hòa hợp. Tối hôm qua không biết có phải do rượu hay không mà Vương Nhất Bác đè anh những hai lần, cuối cùng Tiêu Chiến chịu không nổi, nhìn anh mắt ầng ậng nước, khóc nức nở xin nhẹ nhàng, hắn nhất thời chịu không nổi bắn hết vào bên trong.

“Anh có thoải mái không?” Vương Nhất Bác ôm anh hỏi.

Tiêu Chiến thích cái ôm của hắn, nhưng Vương Nhất Bác trước nay không phải là một người thích vuốt ve an ủi người khác, làm xong thường buông anh ra, đôi khi là ra ban công hút một điếu thuốc, đôi khi lại đi vào phòng tắm. Tắm xong liền nằm xuống giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến thích hắn và cũng thích làm tình với hắn. Tuy nhiên, anh không thích sau khi làm Vương Nhất Bác lạnh lùng buông anh trong nháy mắt.

Như thế, anh luôn cảm thấy Vương Nhất Bác không yêu anh.

Thế mà đêm qua, sau cuộc ân ái mãnh liệt, Vương Nhất Bác vẫn ôm lấy anh từ phía sau, hôn lên tóc anh một cách trìu mến, hỏi anh có thoải mái không.

Sắc đỏ trên mặt Tiêu Chiến vẫn chưa giảm bớt, anh khàn khàn “ưm” một tiếng, tiến lại gần vòng tay ấm áp của hắn.

Vương Nhất Bác vuốt ve phần xương sườn đã lộ ra rõ rêth của anh, nói nhỏ: “Anh gầy quá, nên ăn nhiều một chút.”

Tỷ tỷ vẫn thường nói điều này với Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến lần nào cũng cười với cô một cách qua quýt. Thế mà khi nghe Vương Nhất Bác nói, anh hết sức nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó ngẩng đầu lên nói “Được.”

Nhìn bộ dáng chân thành của anh, Vương Nhất Bác bật cười, “Không sao, anh nhìn cũng rất đẹp, mập ốm cũng không quá quan trọng.”

Kết hôn hơn một tháng, Tiêu Chiến chưa từng nghe Vương Nhất Bác khen anh câu nào, bây giờ bỗng nhiên sửng sốt một lúc mới nhỏ giọng nói: “Em thật sự cho rằng … anh đẹp sao?”

Vương Nhất Bác bị dáng vẻ thiếu tự tin làm cho bật cười một tiếng, “Nghĩ gì vậy, chính mình còn chưa soi gương sao?”

Từ nhỏ lớn lên trong một gia đình giàu có, Tiêu Chiến làm sao có thể là một người thiếu tự tin. Anh chắc chắn biết rằng ngoại hình của mình không xấu, ít nhất là người thân và bạn bè của anh luôn nói như vậy.

Nhưng anh không biết trong thẩm mỹ của Vương Nhất Bác mình có được coi là đẹp trai không. Thậm chí, anh còn nghĩ chỉ cần nghe được một câu ” đẹp mắt” từ miệng Vương Nhất Bác, anh sẽ hài lòng hơn cả ngàn câu khen trong đám người kia.

“Có soi gương rồi, coi như cũng được.” Tiêu Chiến cong môi đỏ bừng nói: “Nhìn chung là ưa nhìn đúng không.”

Thấy dáng vẻ mềm mại đáng yêu của anh, Vương Nhất Bác lại vô thức nâng cằm anh, nhẹ nhàng hôn lên.

Ngay lúc Tiêu Chiến chìm đắm trong nụ hôn, anh sững sờ nghe thấy Vương Nhất Bác nói: “Tiêu Chiến … ngày mai mời chị gái anh tới dùng bữa ở khách sạn Thịnh Nguyên đi.”

*

Với tư cách là nhà thiết kế trang sức, thời gian Tiêu Chiến đi làm mỗi ngày tương đối thoải mái. Trừ khi anh nhận được một đơn đặt hàng quan trọng, bộ phận thiết kế của anh mới phải tăng ca.

Kể từ ngày Tiêu Chiến tới công ty, tất cả nhân viên của bộ phận thiết kế Kim Thái đều biết danh tính của anh.

Hôm nay Tiêu Chiến vừa đến văn phòng ngày, trợ lý thiết kế đã thông báo anh sẽ gặp một phóng viên vào lúc mười giờ sáng, bên kia đã đặt lịch anh phỏng vấn từ một tháng trước.

Đối với những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình như Tiêu gia, việc gặp gỡ các phóng viên là chuyện bình thường như cơm bữa.

Anh đến phòng khách, một nữ phóng viên Beta khoảng hơn 30 tuổi đến chào đón anh, Tiêu Chiến cũng lịch sự bắt tay chào hỏi.

Xã hội hiện đại, các phương tiện truyền thông trực tuyến đang chiếm hết sự chú ý của mọi người, đương nhiên các nữ phóng viên bên báo giấy không quá được săn đón. Tờ báo này từng là tờ báo tin tức hàng đầu ở thành phố S cách đây tám, chín năm, nhưng hiện tại dưới tác động của Internet, nó đã dần có dấu hiệu xuống dốc.

“Anh Tiêu, tôi theo dõi các thiết kế của anh đã lâu rồi, thật ra bản thân tôi cũng rất thích thiết kế trang sức, nhưng từ nhỏ đã không có năng khiếu này nên chuyển sang làm trong ngành truyền thông. Tuy nhiên, tôi vẫn thường bay đến các triển lãm lớn để xem các nhà thiết kế mới nổi. Tôi đã xem tất cả các tác phẩm mà anh đoạt giải khi đi du học, tôi rất thích. “

Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên anh nghĩ nữ phóng viên đến lần này chủ yếu để hỏi về câu chuyện bên trong cuộc hôn nhân giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Vương. Dù sao đây mới là tin tức được người ta chú ý, hoàn toàn không nghĩ cô đến để phỏng vấn về ngành thiết kế trang sức của Tiêu Chiến.

Quá trình phỏng vấn kéo dài hơn nửa giờ, nữ phóng viên đã để lại ấn tượng rất tốt với Tiêu Chiến, dù sao những câu hỏi cô hỏi đều rất chuyên nghiệp, thoạt nhìn rất thích thiết kế trang sức.

Kết thúc cuộc phỏng vấn, nữ phóng viên ngập ngừng như có điều gì muốn nói.

Tiêu Chiến cười nói với cô: “Cô có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.”

Nữ phóng viên cất bút ghi âm, một lúc sau mới nói: “Tôi nghe nói anh Tiêu vừa kết hôn với con trai thứ hai của Thịnh Nguyên cách đây không lâu, không biết trong mắt anh … anh ấy là người như thế nào?”

Nghe cô ấy nói, Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ lạ, chẳng lẽ cô ấy biết Vương Nhất Bác từ trước sao?

“Rất tốt.” Tiêu Chiến trả lời: “Theo tôi, cậu ấy là một người rất tốt”.

“Được… Anh đã nói như vậy, tôi căn bản có thể yên tâm.” Nữ phóng viên nhẹ nhàng thở ra, thu dọn đồ dùng phỏng vấn chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi rời đi, cô không nhịn được để lại cho Tiêu Chiến một lời.

“Anh Tiêu, tôi có thể thấy anh là một người rất đơn thuần. Tuy nhiên, đôi khi, tôi vẫn mong anh có thể bảo vệ mình khỏi bị tổn hại, đặc biệt là … trong hôn nhân.”

*

Nữ phóng viên rời đi, Tiêu Chiến vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời cô ấy nói, rốt cuộc anh có thể nhận định nữ phóng viên là một người rõ ràng và logic, cô ấy nhất định sẽ không vô duyên vô cớ nói với anh những điều này.

Nhưng tại sao cô ấy lại nói điều này, Tiêu Chiến suy đi nghĩ lại vẫn không thể lý giải. Nhưng anh vừa bỏ lỡ cơ hội hỏi trực tiếp, cũng không muốn gọi lại chỉ để hỏi cô điều này, vì vậy trong lòng anh bắt đầu suy đoán những khả năng khác nhau.

Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác gọi cho anh, anh mới từ trong suy nghĩ trở về thực tại.

“Anh đã hẹn chị anh chưa?” Giọng đầu dây bên kia trầm trầm.

“Đã hẹn. Ăn tối lúc bảy giờ. Buổi chiều chị ấy còn có một cuộc họp. Có thể sẽ đến muộn một chút.” Tiêu Chiến nói.

“Được, vậy chiều tối em đến công ty đón anh.”

Nói xong, Vương Nhất Bác nhanh chóng cúp máy. Dù là công việc hay cuộc sống, hắn chưa bao giờ là người dây dưa dài dòng.

Nhưng nghe âm báo ngắt trên điện thoại, Tiêu Chiến lại tự nhiên có chút vui vẻ khó hiểu.

Sau khi kết hôn, bọn họ bình thường đều tự mình lái xe về nhà, nhưng Vương Nhất Bác thường xuyên đi xã giao, không tránh được phải uống rượu nên phần lớn vẫn là lái xe đưa về.

Ngày thường Vương Nhất Bác bận rộn với công việc, ngay cả những ngày nghỉ ngơi cũng được hắn sắp xếp cẩn thận.  Ngoại trừ cuộc gặp gỡ ở khách sạn trước khi đính hôn, bọn họ chưa từng hẹn hò, anh thậm chí hiếm khi gặp Vương Nhất Bác vào ban ngày.

Kỳ thật, nơi họ dùng bữa hôm nay là khách sạn Thịnh Nguyên, nơi Vương Nhất Bác làm việc. Rõ ràng là để Tiêu Chiến tự mình lái xe thì tiện hơn, nhưng nghe thấy Vương Nhất Bác tới đón, anh lại không muốn nói  “Để anh tự đi”.

Anh trước nay chưa bao giờ là cái loại người: ” Bụng đang đói có người mời ăn mà kêu no rồi để từ chối”*, nhưng khi đối mặt với Vương Nhất Bác, anh thỉnh thoảng muốn nhõng nhẽo một lần.

Sáu giờ tối, Tiêu Chiến nhìn màn hình điện thoại di động liên tục, sợ nếu bận rộn không nghe thấy chuông điện thoại, sẽ lại để Vương Nhất Bác đợi lâu ở dưới lầu.

Tới sáu giờ mười lăm phút, điện thoại của anh kêu lên mấy tiếng, một tin nhắn WeChat gửi đến.

[Em tới rồi, anh xuống đi.]

Tim Tiêu Chiến đập nhanh, lập tức cầm cầm điện thoại lên reply: [OK].

Lúc xuống lầu đợi thang máy, anh đứng đối diện với ánh phản quang ở cửa thang sửa lại tóc tai, quần áo một lượt, thậm chí còn bị đồng nghiệp cũ trêu cười một phen.

Hôm nay Vương Nhất Bác lái một chiếc Phaeton màu đen, Tiêu Chiến mở cửa đi vào, anh ngửi thấy mùi khói thuốc.  Thật ra, trước đây Tiêu Chiến không thích mùi này, thậm chí có thể nói là rất khó chịu, nhưng nếu mùi khói thuốc là của Vương Nhất Bác, anh có thể tha thứ.

Bởi vì anh thích Vương Nhất Bác, anh thích mọi thứ ở hắn.

Nhìn thấy anh đi tới, Vương Nhất Bác mở cửa sổ rộng hơn một chút, “Thực xin lỗi, em nhịn không được nên hút một chút, lái xe một lát sẽ hết mùi thôi.”

Tiêu Chiến thắt chặt dây an toàn, cười nói: “Không thành vấn đề, tùy ý em có thể hút thuốc, anh không có ý kiến.”

Nghe anh nói, Vương Nhất Bác không khỏi bất ngờ liếc nhìn anh. Ngày kết hôn, Tiêu Khả từng kể cho hắn nghe một số sở thích của Tiêu Chiến như uống nước đường phèn và canh tuyết yến khi bị đau dạ dày, ghét mùi thuốc lá, thích ăn cay, ghét cà tím, thích thiết kế,… rất nhiều các sở thích yêu ghét hắn cũng không nhớ được hết, nhưng riêng việc anh ghét khói thuốc là hắn nhớ rất rõ.

Cho nên thời gian qua hắn rất ít khi hút thuốc trước mặt Tiêu Chiến, hôm nay anh lại còn nói anh không để ý, rốt cuộc là tại sao?

Giờ này là giờ cao điểm buổi tối, xe di chuyển rất chậm.

Trong xe yên tĩnh trái ngược hẳn với phố xá đông đúc, Vương Nhất Bác cầm vô lăng ngắt điếu thuốc đã cháy dở trên tay, một lúc sau mới nghe thấy người ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Chỉ là mùi trên người em, anh sẽ không ghét đâu. “

—————

Chú thích:

“Bụng đang đói có người mời ăn mà kêu no rồi để từ chối”: ý là bạn Chén không phải kiểu người thích mè nheo hay giả vờ giả vịt, cơ mà gặp bạn Bo thì giả vờ chút cũng zuiiii.

“Phaeton” mà Bí Bo lái nè các cô:

Nhẫn Mobius:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play