Nằm trên giường, Tiêu Chiến xoay người, đối mặt với Vương Nhất Bác đã ngủ say. Hắn quả thực là một người đàn ông điển trai, làn da trắng, ngũ quan hài hoà nổi bật là sống mũi cao thẳng, miệng hơi cụp xuống, đó là vẻ ngoài lạnh lùng truyền thống.
Tại sao anh lại thích Vương Nhất Bác, anh nghĩ, có lẽ không phải chỉ vì ngay từ đầu hắn đã cứu anh.
Có lẽ kể từ lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy hắn trong một nhà kho tối cách đây chín năm, cảm giác đó có thể đã bén rễ trong trái tim anh.
Tiêu Chiến nghĩ lúc đầu anh đồng ý lời tỏ tình của Alvin, một phần vì đường nét hàm của anh ta rất giống Vương Nhất Bác trong trí nhớ.
Yêu một người quá nhiều thực sự là một điều rất đáng buồn, cho cả bản thân và người ấy. Cho nên vừa rồi, anh mới dùng việc sinh con để chắc chắn Vương Nhất Bác có yêu mình không.
Cuối cùng, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng bắn vào, nhưng điều này không có nghĩa là hắn yêu anh và sẵn sàng sinh con với anh.
Hắn không có cách nào biết, cũng không muốn nghĩ tới nữa, có một số chuyện không cần biết quá rõ ràng. Anh nửa mê nửa tỉnh nhích người lại gần Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng duỗi tay ôm anh vào lòng.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Vương Nhất Bác, lắng nghe nhịp tim rắn chắc và mạnh mẽ của hắn, Tiêu Chiến cuối cùng cũng từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày tháng trôi qua, và sắp đến Giáng sinh. Vào đêm Giáng sinh, Tiêu Chiến không đi làm, Vương Nhất Bác đi dự sự kiện thời trang, trước khi đi hắn nói với Tiêu Chiến rằng sẽ về với anh vào khoảng bốn, năm giờ chiều.
Buổi sáng, Tiêu Chiến dựa vào tấm chiếu tatami ngoài ban công vẽ bản thiết kế, anh mệt quá liền ngủ một lúc, khi tỉnh dậy thì đã đến giờ ăn trưa.
Sau khi xuống nhà ăn trưa, anh lấy đồ đã mua để trang trí cây thông Noel, lúc đó người bán hàng thấy anh đã mua rất nhiều thứ và tặng anh một chiếc mũ Giáng sinh màu đỏ có gắn quả cầu lông thú.
Khi đi làm, anh đội một chiếc mũ Giáng sinh trên đầu, kết hợp với chiếc áo len hươu màu đỏ và trắng, khiến anh trở nên đặc biệt thông minh và đáng yêu.
Những gì Vương Nhất Bác nhìn thấy khi trở về nhà chính là cảnh tượng này. Omega có vẻ ngoài lịch lãm, đội một chiếc mũ Giáng sinh mềm mại, ngồi giữa một đống quả cầu màu và chuông vàng, cao gần bằng cái cây đó. Bóng cây thông Noel bị che khuất.
“Em về rồi à?” Tiêu Chiến ngẩng mặt lên khi nghe thấy tiếng bước chân, nở nụ cười rạng rỡ nhìn hắn.
Vương Nhất Bác sững sờ một lúc, rồi nói “ừm” một lúc rồi bước đến chỗ Tiêu Chiến với bó hoa hồng đỏ tươi trên tay, “Cho anh.” Hắn đưa bó hoa cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, từ trong đống bóng màu đứng lên, cầm bó hoa hồng, hai má ửng hồng suy tư, “Sao lại nhớ mua hoa cho anh?”
“Hôm nay không phải là đêm giáng sinh sao?” Vương Nhất Bác cởi bỏ áo khoác nặng trĩu áo khoác, “Đường về thấy cửa hàng hoa, nên muốn mua cho anh một bó.”
Tiêu Chiến nghe anh hắn lời này thì cảm thấy tâm trạng khá hơn, chạy lên phòng ngủ trên lầu hai, tìm một chiếc bình pha lê rất đẹp, cẩn thận cắm từng bông hoa hồng vào, tâm tình thuận lợi chạy trở lại phòng khách.
“Sao anh lại phấn khích như vậy?” Vương Nhất Bác dựng thẳng chiếc mũ Giáng sinh xộc xệch trên đầu anh và cười nói: “Chỉ là một bó hoa thôi.”
Tiêu Chiến nhìn hắn hai mắt sáng ngời, ấm áp nói: “Thế nhưng là em mua.”
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy yêu thương của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác khẽ giật mình, ánh mắt không tự chủ né tránh, một lúc sau mới thu tay về, nói: “Em cùng anh trang trí cây thông nhé.”
Tiêu Chiến đang chìm đắm trong tâm trạng vui vẻ, không để ý đến sự né tránh của anh, nhẹ giọng đáp “Được.”
Với sự chung sức của cả hai, cây thông Noel đã nhanh chóng có một diện mạo mới mẻ. Sau khi bật nguồn, những ngôi sao và ánh đèn xung quanh cây thông Noel nhẹ nhàng nhấp nháy, làm tăng thêm không khí lễ hội cho các biệt thự trên đỉnh đồi vắng vẻ vào các ngày trong tuần.
Buổi tối, Vương Nhất Bác sắp xếp khách sạn để tổ chức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, nhẹ nhàng và thơ mộng.
Cảnh tượng này quá hạnh phúc và đẹp đẽ, Vương Nhất Bác lúc này cũng quá chân thành và tình cảm. Tiêu Chiến đã từng nghe một câu: Hôn nhân là nhà tù, người thật sự cảm thấy an phận sẽ bị kết án tù chung thân.
Anh luôn biết rằng, người đã yêu trước nhất định phải khiêm nhường, dù là trong tình yêu hay trong hôn nhân. Dù bạn là thiếu gia của gia đình trang sức tiền tỷ hay ngôi sao thần tượng được hàng triệu người ủng hộ thì trước tình yêu, bạn chỉ có thể thụ động chờ đợi, chờ đợi người mình yêu sẽ có một khoảnh khắc nào đó động tâm.
Sự chờ đợi này có thể là vài tháng, hoặc nhiều năm, hoặc có thể không bao giờ kết thúc.
Khi người bạn yêu cuối cùng cũng yêu bạn, bạn trở thành người may mắn nhất trên thế giới.
“Đang nghĩ gì vậy?” Vương Nhất Bác không nhịn được hỏi khi thấy anh cầm ly rượu ngẩn người.
“Không có gì …” Tiêu Chiến cười nhìn hắn, trên mặt lộ ra hai cái răng thỏ, “Anh chỉ là đang nghĩ, kỳ thật anh cũng là một người rất may mắn.”
Bên ngoài biệt thự có một sân vườn rộng hàng chục mét vuông, Vương Nhất Bác yêu cầu quản gia chuẩn bị trước một đợt pháo hoa để bắn vào đêm Giáng sinh.
Lúc này đang là mùa đông sâu, nhiệt độ ngoài trời đã xuống dưới 0 độ, nhiệt độ trên đỉnh núi sẽ thấp hơn vài độ. Tiêu Chiến mặc một chiếc áo khoác dài màu nhạt, xung quanh là một chiếc khăn len cashmere màu trắng kem, trông rất ấm áp.
Vương Nhất Bác đốt pháo hoa từ xa và chạy đến trước mặt Tiêu Chiến, với một vài âm thanh lớn, pháo hoa nở rực rỡ trên bầu trời tối, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngẩng mặt lên, khao khát nhìn pháo hoa trên bầu trời, khuôn mặt tuấn mỹ phác ra một đường vòng cung tuyệt đẹp, giống như những bức tranh sơn dầu đẹp khó quên trong tranh cổ điển phương Tây.
Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn anh từ một phía, chỉ là cảnh đó rất đẹp, và hắn không muốn làm hỏng nó.
Một lúc sau, pháo hoa cuối cùng cũng cháy hết, Tiêu Chiến bừng tỉnh, bất giác thở ra một hơi sương, “Những thứ đẹp đẽ sao lại kết thúc sớm như vậy?” Anh trầm ngâm hỏi Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đáp lại bằng một câu rất triết lý: “Bởi vì bản chất của thế giới này không đẹp.”
Tiêu Chiến không biết hắn có hiểu không, nhăn lại cái mũi đỏ bừng vì lạnh hỏi hắn: “Sau này em có còn đốt pháo với anh nữa không?”
Vương Nhất Bác cười nhẹ ôm eo anh, “Đương nhiên,” hắn nói, “Em có thể đặt bất cứ lúc nào anh muốn.”
Tiêu Chiến mặt đỏ bừng nhìn hắn, ánh mắt ngập ngừng: “Sao … hôm nay em đối với anh tốt như vậy?”
Vương Nhất Bác đến gần anh, hôn lên đôi môi mát lạnh của anh, nói nhỏ: “Anh là vợ của em, em không nên đối tốt với anh sao?”
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, bất giác chậm rãi dựa vào trên vai hắn, trầm ngâm nói: “Cái này rất tốt, tốt đến mức anh còn tưởng rằng có chút không chân thực.”
Sau khi bắn pháo hoa, cả hai cùng trở vào nhà, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến lại làm cái đó trong nhà tắm một lần nữa.
Tẩy rửa thân thể xong, thay bộ đồ ngủ rồi trở lại giường, Tiêu Chiến bị hắn làm cho mệt đến mức không thể nhấc mí mắt lên, nhưng anh không muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vào một đêm đẹp trời như hôm nay.
“Xem phim, được không?” anh nói khi nằm trong vòng tay của Vương Nhất Bác.
“Được rồi, anh muốn xem gì?” Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, và nói tên một bộ phim mà anh đã xem: “Love Letter.”
Vương Nhất Bác chưa bao giờ xem bộ phim này, hắn gật đầu và bật máy chiếu trong phòng ngủ.
Hành động đầu tiên của bộ phim là hình ảnh một cô gái với những nét đẹp tuyệt trần nằm trên cánh đồng đầy tuyết, phù hợp với số chín ngày lạnh giá của thành phố S bây giờ.
“Phim nói gì vậy?” Vương Nhất Bác hỏi anh, nhìn bức tranh đang dần hiện ra trên màn hình.
Tiêu Chiến không có giới thiệu cụ thể mà nép vào vai hắn nói: “Chắc là chuyện yêu đương.”
Phim không ngắn, kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, xem được nửa chừng, Tiêu Chiến không kìm lòng được mà ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
Lúc Tiêu Chiến ngủ luôn mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng êm đềm, hàng mi dài rủ xuống, hai phiếm môi hồng hào tạo thành đường cong tự nhiên, nhìn không ra dáng vẻ gì.
Vương Nhất Bác nhìn nữ chính đứng trên bệ cửa sổ cầm một cuốn sách trong phim, từ khóe mắt của nữ chính, dường như hắn đã hiểu tại sao Tiêu Chiến lại đột nhiên muốn xem bộ phim này.
Hắn tắt màn hình và bế Tiêu Chiến nằm ngay ngắn. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đầu giường, hắn trầm mặc nhìn Tiêu Chiến hồi lâu, ngón tay mềm mại lướt qua khuôn mặt đang say ngủ, sau đó mới đứng dậy tắt đèn phòng ngủ, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.
Vương Nhất Bác châm một điếu thuốc và hút hết nửa điếu rồi mở điện thoại và bấm số trợ lý Catherine của Vương Tông Nguyên.
“Tôi đã gửi báo cáo cho cô vào chiều nay, sáng sớm ngày mai sẽ gửi cho Vương Thần. Hãy nhớ nhắc nhở anh ta, dù cố ý hay vô ý, rằng nếu Yvonne tiếp tục phát triển như thế này, nó có khả năng gây nguy hiểm cho Thịnh Nguyên và khiến anh ta cảm thấy khủng hoảng như sớm nhất có thể.”
Vương Nhất Bác nói xong liền thở ra một hơi thật sâu, khói sương sớm tan vào màn đêm tĩnh mịch.
[Nhắc nhở: Vương Thần là anh trai của Vương Nhất Bác và là người thừa kế của Vương gia].
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT