Phụ trương 06! phụ trương! Chủ tịch của người vợ đã chết khóc vợ.
“Anh tỉnh rồi?” Tôi nhìn thấy Thẩm Quân Sơn mở mắt, hỏi.
Hắn liếc nhìn tôi một cái, hoàn toàn khôi phục vẻ thờ ơ trước đây. Thẩm Quân Sơn xoa xoa cái trán đau nhức, như thể đang cố nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Tôi cắt ngang dòng hồi ức của hắn: "Hôm qua anh đi đâu?"
“Đến bệnh viện.” Giọng hắn đều đều, “Tình trạng của em ấy không tốt lắm, bác sĩ đề nghị rút nội khí quản và tắt máy thở”.
"Bác sĩ còn nói..." Hắn ta đứng dậy nhìn tôi, đột nhiên thay đổi lời nói, "Cậu làm sao vậy?"
“Tôi làm sao?” Tôi dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, “Chịu đựng cả đêm rồi, có lẽ không chịu được.”
Hắn di chuyển cánh tay của mình và đột nhiên hỏi: "Bây giờ thân thể cậu thế nào?"
“Vẫn ổn.” Tôi lau đôi mắt khô của mình. “Dù sao thì, tôi đã ở trạng thái thực vật lâu như vậy, thân thể có tốt cũng hơn ba mươi rồi. Còn muốn cảm ơn anh đây, không đem tôi từ bệnh viện ném ra đường.”
"Cậu biết Đường Đường không?"
"Đường... Đường?" Tôi lắc đầu, "Tôi đi đây mà quen biết được anh ấy chứ? anh ấy là ai?"
“Tình yêu của tôi.” Thẩm Quân Sơn lại nhếch khóe miệng, “Tôi còn tưởng rằng hai người quen nhau.”
"Tại sao?"
"Bởi vì lúc đầu là em ấy liên tục yêu cầu tiếp tục việc điều dưỡng và điều trị, đồng thời giữ vị trí của cậu ở Nghiễm Đạt, tôi luôn nghĩ rằng hai người là người quen."
“Điều đó có nghĩa là người yêu của anh là một người tốt.” Tôi tránh ánh mắt của hắn ta, nhưng nghe thấy Thẩm Quân Sơn tiếp tục nói.
“Em ấy quả thực rất tốt.” Thẩm Quân Sơn vẫn cười, “Tôi rất hạnh phúc khi ở bên em ấy suốt những năm qua.”
“Vậy à.” Tôi muốn nói vài lời trêu chọc, nhưng đầu lại xuống, “Đau khổ nữa cũng là chuyện mấy ngày thôi, qua rồi thì chính là qua rồi.”
Thẩm Quân Sơn không nói, tôi biết hắn đang nhìn tôi, lời nói của tôi có chút nhẫn tâm, nhưng đáng buồn thay, đây quả thực là sự thật.
"Thẩm Quân Sơn, tôi nói cho anh biết, một ngày nào đó anh sẽ phát hiện nỗi đau hôm nay bất quá cũng thế này thôi, một thời gian dài sau, anh nhiều lắm là thấy đáng tiếc, nhưng anh sẽ không bao giờ vì anh ấy mà đau khổ nữa.”
Lòng bàn tay tôi ở nơi khuất khỏi tầm mắt của hắn, nắm chặt lại, giống như sắp bóp nát cả xương. Giọng nói bình tĩnh vô cùng, tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hốc hác của hắn, nhìn chính mình trong đôi đồng tử kia.
"Anh là một Alpha, một alpha ưu tú hoặc thậm chí là xuất sắc. Dù không có anh ấy, Omega tiền phó hậu kế* đối với anh còn ít sao? Đúng vậy, anh rất yêu anh ấy, hai người rất hạnh phúc, có một ngôi nhà chung, ba đứa con đáng yêu." Tôi nhìn biểu hiện của mình trong mắt hắn, nghiêm túc đến buồn cười, "Nhưng trên đời này không còn Đường Đường nữa, anh rõ ràng biết rằng anh ấy sẽ không bao giờ trở lại... Mà một ngày nào đó, sẽ có một Omega mới xuất hiện bên cạnh anh, giữa hai người tự nhiên sẽ sinh ra phản ứng hóa học mới. Ai có thể ngăn cản sức hấp dẫn giữa Alpha và Omega, anh sẽ yêu người ấy, y như cái cách mà anh yêu người kia vậy!"
*(tiền phó hậu kế: người trước ngã xuống người sau nối tiếp.)
“Làm sao có khả năng.” Thẩm Quân Sơn cố chấp nhìn tôi, "Đỗ Đường, tôi cùng em ấy làm sao qua lại, cậu có biết không?"
"Chúng tôi mới ở bên nhau không lâu, có một vụ rò rỉ trong công ty. Mười năm trước là khoảng thời gian tồi tệ nhất đối với Nghiễm Đạt. Chúng tôi trong túi cái gì cũng không có, tất cả gia sản đều dùng chống đỡ thâm hụt của Nghiễm Đạt. Dòng tiền có vấn đề, nguồn vốn cạn kiệt. Tên tuổi lại lớn, nhưng lợi ích trước mặt, một xu cũng không đáng. Lúc đó, bên cạnh tôi chỉ có em ấy cũng chỉ còn lại em ấy. Người dưới quyền tôi có thể chạy đều chạy, có thể nhảy đều nhảy, mọi người đang chờ xem trò cười của tôi. Những người có mối quan hệ tốt thì đang thuyết phục tôi bán Nghiễm Đạt để ít nhất là thoát khỏi củ khoai lang bỏng tay này. Chỉ có em ấy vẫn ở bộ phận kế hoạch vì tôi làm sống làm chết, đàm phán hợp đồng danh sách lên lên xuống xuống... Lúc đó tôi còn quá trẻ, căn bản không biết sót người ta, khi tức giận sẽ không phân biệt trắng đen mắng người, người chịu tổn thương nặng nề nhất chính là em ấy. Lo lắng phát hỏa, ngủ cũng không được, xương cốt trên người nhanh chóng không chống đỡ được tấm thân."
Thẩm Quân Sơn luôn sống hướng nội và thận trọng, tôi chưa bao giờ nghe hắn nói những điều này, cũng không biết đoạn ký ức đó của hắn là thế này.
"Bộ dạng người không ra người ma không ra ma đó, nếu không có em ấy ở bên cạnh tôi, tôi làm sao có thể sống sót. Năm đó chúng tôi có Văn Thư, em cũng không chịu nói cho tôi biết, tôi chờ mãi tới lúc em ấy bởi vì quá mệt mà xém sảy thai, lúc đưa người nhập viện tôi mới được biết, tôi là người yêu của em ấy, nhưng thể trạng em ấy thế nào tôi cũng không biết, tôi nhìn dáng vẻ đơn bạc gầy yếu của em ấy nằm trên giường bệnh chìm vào giấc ngủ, một mình chạy ra cầu thang khóc. Khi đó tôi đã thề rằng phải khiến cho em ấy sống tốt hơn, tôi nhìn em ấy cả đêm, lúc em ấy mở mắt nhìn thấy tôi, liền nói xin lỗi tôi, rõ ràng là tôi có lỗi với em ấy... Sau đó ngày tháng cũng tốt đẹp hơn, nhưng tôi lúc nào cũng bận rộn như vậy, không có nhiều thời gian ở bên em ấy và con, hai đứa nhỏ đều gần gũi với em ấy hơn, vĩnh viễn đều giúp a ba của chúng. Tôi rất ghen tị, nhưng vui vẻ nhiều hơn, trên thế giới này lại có thêm hai người thương em ấy."
"Đừng nói với tôi về sức hấp dẫn của Alpha và Omega. Một con quỷ nghèo có thể có sức hấp dẫn gì. Có nhiều Omega tiền phó hậu kế thì làm sao? có bao nhiêu người muốn Thẩm Quân Sơn tôi. Mất đi thân phận, địa vị, giàu có, ngay cả khuôn mặt này... " Hắn còn chưa nói xong, lấy tay lau mặt, "Chỉ cần em ấy có thể trở lại, phải làm bất cứ điều gì tôi cũng... "
"Đường Đường không quay lại nữa, một Omega..."
Tôi ngắt lời hắn ta, nhưng lại bị hắn cắt ngang.
"Không phải Omega, em ấy là trụ sống* của tôi."
*(支柱: nghĩa gốc trụ cột, trụ chống nhưng tại tui thấy nãy giờ theo ảnh nói thì Đường Đường là người cứu rỗi, giúp ảnh tiếp tục sống vậy nên mạng phép sửa lại.)
Tôi sững sờ trước giọng điệu của hắn ta, nước mắt lưng tròng.
"Cậu sao lại khóc?"
Tôi cười cười, bất chấp để nước mắt rơi lã chã: "Người tôi thích, tỏ tình với người hắn yêu trước mặt mình, có thể không khóc được sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT