4.
Vương Hoán Chi nghĩ ra rất nhiều trò, kêu y mặc yếm chỉ là trò khởi đầu mà thôi.
Đáng ghét hơn nữa là hắn thế mà lại muốn y luyện viết chữ.
"Hứa mỹ nhân của chúng ta, người đẹp mà tay cũng đẹp, nhưng sao chữ viết của em lại xấu vậy?"
"....."
Đó là bởi vì có ngài....
Vòng eo y mềm nhũn bị hắn ôm gọn trong vòng tay.
"Ta muốn em dùng chữ *Khải viết ra những lời đường mật." Hắn cười khẽ: "Tỉ như trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành hoặc lên cùng đến trời xanh, xuống cùng dưới suối vàng."
* Khải: Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay. Chữ Khải có kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề, lại đơn giản dễ viết.
Hứa Ngưng: "......"
"Nhưng tại sao nhất định phải dùng chữ Khải để viết?"
"Vì ta thích."
"....."
Hứa Ngưng chấm bút vào vào nghiên mực, mỗi chuyển động đều rất nhuần nhuyễn cho thấy y thường xuyên viết chữ.
Nhi tử của Thái Phó đương nhiên chữ viết không tệ.
Vương Hoán Chi buông y ra, để y có thể thoải mái viết chữ, còn hắn thì đi đến bên cạnh mài mực.
"Ta đứng bên cạnh mài mực cho em, em có thích không?" Vương Hoán Chi cho thêm một chút nước vào, vừa mài vừa thích thú hỏi.
"Ngài không giỏi việc mài mực nên không biết làm thế nào để đánh bóng mực, mực quá nhạt."
Y nhìn thoáng qua hắn, lại bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm.
Từ trước đến nay luôn là người hầu mài mực cho hắn, cho nên Vương Hoán Chi không cần phải tự mài.
"Sau này hai ta sẽ giống như lúc này vậy, thường xuyên luyện viết chữ. Lúc đó ta sẽ mài mực thuần thục hơn."
Giống như lúc này, thường xuyên luyện chữ?
Hứa Ngưng cảm thấy không được tự nhiên, liếc mắt nhìn hắn: "Ngài tự mình luyện đi."
Vương Hoán Chi cười đến mức lòng ngực run lên, liên tục nói "được."
5.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát lại đến đêm giao thừa.
Hứa Ngưng không biết Vương Hoán Chi đút bao nhiêu ngân lượng cho tú bà. Ngày thường thì không cho y tiếp khách, vậy mà hôm nay lại cho y đi ra ngoài dạo chơi.
Vương Hoán Chi vươn bàn tay ra, cười nói: "Hứa mỹ nhân có thể cho Vương mỗ dắt tay em một lát không?"
Hôm nay là đêm giao thừa, tâm trạng y rất tốt, vì thế y vươn tay ra.
Vương Hoán Chi nắm chặt tay y, đi qua những con phố náo nhiệt.
"Em muốn ăn kẹo hồ lô không?"
Hứa Ngưng: "....."
"Em cũng không phải con nít."
Vương Hoán Chi kiên quyết mua một cây kẹo hồ lô nhét vào tay y: "Em ăn thử một miếng đi."
Khi còn nhỏ Hứa Ngưng rất thích ăn, nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, hiện tại y cảm thấy hương vị không còn giống như lúc nhỏ nữa.
"Ngọt."
Vừa mới dứt lời, Hứa Ngưng liền bị Vương Hoán Chi hôn lên môi.
"Ngọt." Hắn lặp lại.
"Đây là tật xấu gì vậy."
Hứa Ngưng lẩm bẩm, y nắm chặt kẹo hồ lô trong tay, khóe miệng khẽ cong lên.
Bàn tay của Vương Hoán Chi rất ấm, từ đầu đến cuối hắn đều nắm chặt tay y. Dọc đường đi, mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt quái lạ, thế nhưng Vương Hoán Chi càng nắm chặt tay hơn, hỏi: "Em có để tâm không?"
Hứa Ngưng thở dài nói: "Ngài không để tâm đến thân phận cao quý của mình thì em có gì phải để tâm chứ."
"Em phải nhớ những gì mình đã nói."
Hắn nắm tay y đi lên cầu, lặng lẽ đứng nhìn đám người náo nhiệt trên phố, họ còn nhìn ngắm lồng đèn và dải lụa đỏ được treo khắp con phố, ở dưới chân cầu còn có người đang thả đèn lồng trên sông.
"Sao lại không đi tiếp nữa rồi."
"Em nhìn xem."
Đột nhiên, vô số pháo hoa nở rộ khắp bầu trời, vô cùng rực rỡ và lóa mắt.
Quả nhiên khiến người ta hoa mắt.
Có rất nhiều người đang vui vẻ hoan hô
Hứa Ngưng ngẩng đầu lên,khẽ cười.
"Có đẹp không?"
"Rất đẹp."
"Hứa Ngưng, em cười lên lại càng xinh đẹp hơn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT