Thời điểm mũi tên bay ra mang theo khí tức xơ xác gào thét, mũi tên hiện ra ánh sáng sắc bén lạnh ngắt, mắt thấy một hồi bi kịch sắp phát sinh.
Mũi tên kia tới quá đột nhiên, thời điểm sắp bắn tới mi tâm của Hạ Quốc công Hạ Vận đã bị hắn dùng tốc độ nhanh hơn nghiêng người né tránh. Mũi tên bay sát qua lỗ tai Hạ Vận, thẳng tắp cắm vào mặt đất vang lên tiếng kêu ong ong, có thể thấy được đã dùng bao nhiêu lực đạo lên mũi tên này.
Hạ Vận cảm thấy vành tai hơi đau, cảm giác rất nhẹ, giống như là bị vụn gỗ đâm phải, chỉ có một tí ti, cũng không coi là quá đau đớn. Hắn giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa nơi bị đâm phải một chút, thu lại ngón tay đã nhuộm chút đỏ.
Không phải rất đau, nhưng vẫn là bị thương. Hạ Vận nhìn về Tạ Lâm Khê đang mặc quan phục, thần sắc bất biến, ánh mắt nặng nề.
Thế tử Vân Nam Vương Tề Hàn Chương ở bên cạnh nhìn Hạ Vận trầm mặc không nói, lại nhìn Tạ Lâm Khê cầm cung tên phía xa cùng Tề Tĩnh Uyên không rõ thần sắc đang nhìn về phía bên này.
Hắn tối sầm mắt lại, cảm thấy ngày hôm nay phong thuỷ trong hoàng cung hoàn toàn không hợp hắn, hắn lẽ ra không nên vào cung chứ.
Chỉ là so với cảm thấy, thường đều là những chuyện không có khả năng hối hận. Bao nhiêu suy nghĩ xuất hiện trong lòng Tề Hàn Chương cuối cùng cũng hóa thành hư vô.
Hắn ngơ ngác sững sờ nhìn Hạ Vận rút mũi tên trên mặt đất cầm lấy trong tay, sau đó cước bộ không nhanh không chậm đi về phía trước.
Tề Hàn Chương mặt gỗ đi theo phía sau Hạ Vận, trên gương mặt khô khốc lộ ra biểu tình không biết làm sao.
Chỉ có thể nói thần tiên đánh nhau, tai vạ đập phải chính là loại tôm tép nhỏ bé như hắn.
Hạ Vận đi tới trước mặt Tề Tĩnh Uyên, hơi khom người chắp tay hô tiếng Vương gia, sau khi đứng thẳng người liền dùng cặp mắt sắc bén nhìn về phía Tạ Lâm Khê, tâm tình sôi sục trong lòng lập tức khôi phục lại yên lặng.
Nếu không phải hắn cầm mũi tên trên tay, dù là ai đều sẽ từ trên mặt hắn mà cảm thấy hắn không để ý chuyện này.
Tạ Lâm Khê thì lại một bộ phục tùng rũ mắt, bày ra tư thái thỉnh tội nói: "Hạ quan vô ý đắc tội, mong Hạ Quốc công thứ tội."
Tội này tất nhiên phải thỉnh, tên mất khống chế không quan trọng, quan trọng là ... Trước mặt mọi người hắn đã nhanh như chớp bắn về phía Hạ Vận.
Ngoại trừ thân phận cữu cữu ruột của tiểu hoàng đế, Hạ Vận còn là Hạ Quốc công. Thậm chí ở một mức độ nào đó có thể nói, mấy chữ Hạ Quốc công Hạ Vận này so với cữu cữu của hoàng đế còn quan trọng hơn.
Bây giờ Hạ gia là một tay Hạ Vận kéo lên, Hạ gia từng huy hoàng, cũng từng tàn lụi, còn từng suýt chút nữa chìm nghỉm trong lịch sử đại Tề.
Hạ Vận từ nhỏ mất cha, mẫu thân mềm yếu, trong nhà còn có muội muội ruột nhỏ tuổi, Hạ gia khi đó rất nát. Hắn vào năm mười sáu tuổi tham quân đi vào Bắc Cương dốc sức mà làm, thân phận cùng vinh quang của Hạ Quốc công phủ có thể nói là hắn dùng máu thịt từng chút từng chút đổi lấy.
Hạ gia nếu không phải có Hạ Vận dám liều dám chết này, năm đó Hạ Uyển không hẳn là có thể được tiên hoàng để mắt.
Tiên hoàng là thủ thành chi chủ, lại biết mình có khuyết điểm dễ mềm lòng, cho nên muốn muốn lấy nữ tử cũng không phải là nữ nhi thế gia gốc gác thâm hậu, Hạ Uyển vì Hạ Vận quân công hiển hách mà được tiên hoàng vừa mắt.
Hạ Vận khi còn niên thiếu vận mệnh nhấp nhô, sau khi mười tám tuổi lập được quân công liền chậm rãi trở nên tốt đẹp. Hắn chiến công hiển hách, thành hôn dù muộn chút nhưng vẫn lấy được tài nữ của kinh thành, hai phu thê gắn bó keo sơn, sinh được hai nam một nữ.
Mà trước khi tiên hoàng chết bệnh đã tước đi quyền thế của Hạ Vận, ngoại trừ danh phận Hạ Quốc công thì hầu như không còn binh quyền gì trên tay, tránh xảy ra hiện tượng tiểu hoàng đế niên ấu bị ngoại thích can thiệp quá nhiều vào chính sự.
Tiên hoàng trước khi chết gần như là vì Tề Tĩnh Uyên, Nhiếp chính vương phụ tá tiểu hoàng đế này mà dẹp tan hết thảy con đường.
Có thể nói là tương đối tín nhiệm Tề Tĩnh Uyên.
Không quản thân phận cùng mâu thuẫn không có cách nào điều hòa được, Hạ Vận vẫn luôn rất được Tề Tĩnh Uyên tôn trọng.
Bởi vì hắn là một tướng quân tốt, một hãn mã lập được công lao cho đại Tề, là Đại tướng quân đổ mồ hôi đổ máu bảo vệ biên cảnh quốc gia, là anh hùng trong lòng mọi người.
Hạ Vận quanh thân khí thế bức người, giống như một thanh đao mang theo lãnh huyết, đó là khí tức đặc biệt của người bò ra từ cõi chết.
Dung nhan cũng không còn trẻ nữa, mà vẫn lưu lại vẻ mỹ mạo, rất dễ nhìn ra được khi còn trẻ hắn cũng là một mỹ nam tử tiêu sái.
Nghe Tạ Lâm Khê nói, Hạ Vận đang chuẩn bị há miệng đáp lại, chỉ thấy Tề Tĩnh Uyên tiến lên một bước chầm chậm nói: "Hạ Quốc công, vừa nãy là bản vương đòi Lâm Khê dạy bản vương tài bắn cung, cũng trách tài bắn cung của bản vương không tinh, trượt tay thiếu chút nữa làm ngươi bị thương. Việc này không liên quan gì đến Lâm Khê, Hạ Quốc công thật muốn trách tội thì trách bản vương là được."
Y vừa dứt lời, đáy lòng Tạ Lâm Khê hơi chấn động, hắn giương mắt lên, nhìn thấy thần sắc Tề Tĩnh Uyên từ lâu đã khôi phục lại tĩnh lặng, sát khí vừa nãy phảng phất như là hắn hoa mắt nhìn lầm rồi, căn bản chưa từng tồn tại.
Hạ Vận thì lại vội đáp: "Vương gia ngàn vạn không thể nói như vậy, thần không dám." Dứt lời này hắn đưa mũi tên lên nói: "Lực cánh tay của Tạ thống lĩnh thật kinh người, thần lúc còn trẻ cũng không sánh bằng, vô cùng ngưỡng mộ."
Tạ Lâm Khê nói: "Đa tạ Hạ Quốc công khen ngợi, không dám nhận."
Biểu tình hay ngữ khí đều cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ đối với cách nói của Tề Tĩnh Uyên không có chút kinh ngạc nào vậy.
Tề Hàn Chương ở một bên cảm thấy bầu không khí quái quái, chỉ là hắn cũng không dám mở miệng nhiều, tận lực rúc vai coi như mình không tồn tại.
Hắn nghĩ thì hay lắm, mà thực tế thật gian nan.
Chỉ thấy ánh mắt của Tề Tĩnh Uyên hơi đổi nhìn về phía hắn nói: "Bản vương đến mấy ngày rồi chưa từng thấy Hàn Chương ngươi, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi vào cung?"
"Hoàng thúc, ta mấy ngày nay luôn luôn ở núi Vạn An, hôm nay vừa trở về." Tề Hàn Chương cẩn thận từng li từng tí một mà nói.
Lại nói hắn cùng Tề Tĩnh Uyên tuổi tác chênh lệch không nhiều, nhưng bối phận lại là thúc chất.
Thêm bởi thân phận mình có chút lúng túng, ở trước mặt Tề Tĩnh Uyên, hắn nói chuyện luôn luôn cẩn thận, hoàn toàn không còn hoạt bát linh động của ngày xưa.
Tề Tĩnh Uyên không nhẹ không nặng ừm một tiếng.
Thời điểm y dịch chuyển tầm mắt, Tề Hàn Chương âm thầm thở ra một hơi, sau đó hướng Tạ Lâm Khê chớp mắt vài cái.
Tề Hàn Chương sợ Tề Tĩnh Uyên, nhưng quan hệ với Tạ Lâm Khê cũng không tệ lắm. Chủ yếu là do hắn đủ chủ động, thường xuyên chạy đến Tạ trạch. Tuy rằng Tạ Lâm Khê không có phản ứng đẹp đẽ gì với hắn, nhưng hắn vẫn cứ ngang nhiên kéo dài mối quan hệ một phía này.
Tề Tĩnh Uyên đối với động tác âm thầm nho nhỏ của Tề Hàn Chương đều rõ rõ ràng ràng, y híp mắt một cái, lạnh lẽo trong mắt chợt lóe lên.
Mà lúc y định phái Tề Hàn Chương xuất cung, Ngân Cửu lại trở về phục mệnh.
Ngân Cửu sau khi hành lễ cúi đầu, ngữ khí rầu rĩ nói: "Vương gia, nội giám Tiểu An Tử ăn nằm với cung nữ Xuân Nhi của Nhân Thọ cung vừa mới ở trước cửa Nhân Thọ cung cắn lưỡi tự sát, trước khi chết nói là muốn cùng Xuân Nhi đến hoàng tuyền. Thái hậu bị bệnh, nói việc này để Vương gia ngài quyết định."
Có Hạ Vận ở đây, chuyện có liên quan đến thái hậu Ngân Cửu không tiện nói nhiều, liền nói đến đây thôi.
Tề Tĩnh Uyên nhíu mày, sau đó nhẹ giọng nói: "Đối ẩm phu thê chính là đối ẩm phu phê, nếu đã làm phu thê, vậy cùng nhau đến hoàng tuyền cũng tốt, không đến nỗi một người một nơi cô quạnh. Người cũng đã chết rồi, tùy bọn họ đi thôi."
Tạ Lâm Khê liếc mắt nhìn về phía y, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy Tề Tĩnh Uyên khi nói ra những lời này, ngữ khí đang chất chứa một chút ước ao.
Ngân Cửu lĩnh mệnh lui ra.
Tề Tĩnh Uyên nhìn về phía Tạ Lâm Khê nói: "Bản vương thấy Hàn Chương ở đây cũng không trụ được lâu, nếu như hắn là đến tìm ngươi, trong cung này cũng không có việc gì, ngươi cùng hắn xuất cung đi thôi."
Tề Hàn Chương bị nhìn thấu tâm tư bỗng nhiên lúng túng, hắn vẻ mặt đau khổ biểu thị ta không phải ta không có.
Tạ Lâm Khê biết Tề Tĩnh Uyên đây là đang tìm cớ để mình xuất cung, dù sao Hạ Vận vẫn còn đây, Hạ Vận đại biểu Hạ Quốc công phủ, mà hơn cả là đại biểu tiểu hoàng đế.
Không quản Tề Tĩnh Uyên nói cái gì giải thích cái gì, người khác cũng sẽ chỉ cho rằng y làm Hạ Vận bị thương.
Hai người đứng chung lâu một chỗ cũng lúng túng.
Nghĩ tới những thứ này, Tạ Lâm Khê khom người nói: "Vi thần xin cáo lui."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT