Tiểu hoàng đế bị bệnh, cho dù biết thân thể hắn vốn suy yếu, nhưng vẫn có người cảm thấy đây là ông trời đang trừng phạt.
Thời điểm lời này truyền đến tai Tề Tĩnh Uyên, y đối mặt với văn võ bá
quan mà cười nhạo một tiếng, một câu cũng không nói, nhưng cả gương mặt
đều viết hai chữ hoang đường cùng buồn cười.
Nhiều triều thần bị y cười đến sởn gai ốc, nhất thời yên tĩnh lại.
Nhìn bọn họ thành thật ngoan ngoãn, Tề Tĩnh Uyên lúc này mới lười biếng lên tiếng: "Có thời gian rảnh rỗi nghe mấy cái thứ này, còn không bằng
nghĩ xem làm sao vượt qua thiên tai trước mắt."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó ai cũng không muốn mở miệng trước.
Đối với việc này bọn họ đã quyên bạc, tiền tài cũng bớt đi, mà tuyết này còn không ngừng, bọn họ cũng không có biện pháp khác.
Tề Tĩnh Uyên cũng biết tính tình của những người này, nói là quyên bạc, chẳng qua cũng chỉ là một năm bổng lộc. Trên triều đình không phải
không có thanh quan ngay thẳng, nhưng đại đa số vẫn là có chút của cải,
đặc biệt là những gia đình trâm anh, nếu thật sự muốn làm chuyện gì, đầu ngón tay lộ ra một chút bạc cũng có thể chất thành đống.
Đáng tiếc, mỗi người xuất phát từ đủ loại cân nhắc, dưới tình thế rắc rối phức tạp, căn bản không có người sẽ làm như vậy.
Nhìn bọn họ không nói lời nào, Tề Tĩnh Uyên bĩu môi.
Lúc này Tạ Lâm Khê đứng ra, hắn nói: "Vương gia, Tống đại nhân lập tức
sẽ đến kinh thành, ngày hôm qua hắn đưa tin gấp rút cho vi thần, nói là
gặp được một người, hắn có biện pháp giải quyết cảnh khốn khó trước mắt
của đại Tề."
"Tống An?" Tề Tĩnh Uyên cảm thấy hứng thú, y ngồi thẳng lên nói: "Hắn có biện pháp gì?"
Tạ Lâm Khê nói: "Tình huống cụ thể thì vi thần cũng không rõ, chờ ngày
mai Tống đại nhân đi vào kinh, Vương gia tự mình hỏi là được."
Tề Tĩnh Uyên trực tiếp thu lại tư thế ngay ngắn, hứng thú trên mặt cũng
biến mất, y nói: "Nếu như vậy, mọi người ngồi ở chỗ này cũng không có
tác dụng gì, nếu Tống An đã có biện pháp, vậy thì chờ ngày mai đi."
Mọi người vừa nghe lời này, trong lòng đều có chút ý nghĩ.
Không biết Tống An có thể nghĩ đến biện pháp gì, trừ phi trong tay hắn có một lượng bạc lớn.
Nhưng Tống An nổi danh là thanh quan, hắn làm việc khá là cổ hủ, đầu óc cũng khá nhanh nhạy, mà khẳng định không phải là tham quan. Hơn nữa,
nếu như bạc có lai lịch bất minh, Tạ Lâm Khê chắc chắn sẽ không mở miệng ở trên triều đình... Vậy nói đi nói lại thì, Tống An lấy bạc từ đâu ra?
Trong lòng triều thần nghĩ như thế nào, Tề Tĩnh Uyên mới lười quản, y
nhìn về phía Tạ Lâm Khê, ánh mắt hơi ấm áp, nói: "Lâm Khê, ngày mai Tống An đi vào kinh, ngươi tự mình đi đón hắn. Hiện tại đoạn đường hướng về
kinh thành có rất nhiều lưu dân, đánh nhau ẩu đả cũng đã xảy ra không
ít, bản vương sợ hắn trên đường sẽ xảy ra chuyện."
Tạ Lâm Khê nói một tiếng vâng.
Những người khác ở đáy lòng bĩu môi khinh thường, lẩm bẩm Tề Tĩnh Uyên đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đương nhiên, trên mặt làm sao dám có cái thái độ gì.
Bãi triều, Tề Tĩnh Uyên quay về Càn Hoa điện, Tạ Lâm Khê bởi vì còn có chuyện khác muốn làm liền trực tiếp xuất cung.
Tề Tĩnh Uyên nghe được tin tức này, trong lòng không quá cao hứng.
Nghĩ thầm, chờ Tạ Lâm Khê vào cung, nhất định phải thơm thơm nhiều lần mới bù được phần mất mát này.
Tạ Lâm Khê xuất cung liền trở về Tạ trạch, Trương bá nói lương thực dư
thừa trong nhà đều đưa đến những lều cháo bố thì ở ngoài kinh thành.
Ngoại trừ bạc được quyên ở trên triều đình, càng nhiều đều là mua lương thực .
Trương bá cũng không gì khác, chỉ là có chút không hiểu được, tại sao Tạ Lâm Khê làm những việc này lại không để lại tên tuổi.
Thanh danh của hắn vẫn luôn không hề tốt đẹp gì, hiện tại chính là thời điểm nhân cơ hội mua chuộc lòng người, hơn nữa, rõ ràng làm ra chuyện
tốt còn không dự định nói cho dân chúng, tùy ý bọn họ vấy bẩn là cái
kiểu gì.
Trương bá cũng coi như hiểu rõ Tạ Lâm Khê, cảm thấy hắn không phải là người lấy đức báo oán, chính là không nghĩ ra đây rốt
cuộc là tại sao.
Tạ Lâm Khê biết trong lòng Trương bá đang suy nghĩ gì, cơ mà hắn cũng không có giải thích thêm.
Hỏi Trương bá một chút xem lương thực trong nhà có đủ hay không, sau
khi nhận được câu trả lời còn đủ, hắn liền không nói chuyện khác nữa.
Trương bá vừa nhìn cái dáng vẻ này liền biết hắn không định nói chuyện
cứu tế lương thực ra ngoài, Trương bá thở dài trong lòng, ngoài miệng
lại nói: "Năm nay kỳ quái vô cùng, cũng không biết lúc nào thì Vạn An
mới có thể trời quang mây tạnh."
Kinh thành năm nay so với những năm qua cũng có nhiều hơn mấy trận tuyết, chẳng qua đều là đứt quãng,
ngược lại là chưa từng xuất hiện tuyết tai giống như Vạn An.
Tạ Lâm Khê nói: "Chuyện sớm muộn thôi."
Bốn mùa biến hóa, ai cũng ngăn cản không được.
Sớm muộn gì thì Vạn An cũng sẽ ngừng rơi tuyết, mùa xuân trở về, trời thu sẽ tới.
Chỉ là không biết có bao nhiêu người có thể đợi đến khi đông đi xuân tới mà thôi.
Trương bá nghe ra ý tứ của hắn, chỉ thở dài chứ không nói gì khác.
Tạ Lâm Khê co lại áo choàng trên người, sau đó đi đến thư phòng.
Hắn tuyệt đối không phải là người tốt, hắn không thể để người của Tạ
trạch cùng chính mình đói bụng, rồi lại đưa toàn bộ tiền bạc lương thực
đưa cho lưu dân được.
Hắn sở dĩ nguyện ý lén lút quyên lương thực, là vì hắn biết phát cháo ngoài thành có người do Tề Tĩnh Uyên phái đi.
Bên người Tề Tĩnh Uyên có một ít ám vệ, người không nhiều, mà trùng hợp là Tạ Lâm Khê lại quen biết một người trong số đó.
Lần này đi phát cháo chính là người kia.
Sau khi biết chuyện, Tạ Lâm Khê liền đem lương thực đưa hết cho ám vệ này.
Người khác đều nói Tề Tĩnh Uyên lòng dạ lạnh lùng, chỉ có Tạ Lâm Khê biết y có bao nhiêu mềm lòng, bao nhiêu ấm áp.
Sau khi Tạ Lâm Khê ở trong thư phòng suy tính con đường Tống An đi vào kinh liền tỉ mỉ xem xét lộ trình lại lần nữa.
Nhưng là trong lòng vẫn không quá yên tâm, hắn liền cưỡi ngựa ra khỏi
Tạ trạch, chuẩn bị trước tiên ra khỏi thành tản bộ một vòng. Hiện tại,
mọi cử động của Tống An đều bị người chú ý, hắn đương nhiên phải vạn
phần cẩn thận.
Quan trọng nhất là, nếu như Tống An có thể giải
quyết trận tuyết tai này, đối với thanh danh của Tề Tĩnh Uyên sẽ có ảnh
hưởng rất lớn.
Nghĩ tới đây, Tạ Lâm Khê đương nhiên phải càng thêm thận trọng.
Ra khỏi kinh thành, cách nơi không xa đã có thể nhìn thấy lưu dân y phục lam lũ đang đứng chờ trước lều cháo.
Bốn phía đều dựng phòng ốc gió lùa cực kỳ giản dị.
Mấy người núp ở bên trong một gian nhà sưởi ấm.
Mà kể cả chỉ có như vậy, kinh thành cũng là hi vọng của dân chúng Vạn
An, ít nhất đi tới địa giới kinh thành còn có thể một có một miếng cháo
nóng.
Thời điểm Tạ Lâm Khê cưỡi ngựa đi qua, vô số người nhìn về phía hắn, những người này ánh mắt tê dại, bên trong cũng không có quá
nhiều cảm xúc.
Có lẽ trong lòng những người này sẽ nghĩ, đây là người nào, dựa vào cái gì mặc thành như vậy, mà cũng có người căn bản không lưu ý, phú quý của người khác ở trong mắt bọn họ chỉ là mây khói, bọn họ chỉ muốn nhanh
chóng được uống một chén cháo ấm áp sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo.
Sau đó chờ đợi ngày mai đến.
Tạ Lâm Khê cưỡi ngựa chạy hết một vòng, thời điểm hồi kinh, hắn gặp Hạ Thiện.
Hạ tiểu công tử dùng danh nghĩa Hạ gia dựng lên một cái lều cháo, hắn trong ngày thường sẽ tự mình đến đây phát cháo.
Lấy danh nghĩa nhà ngoại của tiểu hoàng đế phát cháo, hành động này cứu vãn không ít thanh danh đang đi xuống của tiểu hoàng đế.
Hạ Thiện nhìn thấy Tạ Lâm Khê cũng sững sờ, hắn không nghĩ tới sẽ ở nơi này nhìn thấy Tạ Lâm Khê.
Hai người nhìn nhau, Hạ Thiện trước tiên hướng Tạ Lâm Khê hỏi thăm một chút, hắn nói: "Tạ... Tạ công tử."
Tạ Lâm Khê tung người xuống ngựa, đáp lại tiếng Hạ công tử.
Hạ Thiện để những người bên cạnh thay mình phát cháo, sau đó đi lên
phía trước nói: "Trời lạnh như thế này, Tạ công tử làm sao sẽ tới nơi
đây?"
"Tùy tiện xem một chút." Tạ Lâm Khê nhàn nhạt nói: "Hạ công tử cũng ở nơi đây phát cháo à."
Hạ Thiện nở nụ cười, hắn nhìn lưu dân bốn phía một chút, ánh mắt so với ngày xưa kiên nghị hơn rất nhiều, hắn nhẹ giọng nói: "Ta cũng là lần
đầu tiên làm những việc này, trước đây ở nhà có ăn có uống, không nghĩ
tới cõi đời này còn có người phải trải qua cuộc sống như thế."
"Người giàu có cách hưởng thụ của người giàu, người nghèo có cách sống
của người nghèo." Tạ Lâm Khê mặt không biểu tình đáp lại.
Hạ Thiện nhìn hắn một mặt bình tĩnh, không nhịn được mà nói: "Tạ công tử đã gặp qua cảnh tượng tương tự sao?"
Tạ Lâm Khê không trả lời, hắn khi còn bé ở lại nhà của dưỡng phụ dưỡng
mẫu cũng không sung sướng gì. Dưỡng phụ dưỡng mẫu gia cảnh bình thường,
dựa vào một chút đồ trong tay mà sống qua. Khi mùa màng không tốt, mùa
đông cũng phải cần chịu đói.
Thân là dưỡng tử không được sủng ái, hàng năm vào lúc này, luôn là người gian nan nhất.
Chỉ là những chuyện này không cần thiết nói với người ngoài mà thôi.
Hạ Thiện thấy Tạ Lâm Khê không muốn nói, thức thời không có hỏi nhiều.
Tạ Lâm Khê cùng hắn không có giao tình gì, đứng như vậy nói mấy câu đã
là cực hạn, vì vậy cùng Hạ Thiện nói hai câu, liền xoay người lên ngựa
rời đi.
Chỉ là ngựa này mới vừa chạy vài bước, đột nhiên có người ở xa sợ hãi kêu lên: "Chết người, có quỷ."
Tạ Lâm Khê cau mày kéo dây cương quay đầu lại.
Thiên tai trước mặt, người chết là một chuyện rất bình thường.
Này lời nói mặc dù lãnh khốc vô tình một chút, nhưng thực tế là như vậy.
Mấy ngày nay, Kinh Triệu Doãn cũng bạc tóc đi không ít, cả đêm không ngủ được.
Tại sao ư, còn không phải là bởi vì mỗi ngày đều có lưu dân tử vong sao.
Theo lí thuyết thì những nạn dân này thường thấy người chết, trong giọng nói sẽ không có sợ hãi.
Hơn nữa người chết, còn có quỷ, cách nói này khiến người ta cảm thấy rất mới mẻ.
Tạ Lâm Khê đánh ngựa quay đầu lại, đi về phía có tiếng hỗn loạn vang lên.
Hạ Thiện cũng ở trong đó.
Đó là một núi trọc nho nhỏ, bởi vì ngoài thành không có những nơi như
nhà xí nên, hết cách rồi, tất cả mọi người đều vòng ra sau núi trọc đi
tiện.
Lúc này cũng chính là mùa đông, tuyết lớn cùng lạnh giá
che giấu tất cả mùi vị, bằng không sinh sống ở nơi đây tuyệt đối là thảm họa.
Giờ khắc này, có người liên tục lăn lộn từ trên núi trọc lăn xuống, quần cũng chưa buộc hẳn hoi, chỉ dùng tay cầm lấy.
Khi nhìn thấy người khác, hắn run run giật giật chỉ vào phía sau núi trọc, nói: "Có người... Không, có quỷ."
Hạ Thiện ngồi xổm xuống, thậm chí còn an ủi nạn dân này: "Ngươi đừng hoảng loạn, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt người kia còn trắng hơn tuyết, đôi môi run lập cập đến một chữ
cũng không nói ra được, Hạ Thiện nhíu mày lại, còn không chờ hắn đứng
dậy, đã có vạt áo màu trắng lướt qua hắn hướng về phía trước.
Hạ Thiện trong lòng sững sờ, ngước mắt nhìn thấy Tạ Lâm Khê đang đi đến phía sau của núi trọc.
Hạ Thiện vội đứng lên chạy đuổi theo.
Khi Tạ Lâm Khê nhìn về phía hắn, hắn nói: "Ta đi cùng ngươi."
Tạ Lâm Khê không ngăn cản, đường này cũng không phải nhà hắn, hắn không ngăn cản được người khác.
Đi đến sườn khác của núi trọng, Tạ Lâm Khê nhíu mày lại, Hạ Thiện là trực tiếp phun hết những gì trong bụng ra ngoài.
Không chỉ hoàn cảnh bẩn thỉu, khiến người buồn nôn nhất chính là người chết đang nằm trên mặt đất.
Trên người phủ một tầng tuyết sạch sẽ, không biết làm sao bị người đẩy ra, lộ ra khuôn mặt không trọn vẹn.
Không những cụt tay cụt chân, trên người gần như là không còn chỗ nào nguyên vẹn, chết vô cùng thê thảm.
Tạ Lâm Khê đã từng thấy qua cảnh tượng kinh dị, nhất thời cũng bị tình trạng thê thảm của người này làm cho kinh sợ.
Hắn đi lên trước, chỉ cảm thấy này người chết có chút quen quen, nhưng lại nhớ không nổi đến cùng đã gặp nhau ở nơi nào.
Lúc này Hạ Thiện đã phun đến xanh cả mặt cũng run chân đi lên.
Hắn còn muốn tiếp tục phun, nhưng vừa nãy đến nước trong dạ dày cũng phun ra rồi, lúc này phun không ra được gì nữa.
Nhìn thấy gương mặt của người chết, Hạ Thiện vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nói: "Tại sao lại là hắn."
Lời này vừa ra, Tạ Lâm Khê đưa mắt nhìn về phía hắn, Hạ Thiện khẽ run đôi môi nói: "Là Chương Khưu."