Tề Tĩnh Uyên hỏi qua lời kia liền rất vui vẻ, trực tiếp phì cười. Tạ Lâm Khê ngước mắt nhanh chóng liếc nhìn y, có chút lo lắng.
Nếu như Tề Tĩnh Uyên thật sự là Nhiếp chính vương độc đoán ngoan cường mà lạm sát kẻ vô tội thì đã tốt, đối với sống chết của người khác, y hoàn toàn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, thậm chí còn có thể trắng trợn lợi dụng.
Nhưng y không phải người như vậy, cho nên y sẽ tức giận, sẽ không tự chủ mà chịu đựng rất nhiều.
Chỉ là trường hợp này, Tạ Lâm Khê thân là Thống lĩnh của Thiên Ngục Tư, không có cách nào đi lên phía trước thấp giọng an ủi y.
Tiểu hoàng đế biết Tề Tĩnh Uyên tức giận, bởi vì sự tình đến quá đột nhiên, chính hắn cũng có chút chột dạ.
Tiểu hoàng đế dịch chuyển ánh mắt tiếp tục nói: "Tội danh là.. Tội danh là ăn hối lộ trái quốc pháp. Vương Ngộ thừa nhận chính mình dựa vào cơ hội xây dựng Thánh Lân đài, cố ý bòn rút tiền lương của công nhân, vì để đẩy nhanh tốc độ, còn bắt bọn họ ngày đêm không nghỉ mà làm việc, cho nên có công nhân rơi xuống đất tử vong mới tạo nên chuyện máu nhuộm Thánh Lân đài ngày hôm nay. Hắn cũng là một ý nghĩ sai lầm, phạm vào sai lầm lớn."
Nói những lời phía sau, tiểu hoàng đế còn nhắm mắt lại.
Dáng vẻ có chút đáng thương.
Tề Tĩnh Uyên mắt lạnh nhìn hắn, sau đó y cười ra tiếng, nhìn về phía Quý Minh Nghị, nói: "Thái phó cho là thế nào?"
Quý Minh Nghị cụp mắt: "Hoàng thượng, Vương gia, thần không quen thẩm án." Ý tứ, không biết việc này là thật là giả.
Trên mặt tiểu hoàng đế có chút sốt sắng, chỉ thấy Tề Tĩnh Uyên vừa nhìn về phía Hạ Vận từng chữ từng câu hỏi: "Hạ Quốc công cho là thế nào?"
Hạ Vận hé miệng: "Việc này can hệ trọng đại, cần thận trọng kiểm chứng."
Sắc mặt của tiểu hoàng đế trong nháy mắt trắng bệch.
Từ thái độ của Quý Minh Nghị cùng Hạ Vận không khó nhìn ra, bọn họ không lập tức đứng về phía của tiểu hoàng đế. Cái này biểu thị ý nghĩa, bọn họ căn bản không tin tưởng những lời tiểu hoàng đế nói.
Sắc mặt của Tề Tĩnh Uyên lạnh băng băng, nói: "Hoàng thượng nhỏ tuổi, không biết lòng người hiểm ác, gặp chuyện dễ dàng bị người đầu độc. Bản vương thân là Nhiếp chính vương, sâu sắc cảm thấy việc này vô cùng hoang đường. Nếu Thái phó cùng Hạ Quốc công cũng cho là như thế, chuyện của Vương Ngộ bản vương chắc chắn sẽ điều tra là thủ phạm cuối cùng. Ai phạm phải tội cũng chạy không thoát, còn người bị oan uổng, bản vương trả lại trong sạch cho hắn."
Nói tới chỗ này, Tề Tĩnh Uyên nhìn về phía tiểu hoàng đế: "Hoàng thượng, xin cáo lui."
Y quay người rời đi, Tạ Lâm Khê đi theo phía sau.
Ngoại trừ Quý Minh Nghị, Hạ Vận cùng một vài đế đảng thâm niên, các vị triều thần trung lập khác liếc mắt nhìn nhau, cũng dồn dập đứng dậy xin cáo lui.
Chờ người tản đi hơn nửa, tiểu hoàng đế cụt hứng ngồi ở trên ghế.
Hắn tha thiết mong chờ nhìn về phía Quý Minh Nghị cùng Hạ Vận, oan ức hô tiếng Thái phó cùng cữu cữu.
Hạ Vận để tất cả những người khác lui ra, hắn thì lại hỏi: "Hoàng thượng, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Quý Minh Nghị cũng muốn biết, trong này đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu hoàng đế nói những câu nói kia có thể lừa gạt được người khác, nhưng lừa gạt bọn họ cùng Tề Tĩnh Uyên, quả thực là chuyện vô cùng buồn cười.
Mấu chốt nhất, thời điểm tiểu hoàng đế làm những việc này hoàn toàn không thương lượng với bọn họ, cho nên khi hắn mở miệng, ai ai cũng sợ ngây người, đương nhiên cũng không có cách nào ngăn cản.
Trong lòng Quý Minh Nghị suy nghĩ này đó, trên mặt vẫn còn tính hiền lành tiếp lời: "Hoàng thượng hiểu rõ tính tình của Vương gia, Tạ Lâm Khê của Thiên Ngục Tư không phải là người hiền lành, người rơi vào trên tay hắn, không muốn nói cũng khó. Hoàng thượng có nỗi niềm gì khó nói vẫn nên nói ra trước mới tốt, lão thần cùng Hạ Quốc công cũng có thể thương nghị đối sách thật tốt."
Bạc trong quốc khố có thể lấy ra xây dựng Thánh Lân đài cho thái hậu không nhiều, Tả Mẫn vì đẩy nhanh tốc độ cộng thêm thiếu phí bạc, bắt công nhân làm ngày làm đêm, lại còn chỉ trả có một phần công lương.
Xảy ra chuyện, thái hậu không chờ kiểm chứng đã dưới cơn thịnh nộ bắt đi toàn bộ quan chức của Công bộ.
Thái hậu không biết sự việc trên triều đình, Tả Mẫn lại biết Tề Tĩnh Uyên chắc chắn sẽ không giảng hoà.
Hơn nữa, hắn cũng không phải hoàn toàn thuần khiết, mà rốt cuộc vẫn không khống chế được tay chân của mình, bòn rút một ít bạc.
Tả Mẫn sợ hãi, hắn tìm tới thái hậu khóc lóc kể lể, cầu xin thái hậu cứu hắn một mạng.
Hắn bởi vì việc xây dựng Thánh Lân đài mà đắc tội với Tề Tĩnh Uyên, sợ sệt bị trả thù, tất nhiên không muốn rơi vào tay của Tề Tĩnh Uyên.
Thái hậu có chút tức giận với Tả Mẫn, mà ngẫm đi nghĩ lại, Tả Mẫn rốt cuộc là người đứng về phe hoàng đế, trong ngày thường cũng giúp hoàng đế không ít, thiếu đi hắn thì bên đế đảng sẽ giảm lực đi khá nhiều.
Vì vậy nên đáp ứng cứu Tả Mẫn.
Có thái hậu bảo đảm, Tả Mẫn trở lại Hình bộ âm thầm giở trò một phen, Công bộ thị lang Vương Ngộ liền ở trong đại lao nhận tội tự sát.
Thái hậu lại đi gặp tiểu hoàng đế, phân tích cho hắn quan hệ lợi hại trong chuyện này, xảy ra chuyện chung quy phải có người nhận tội. Chỉ cần thái hậu nàng khăng khăng truy cứu, quan chức của Công bộ một người cũng chạy không thoát.
Hơn nữa làm quan triều đình, nước quá trong ắt không có cá. Quan lại khác của Công bộ tay chân cũng không sạch sẽ, đẩy ra một Vương Ngộ mà bỏ qua cho bọn họ, bọn họ cũng vui vẻ phối hợp.
Tiểu hoàng đế tất nhiên là không đồng ý, dưới cái nhìn của hắn, Tả Mẫn cũng không phạm vào tội chết, Tề Tĩnh Uyên chắc chắn sẽ không cố ý truy cứu.
Nhưng thái hậu không tin, sau đó nói cho tiểu hoàng đế chuyện Vương Ngộ đã chết, ép hỏi tiểu hoàng đế rốt cuộc là nguyện ý đem mọi tội trạng đổ hết lên đầu Vương Ngộ hay không, ngày sau bồi thường thật tốt cho người nhà của hắn, hay là trơ mắt nhìn Tả Mẫn chết trong tay của Tề Tĩnh Uyên.
Tả gia cùng Hạ gia là quan hệ thông gia, động vào Tả gia tất nhiên sẽ khiến Hạ gia thương cân động cốt.
Tiểu hoàng đế bây giờ chỉ có thể dựa vào Hạ gia, nếu như Hạ gia thua, lại càng không có người thèm đặt hắn vào trong mắt.
"Quả thực là hồ đồ." Hạ Vận nghe xong tiểu hoàng đế nói, không nhịn được mà lên tiếng.
Quý Minh Nghị tuy rằng không nói gì, mà biểu tình trên mặt cũng là ý tứ này.
Hạ Vận trầm mặt nói: "Hoàng thượng, người chưa bao giờ nhúng tay vào chính vụ, vừa nãy đột nhiên mở miệng kể ra chứng cứ phạm tội của Vương Ngộ như thế, là chuyện khiến người hoài nghi. Nhiếp chính vương là người như thế nào, người chắc chắn rõ ràng, trong mắt y căn bản không chứa được hạt cát lừa gạt này."
Quý Minh Nghị ở bên cạnh vuốt râu mép khẳng định gật đầu: "Nếu như chỉ là Tả đại nhân âm thầm ăn lén chút bạc, lại âm thầm bù đắp, Nhiếp chính vương cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt mà bỏ qua. Hiện tại mệnh quan triều đình xảy ra vấn đề, Tả đại nhân sợ là không dễ dàng qua ải rồi."
Hạ Vận tiếp lời: "Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng thượng vì sao không sớm tìm đám người vi thần thương nghị xong rồi hẵng quyết định? Người là hoàng thượng, lời vàng ý ngọc, mỗi một câu nói đều liên lụy đến một mạng người. Chờ Nhiếp chính vương lấy được chứng cứ chứng minh Vương Ngộ vô tội, hoàng thượng cùng Hạ gia ở trong mắt triều thần sợ phải trở thành chuyện cười rồi. Hoàng thượng thân là quân vương, há có thể lấy thanh danh của chính mình ra mà đùa giỡn?"
Lời nói cuối cùng là thập phần nghiêm khắc, cơ hồ mang theo giận dữ không sao hiểu nổi.
Cái này cũng là nguyên nhân Tề Tĩnh Uyên mở miệng dò hỏi, hắn và Quý Minh Nghị đều không thuận theo lời nói của hoàng thượng. Rõ ràng là một chuyện giả dối, nếu như thuận theo hoàng đế, chờ bị tra được, vậy thì tương đương với việc tự vả vào mặt mình một cái bạt tai.
Huống chi lạm sát tính mạng của người dân, vu hại những người khác, còn muốn tất cả quan lại đều không có ý kiến gì, đây tuyệt đối là không thể.
Nói là vì muốn Hạ gia không bị động đến gân cốt, lần này không động cũng phải động.
Tiểu hoàng đế giật giật khóe môi, cả khuôn mặt trắng bệch, hắn cắn cắn môi dưới nói: "Chuyện đột nhiên xảy ra, mẫu hậu lại một mực bức bách, trẫm thật sự là không kịp tìm Thái phó cùng cữu cữu thương nghị..."
Nhìn hắn thực sự đáng thương, Quý Minh Nghị lần thứ hai ba phải mà nói: "Hạ Quốc công bình tĩnh, việc này cũng không phải không có đường sống vẹn toàn."
Quý Minh Nghị nói: "Hiện tại có hai con đường có thể đi, một trong số đó, nhận định Vương Ngộ ăn hối lộ, chết không đổi giọng. Đương nhiên, lão thần cũng không đề nghị phương pháp này, chuyện Thiên Ngục Tư muốn điều tra không có không tra được, trừ phi Tạ Lâm Khê chịu mở ra một con đường, chuyện này lại càng không thể. Thời điểm đó bên Vương gia cũng có được chứng cứ xác thực, tình cảnh sợ là càng thêm khó coi."
"Thứ hai, việc này nếu dính đến Tả thị lang, Hạ Quốc công phải tránh hiềm nghi. Hoàng thượng nhỏ tuổi hiện tại lại không có thân chính, thái hậu nương nương quanh năm ở trong cung chưa bao giờ đúc kết triều chính, bị người lừa bịp cũng hợp tình hợp lý."
Nói tới chỗ này, Quý Minh Nghị nhìn về phía Hạ Vận khuyên lơn: "Lão thần biết phẩm tính của quốc công cao thượng, từ trước đến giờ đi đứng ngay thẳng, xem thường việc tránh hiềm nghi, nhưng việc này quả thật cũng không trách hoàng thượng cùng thái hậu nương nương được."
Ý của Quý Minh Nghị là từ bỏ Tả Mẫn, đưa tiểu hoàng đế cùng thái hậu triệt để từ trong chuyện này đi ra, dù sao việc này mà làm không cẩn thận cũng sẽ gây ảnh hưởng quá lớn tới hoàng đế cùng thái hậu, ngày sau thành nhược điểm sẽ không tốt.
Hắn sở dĩ nói với tiểu hoàng đế như vậy, là sợ Hạ Vận cái tên cứng nhắc này không đồng ý.
Hạ Vận nhìn Quý Minh Nghị một cái, nói: "Thái phó không cần chặn lời ta, nếu như Nhiếp chính vương thật tra ra được chứng cứ phạm tội của Tả Mẫn, ta tuyệt không bao che cho hắn, nếu như không tra ra được, ta cũng tuyệt không mặc người đem nước bẩn hất về phía hắn."
Gương mặt già nua của Quý Minh Nghị kia cười khổ, tiểu hoàng đế đứng ở bên cạnh cúi đầu không hé răng.
Hạ Vận lơ đãng nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy gò má của hắn vô cùng lạnh lùng, có cảm giác âm trầm không nói ra được.
Bên kia Tạ Lâm Khê hộ tống Tề Tĩnh Uyên trở lại Cảnh Hoa điện, còn chưa nói gì, Tề Tĩnh Uyên đột nhiên nằm nhoài trên bả vai hắn than thở: "Vô Song, bản vương bị thương, tâm đau dữ dội, ngươi phải an ủi một chút bản vương mới được."
Tạ Lâm Khê cảm nhận được nhiệt độ của y phun ra khi nói chuyện, cặp mắt nhìn như ôn hòa lại lạnh lẽo vô cùng hiện ra một tia gợn sóng, hắn nhẫn nhịn cả người ngứa ngáy, cứng ngắc trầm giọng nói: "Vương gia muốn vi thần an ủi ra sao?"
"Bản vương muốn cái gì, Vô Song đều sẽ cho sao?" Tề Tĩnh Uyên thấp giọng ngộp cười nói.
Tạ Lâm Khê nhàn nhạt đáp: "Vương gia muốn, chỉ cần Lâm Khê cho được, tự nhiên sẽ hai tay dâng tặng, cho dù là tính mạng của Lâm Khê."
"Bản vương muốn mạng của ngươi làm cái gì." Tề Tĩnh Uyên từ bả vai hắn đứng dậy, cực kỳ không vui nói: "Cái mạng này của ngươi không được bản vương cho phép, ai cũng không thể lấy đi, cho dù là chính ngươi cũng không được."
Biểu tình khi nói những lời này vô cùng nguy hiểm, bên trong còn có phẫn nộ cùng khủng hoảng cực lực ẩn giấu lại ẩn giấu không được.
Tạ Lâm Khê sửng sốt một chút, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của y, thật giống như đang sợ sệt khủng hoảng gì đó.
Trong lòng hắn căng thẳng liền vội động viên nói: "Vương gia nói đúng lắm, Lâm Khê ghi nhớ trong lòng."
Tề Tĩnh Uyên biết mình có chút thất thố, hơi dịch chuyển ánh mắt, nói: "Chuyện ở Càn Thần điện hôm nay ngươi thấy thế nào."
Tạ Lâm Khê biết y là muốn đổi chủ đề, liền thuận lời đáp: "Tâm tình của hoàng thượng tựa hồ không tốt đẹp gì, người cũng chẳng phải khắc chế như vậy."
"Hoàng thượng xem như là ngươi ta cùng nhìn hắn lớn lên, hắn là người như thế nào, trong lòng ngươi cùng bản vương vẫn là có mấy phần rõ ràng. Hắn ngày hôm nay đích xác rất thất thố, nói ra cũng có trăm ngàn chỗ hở." Tề Tĩnh Uyên sâu xa nói.
Quan trọng nhất là, cho tới nay tiểu hoàng đế đối với định vị của mình vẫn luôn rất rõ ràng.
Cho đến khi đủ tuổi thân chính hắn rất ít khi tham gia vào triều sự, dù cho có lúc trong lòng hắn không cao hứng cũng sẽ nhẫn nhịn.
Là rất thông minh, để Tề Tĩnh Uyên ở tiền tuyến xông pha chiến đấu, mà hắn ngồi hưởng trái ngọt.
Nhưng chuyện ngày hôm nay, tiểu hoàng đế bất kể là nói chuyện hay làm việc, đều khiến Tề Tĩnh Uyên cảm thấy rất không tốt, giống như là bị cưỡng ép rơi xuống vị trí này vậy.
Tề Tĩnh Uyên nghĩ đến này đó, ngón tay vô ý thức gõ gõ lên mặt bàn, nói: "Khá giống như là cố ý tại trước mặt đại thần làm lớn chuyện lên, từ đó..."
"Mượn đao giết người." Tạ Lâm Khê dưới cái nhìn của y, trong lòng bỗng dưng có cảm giác mà khai khẩu.
Tề Tĩnh Uyên gật đầu đồng ý, sau đó y nở nụ cười: "Tâm tư của tiểu hoàng đế này cũng thật sâu, chỉ là không biết là vì không ưa Tả Mẫn làm việc hay là Tả Mẫn chọc giận hắn nơi nào rồi."
Tạ Lâm Khê nói: "Vi thần lập tức đi thăm dò."
Nếu như là loại thứ nhất, vậy thì rất dễ giải thích, thái hậu muốn để tiểu hoàng đế bảo vệ Tả Mẫn, mà tiểu hoàng đế không vui, nhưng lo ngại mặt mũi lại không thể không nghe theo thái hậu nói, thẳng thắn khiến sự tình vỡ lở ra, để Tề Tĩnh Uyên thuận việc này tiếp tục điều tra xuống dưới.
Nếu như là loại thứ hai, vậy thì rất đáng nói đây, Tả Mẫn đến cùng đã làm ra chuyện người người oán trách gì mà khiến tiểu hoàng đế đến thân phận của hắn cũng không để ý tới, trực tiếp đưa người đến dưới đao của Tề Tĩnh Uyên đây.
Hoặc là nói, tiểu hoàng đế muốn cho một kẻ đã chết cắn chặt bí mật gì.
"Hiện tại không vội." Tề Tĩnh Uyên cụp xuống mi mắt, che giấu thần sắc bên trong, nói: "Bất kể là tình huống nào, việc Thánh Lân đài đều phải tỉ mỉ điều tra. Nếu như Tả Mẫn thành con cờ bị bỏ đi, liền bắt đầu từ hắn trước. Đao của bản vương đã có người muốn mượn, vậy chính là muốn thấy máu rồi."
Tạ Lâm Khê ngước mắt nhìn y, nói: "Vương gia, đao này động Tả Mẫn chính là động Tả gia, tất nhiên cũng sẽ liên lụy đến danh dự của Hạ Quốc công phủ."
Hắn nói lời này là có mang theo ý tứ thăm dò, dù sao trước đây khi Tề Tĩnh Uyên làm bất cứ chuyện gì đều nghĩ đến tiểu hoàng đế đầu tiên, đều kiêng kỵ thanh danh của tiểu hoàng đế.
Gần đây Tề Tĩnh Uyên làm việc hình như cũng không còn kiêng kỵ này nữa, có một số việc Tạ Lâm Khê không có cách nào trực tiếp mở miệng hỏi, liền vu vơ nói như thế.
"Liên quan gì đến bản vương đây." Tề Tĩnh Uyên khẽ mím khóe môi, lành lạnh trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT