Mạc Tố Tình không khỏi thở dài trong lòng, chết tiệt, người đàn ông
trước mắt cô mặc dù chỉ là tầng lớp lao động nhỏ, vậy mà cô càng nhìn
càng thấy đẹp trai, đến đến mức khiến người khác cảm thấy ghen tỵ. Mỗi
động tác, mỗi biểu cảm đều toát ra hoóc-môn mạnh mẽ nam tính, khiến
người khác không khỏi cảm thán.
Mạc Tố Tình vẫn không ngừng nghĩ, mất đi lý trí với vẻ đẹp đó thì
Diệp Chung Giác đã đưa điện thoại lắc lắc trước mặt cô. Cô không phải
muốn mượn điện thoại sao, sao lại ngồi thần ra thế.
Mạc Tố Tình định thần lại, nhất thời bị làm cho giật mình, cô đang
chống cằm thì trượt tay, suýt chút nữa mặt cô đã đập xuống bàn rồi.
Cô ngượng ngùng nhìn lên, cười thành tiếng, trong lòng không ngừng tự mắng mình. Mạc Tố Tình, đồ đại ngốc, trước mặt đàn ông lại để lộ sự háo sắc, đúng là hết thuốc chữa mà. Nhưng mà… anh ấy thật sự rất điển trai!
Diệp Chung Giác thuộc loại cực kì điển trai từ cái nhìn đầu tiên, lần thứ hai nhìn kĩ hơn chút, thì càng nhìn càng thấy đẹp, vô cùng hấp dẫn
đến động lòng người.
Để nguỵ trang cho hành động hám trai ban nãy của mình, Mạc Tố Tình nhanh chóng cầm lấy điện thoại anh đưa, cúi mặt bấm số.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, điện thoại liền truyền đến giọng nói
yếu ớt của Lệnh Hề Dao, rõ ràng không tỉnh táo lắm: “Alo… ai đó….”
Mạc Tố Tình liếc nhìn người đàn ông đối diện, khẽ nói: “Dao Dao, mình đây”
Cô đã quên liên lạc với Dao Dao, hôm qua cô đột nhiên biến mất, cô ấy chắc chắn sẽ rất lo lắng. Nghe thấy giọng của Mạc Tố Tình, Lệnh Hề Dao
như được bơm máu hồi sinh, giọng nói to hơn: “Tố Tình, tối qua cậu chạy
đi đâu vậy? Sao hôm nay không đi làm? Cậu giờ đang ở đâu?”
Giọng cô có chút tức giận lại xen chút lo lắng.
“Mình tối qua… có chút chuyện, sau này hẵng nói đi. Cậu hôm này giúp mình xin nghỉ được không?”
“Xin rồi!” Lệnh Hề Dao nhanh chóng nói: “Cậu giờ đang ở đâu? Cậu làm
sao phải thỏ thẻ nói chuyện vậy, nói chuyện bình thường đi.”
Mạc Tố Tình nghĩ, chuyện này sớm muộn cũng sẽ nói với Lệnh Hề Dao, cô hít một hơi bình tĩnh nói: “Dao Dao, mình kết hôn rồi, giờ… mình đang
cùng chồng mình ăn cơm.”
Chà, nói được như vậy, Mạc Tố Tình hài lòng tự khen mình.
Nghe thấy tiếng chồng vang lên, Diệp Chung Giác khẽ cười.
“Cái gì? Cậu sao lại kết hôn rồi?” Cô hét thẳng vào tai Mạc Tố Tình thiếu chút muốn điếc luôn: “Hôn nhân chớp nhoáng vậy sao?”
Cô ngượng ngùng nhìn người đàn ông đối diện, anh nhất định đã nghe
được nội dung cuộc trò chuyện, nhìn nụ cười trên khoé miệng anh là có
thể đoán ra được.
Giọng Mạc Tố Tình hơi cáu kỉnh: “Cậu định doạ chết mình sao? Khi nào
gặp mình sẽ từ từ giải thích sau, chuyện này tạm thời giữ bí mất nhé”,
Mạc Tố Tình nói xong tiện tay tắt máy.
Diệp Chung Giác nừa cười nửa không nhìn cô, ánh mắt có chút thoải mái lại có chút suy tư, khiến người khác có chút bối rối.
Mạc Tố Tình không biết sao, trước mặt anh cô có chút cảm giác không xác định được.
“Anh sao lại nhìn em như vậy!”, Mạc Tố Tình không tự nhiên đưa điện thoại cho anh.
“À…” Mạc Tố Tình hơi sững lại nhìn anh, cô dường như không hiểu được ý của anh.
“Tất nhiên… Em càng đáng yêu hơn”, Diệp Chung Giác tiếp tục giọng điệu trêu chọc.
Rất lâu sau Mạc Tố Tình mới phản ứng lại, phát hiện bị anh trêu chọc, cái miệng nhỏ hơi mấp máy, gương mặt nhỏ cùng bộ dạng ngây ngô trời phú này, thật đáng yêu.
Người đàn ông này đang trêu ghẹo cô sao? Tại sao anh có thể làm ra bộ dạng không chút biểu cảm đó chứ, cứ bình tĩnh như vậy mà trêu chọc cô
sao?
Dáng vẻ ngây ngốc của Mạc Tố Tình đã thu phục được Diệp Chung Giác, anh nhẹ nhàng cầm đũa.
“Thức ăn đến rồi, ăn cơm thôi…”
“Uhm…”, Mạc Tố Tình ngây ngốc gật đầu, ngừng nói chuyện, bắt đầu cúi mặt ăn cơm.
Ăn cơm xong anh đưa cô về đến gần nhà. Mạc Tố Tình có chút không tự
nhiên liếc nhìn anh, cô chưa từng nói với Diệp Chung Giác về hoàn cảnh
gia đình mình, nhỡ anh biết được, chắc sẽ không bận tâm đến.
Thôi bỏ qua, trước tiên cứ vậy không nói cho anh ấy biết, anh ấy có
lẽ đã cảm nhận được phần nào rồi. Dẫu sao đây cũng là khu vực người có
tiền ở.
“Vậy… Em xuống xe về lấy hành lý trước…” Mạc Tố Tình thỏ thẻ ngỏ lời.
“Uhmm…”, Diệp Chung Giác nhẹ nhàng đáp lại, nghe giọng điệu không có chút cảm xúc nào.
Mạc Tố Tình nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không nói gì, trực tiếp xuống xe.
Lúc Mạc Tố Tình về đến nhà, Bạch Liên đang ngồi trên ghế sofe xem
chương trình dưỡng sinh. Bà nhìn thấy cô quay trở lại, liền mang giọng
cay nghiệt nói: “Ồ, nhà báo lớn một ngày về nhà tận hai lần, đúng là
hiếm có nha!”.
Mạc Tố Tình sớm đã quen với bộ dạng này của bà ấy, trước mặt cha lại
bày ra bộ mặt vợ hiền mẹ đảm, khi ở cùng với cô lại lộ ra bộ mặt xấu xa, cay độc.
Cô nghĩ, trên thế giới này, không có thứ gì biến hoá nhanh bằng gương mặt của bà ấy. Mạc Tố Tình nghĩ, bản thân sau này sẽ rất ít về nhà,
thật sự không cần thiết tranh luận cùng người phụ nữ này.
Cô liếc nhìn Bạch Liên một cái: “Bà ngày nào cũng diễn như vậy, rốt cuộc thấy mệt không vậy?”.
Nói xong, cô đi thẳng lên lầu, không thèm nhìn lại Bạch Liên. Bạch
Liên cứng họng, định mở lời đáp lại thì Mạc Tố Tình đã nhanh chóng biến
mất ở góc lầu.
Bà nghĩ đến Mạc Chấn Phong vẫn còn ở trên lầu liền nuốt chửng những
lời đang định nói ra, giấu đi sự tức giận đến mức gương mặt tái xanh
lại. Bà ném chiếc điều khiển lên ghế sofa, tức giận mà ngồi xuống.
Mạc Tố Liên nhanh chóng bước vào nhà, miệng còn ngân nga hát. Rất dễ thấy, tâm trạng của cô hôm nay rất tốt!
Nhưng mà, lúc cô đi vào phòng khách, vừa liếc nhìn đã thấy bộ dạng
tức giận của Bạch Liên. Cô nhanh chóng đi đến hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy? Sao
lại tức giận?”
Bạch Liên nhìn thấy con gái về, lập tức làm bộ oan ức: “Còn không
phải con nha đầu đáng chết Mạc Tố Tình sao, con nói, mẹ cô ta chèn ép mẹ đến nửa cuộc đời, khó khăn lắm mới chết đi, giờ lại đến con nhỏ đó, cả
ngày làm mẹ tức giận, mẹ rốt cuộc đã gây thù chuốc oán với ai chứ?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT