Diệp Chung Giác nhìn dáng vẻ thật đáng thương của cô, liền đi vào
phòng tắm cầm bộ quần áo cô mặc tối qua ra. Tối qua lúc giúp cô tắm,
tiện tay cũng ném quần áo của cô vào máy giặt, giờ cũng sạch sẽ rồi.
Mạc Tố Tình nhìn thấy Diệp Chung Giác cầm theo bộ quần áo đi đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh… anh trước tiên quay người đi!” Cô giật lấy quần áo, lo lắng
nhìn theo Diệp Chung Giác, e sợ anh không đồng ý, còn nói thêm một câu:
“Những chuyện còn lại… chờ tôi mặc xong quần áo rồi nói!”
Nghe thấy cô không dễ dàng gì thoả hiệp, Diệp Chung Giác cuối cùng
cũng thở phào, quay người lại. Người phụ nữ bé nhỏ này, thật sự rất khó
để đối phó!
Nhìn thấy Diệp Chung Giác quay người, Mạc Tố Tình cúi luồn người
trong chăn mặc quần áo, vừa mặc vừa nói: “Anh không được quay người
lại!”
Diệp Chung Giác mặt không chút biểu cảm nói: “Uhmm, tôi sẽ không quay người lại, suy cho cùng, tôi cần nhìn cũng sẽ quang minh chính đại
nhìn, làm sao có thể nhìn trộm chứ, hơn nữa, chỗ nên nhìn, tối qua tôi
cũng đã nhìn qua rồi!”
Mạc Tố Tình bị hơi thở của Diệp Chung Giác suýt chút nữa làm cho thở
không nổi, cô trừng mắt nhìn Diệp Chung Giác thiếu muốn khoan hai lỗ
trên cái lưng đó.
Diệp Chung Giác chờ rất lâu vẫn không thấy Mạc Tố Tình phản ứng gì.
Diệp Chung Giác cau mày: “Em vẫn còn chưa mặc xong?”
Mạc Tố Tình nhỏ nhẹ: “Xong rồi!”.
Diệp Chung Giác quay người lại liền thấy Mạc Tố Tình đã mặc xong quần áo, mái tóc đã được cột đuôi ngựa. Dáng vẻ này của cô, trông rất ngây
thơ.
Trái tim của Diệp Chung Giác, vô thức rung động.
Loại cảm giác này, giống như cảm giác rung động thời niên thiếu.
Anh nhìn Mạc Tố Tình, bình tĩnh nói: “Giờ chúng ta trở lại vấn đề
chính, lúc đầu thực ra là tôi đùa em chút, nghĩ rằng em rất thú vị, em
đừng tức giận, tôi thực sự rất tò mò, em tại sao lại đi quán bar uống
say đến vậy, tôi cảm thấy em nhất định không phải loại con gái đó!”
Mạc Tố Tình nghe Diệp Chung Giác nói xong, cảm thấy giọng nói của anh mang theo chút quan tâm, không quá rõ ràng, khiến người khác cảm thấy
thoải mái.
Cô không tự chủ được, trầm giọng nói: “Tâm trạng không tốt, cảm ơn đã quan tâm!”
Diệp Chung Giác nhìn bộ dang của cô, liền nghĩ một chốc, bất lực thở
dài, chậm rãi nói: “Mặc dù chúng ta chỉ gặp nhau một lần, nhưng em tin
tôi, tôi nói kết hôn, nhất định không phải nói chơi, tôi chắn chắn sẽ
đối tốt với em”.
Thái độ vừa nghiêm túc vừa chân thành của Diệp Chung Giác khiến Mạc Tố Tình có phần cảm động.
Thật ra, bộ dạng của cô bây giờ so với người vô gia cư chả khác là
bao, cô cũng không muốn về nhà nhìn bộ dạng đắc ý của mẹ kế Bạch Liên
với tên tiểu nhân Mạc Tố Liên. Hơn nữa, cô càng sợ mình sẽ mềm lòng
trước Cố Kiếm Nam.
Suy cho cùng, bảy năm, chứ đâu có phải bảy ngày.
Tuy nhiên, ngay cả khi cô muốn vứt bỏ tất cả, muốn tìm một người để gả đi, cô cũng không muốn gả vào nhà hào môn.
Từ cổ chí kim, gia đình hào môn, danh gia vọng tộc ân oán rất nhiều, bao năm nay, cô sớm đã trải qua không ít, không phải sao?
Cô tự cười thầm mà nói: “Không cần! Nhìn anh không phải người giàu có cũng là người có địa vị cao quý, tôi hiện giờ chỉ muốn rời xa những
người có tiền, quá nhơ nhớp…”.
Mạc Tố Tình dường như đang trả lời câu nói của Diệp Chung Giác, cũng
dường như đang nói chuyện với chính mình. Giọng của cô tràn đầy sự bi
thương, buồn bã.
Cô vốn cho rằng, tốt nghiệp đại học xong, cô tự mình tìm một công
việc, không đến công ty của gia đình, là có thể thoát khỏi tất cả, thoát khỏi những thứ mà trong bao năm qua đã mang đến cho cô bao rắc rối và
đau khổ.
Nhưng, cô thật không nghĩ rằng, sự thực không tốt đẹp như thế, những
thứ dơ bẩn vẫn ở đó, nhìn bộ dạng Cố Kiếm Nam cùng Mạc Tố Liên ở bên
nhau cũng đến hai ngày rồi, đáng cười là, bản thân cô như một đứa ngốc,
đến giờ mới biết.
Nhìn bộ dáng buồn sầu của Mạc Tố Tình, Diệp Chung Giác hoàn toàn sững sờ. Anh vẫn nhớ, hoàn cảnh gia đình cô trước đây cũng khá tốt, cô nói
như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không biết. Hơn nữa, chuyện này dường như có liên quan đến gia đình cô.
Diệp Chung Giác suy nghĩ một lúc, nhanh chóng mở lời: “Em hiểu nhầm
rồi, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ, tối qua đi cùng với ông chủ đến quán
bar, không biết kẻ nào làm càn, cho tôi uống thuốc, phòng khách sạn cũng là mấy tên đó thấy hổ thẹn mới giúp tôi mở ra… Tôi cũng chỉ là một
người bình thường, em đừng hiểu lầm.”
Biểu cảm chân thành trên gương mặt anh khiến cho Mạc Tố Tình thấy nhẹ nhàng phần nào, cô nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
“Anh nói thật sao?”.
Diệp Chung Giác liền gật đầu: “Tôi muốn chịu trách nhiệm với em, cho em một gia đình…”
Mạc Tố Tình vốn định thật nhanh từ chối Diệp Chung Giác. Nhưng, nghe được lời của anh, cô đột nhiên có chút rung động rồi.
Cô thừa nhận, bản thân đã động lòng rồi.
Nhà, một từ đẹp đẽ biết bao, thế giới rộng lớn, cô lại không có lấy
chốn dung thân. Cái mà mọi người gọi là nhà, giờ một chút cô cũng không
muốn quay về.
Ngày trước, Cố Kiếm Nam đã từng nói, nếu cô rời khỏi Mạc gia, khi kết hôn, không môn đăng hộ đối, sợ rằng sẽ trở thành vật cản đường hai
người ở bên nhau.
Ha ha… Bây giờ người đàn ông đó lại phản bội cô, cô còn gì mà phải
luyến tiếc nữa chứ. Cô không những không chút lưu tình nào, hơn nữa còn
cảm thấy chán ghét đến cùng cực.
Cô cúi đầu nghĩ một lúc, đột nhiên mở lời: “Anh có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi không?”.