Mạc Tố Tình ngồi trên xe, biểu cảm trên gương mặt biến hoá khôn lường.

Diệp Chung Giác lên xe, trực tiếp đưa đồ ăn sáng cho cô: “Ăn sáng đi đã, chúng ta sắp đến toà soạn rồi.”

Mạc Tố Tình cầm lấy đồ ăn sáng, chậm rãi gật đầu.

Lúc Mạc Tố Tình đến toà soạn, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm.

Cô vừa xuống xe, liền nhìn thấy Trương Vũ Bân đứng ở cồng toà soạn, nhìn chằm chằm cô.

Mạc Tố Tình không để tâm, cô nhìn Diệp Chung Giác lái xe rời đi rôi mới hướng về phía toàn soạn đi vào.

Khi cô đi đến bên cạnh Trương Vũ Bân, anh đột nhiên lên tiếng.

“Vậy đó là chồng của em?”

Rất rõ ràng, có một chút ghen ty trong giọng nói của anh.

Mạc Tố Tình không khỏi cau mày, có liên quan gì đến anh chứ?

“Ừ!”, cô đáp lại một tiếng rồi định đi tiếp.

Nhưng rất rố ràng, Trương Vũ Bân không muốn dừng lại ở đây, anh quay người, đi phía sau Mạc Tố Tình, tiếp tục nói: ” Tố Tình, đây là người chồng mà em tìm kiếm sao? Chẳng lẽ Cố Kiếm Nam ngày trước còn không bằng, Cố Kiếm Nam dù sao cũng là thiếu gia nhà Cố Thị, còn anh ta, có thể là ai? Đến chiếc xe tốt một chút cũng không có, chỉ có thể lái chiếc xe Volkswagen có đầy trên phố, người như vậy, sao có thể chăm sóc tốt cho eml”

Trương Vũ Bân rất kích động, như là Mạc Tố Tình đã phạm phải tội lớn ghê †tởm nào đó.

Mạc Tố Tình thực sự không muốn tức giận, cô vẫn trả lời anh một cách rất lịch sự.

Cô biết, gia đình Trương Vũ Bân có một công ty nhỏ, ở thành phố A cũng có thế tính là người có chức có quyền.

Nhưng mà, sao trên thế giới này lại có người tự cho mình là đúng như vậy chứ?

Cô chọn người như thế nào, không đến lượt người khác đánh giá!

“Liên quan gì đến anh?”, Mạc Tố Tình lạnh lùng nhìn anh một cái, dường như có chút dấu hiệu của sự tức giận.

Cô nói một câu khiến Trương Vũ Bân không giấu được, lập tức đỏ mặt, cũng có thể là do cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng.

Trương Vũ Bân ngây ngốc đứng đó một lúc lâu, mãi đến khi Mạc Tố Tình đã đi đến gần toà soạn, anh mới nặn ra được một câu: “Tố Tình, em không nghe lời khuyên của anh, rồi sẽ có một ngày phải hối hận!”

Mạc Tố Tình thậm chí không ngoảnh đầu lại, nhàn nhạt đáp lại giống câu trước: “Vậy sao? Vậy cũng không liên quan đến anh!”

Cả người Trương Vũ Bân như một quả bóng bị xì hơi, đứng tại chỗ rất lâu.

Mạc Tố Tình đi đến toà soạn, 10 phút sau Lệnh Hề Dao mới thong dong đến muộn.

Hai người vào nhà vệ sinh, Lệnh Hề Dao liền hỏi: ‘Cậu nghĩ ra cách chưa?”

Mạc Tố Tình cúi đầu nghĩ một lúc: “Có một kế hoạch, chỉ không biết có thể thực hiện không, có chút mất mặt!”

“Kế hoạch gì chứ, nói cho mình biết!”, Lệnh Hề Dao nhanh chóng tiến đến gần Mạc Tố Tình.

Mạc Tố Tình chê bai, đẩy cô với chiếc cổ đang vươn đến kia ra, tiểu nha đầu này đúng là biết cách đùa.

“Thực ra rất đơn giản, hôm qua không phải lúc cậu giúp mình xin nghĩ, đã nói cơ thể mình không khoẻ sao? Mình đau bụng kinh cũng không phải một hai lần, bà la sát đó cũng đã sớm biết rồi.”

‘Mình định…, Mạc Tố Tình ghé vào sát tai của Lệnh Hề Dao, nói cho cô biết kế hoạch.

Lệnh Hề Dao nghe xong, nhún nhún vai nhịn cười.

Cuối cùng, cô vẫn là nhịn không nổi mà cười: “Ha ha ha…”



Mạc Tố Tình lườm cô một cái: “Biết ngay cậu sẽ cười, cậu nói xem, kế hoạch của mình thế nào?”

Lệnh Hề Dao vừa cười vừa giơ ngón tay cái lên: “Cậu lại giở trò cũ đó, không!

Không đúng! Hôm qua là không cố ý mà mắc sai lầm, cậu cũng không nghĩ rằng bà dì mình đến đúng lúc như vậy, nên nói là, Quan Tử Hiên có mưu kế lợi hại, cậu cũng có phương án đối phó, đúng là tuyệt vời mài! May mà cậu nghĩ raI”

Mạc Tố Tình đi vào một ngăn nhà vệ sinh, rất nhanh liền đi ra.

Sau khi hai người ra ngoài, người của toà soạn cũng lần lượt đến gần hết rồi.

10 giờ, An Tuệ Lâm từ trong phòng làm việc đi ra, cô nhìn từng phóng viên, nhà báo trong mục giải trí rồi nói: “Hôm qua tôi đã công bố danh sách những người hôm nay đến phỏng vấn Quan Tử Hiên, lúc nữa mọi người trực tiếng đi thẳng đến tầng 10 khách sạn Thiên Vũ, cuộc họp báo đúng 11 giờ sẽ bắt đầu.

An Tuệ Lâm nói xong, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng vào trong phòng làm việc.

Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao nhìn nhau một cái, cô từ từ đứng dậy khỏi ghế.

Quả nhiên, có một mảng ướt trên chiếc ghế đen, cô nhẹ nhõm thở phào.

Cô đưa tay lấy một tệp tài liệu từ trên bàn che ở phía sau, bước đi một cách kì lạ về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.

Những người khác quay lại nhìn cô đến mấy lần, cũng không quan tâm lắm.

Mạc Tố Tình gõ cửa, nghe thấy giọng của An Tuệ Lâm, liền mở cửa đi vào.

An Tuệ Lâm ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.

“Có chuyện gì? Không phải giờ đang chuẩn bị đi đến khách sạn Thiên Vũ sao?”

Mạc Tố Tình làm vẻ mặt khó xử nhìn cô: “Tổng giám đốc, tôi có thể không đi không?”

Gương mặt An Tuệ Lâm không chút biểu cảm nhìn cô, lạnh lùng thốt lên ba từ: “Tại vì sao?”

Khoé miệng Mạc Tố Tình khẽ giật giật, quay người.

An Tuệ Lâm vừa nhìn liền thấy một mảng màu đỏ ở phía sau chiếc quần kaki của cô.

Cùng là phụ nữ, vừa nhìn đã biết được nguyên nhân.

Một biểu cảm không được tự nhiên thoáng hiện lên mặt cô: “Sao lại không cẩn thận như vậy!”

Mạc Tố Tình lập tức quay người lại, cười ngượng ngùng: “Ban sáng tôi không lót băng vệ sinh đúng cách, tôi cũng không chú ý.

“Bỏ đi bỏ đi!”, An Tuệ Lâm sốt ruột vẫy tay: ‘Cô nhanh chóng ra ngoài giải quyết đi, hôm nay ở lại toà soạn, bao nhiêu người đi, thiếu đi một người cũng không saol”

‘Dạt Cảm ơn tổng giám đốc!”, Mạc Tố Tình cười nhẹ, gật gật đầu, cầm theo tệp tài liệu che phía sau rồi ra ngoài.

Mạc Tố Tình vừa ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc liên nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình.

Từ trong túi cô lấy ra một chiếc áo gió cùng màu với quần áo của cô và băng vệ sinh rồi đi vào nhà vệ sinh.

Hoá ra, Mạc Tố Tình ở trong nhà vệ sinh là cố ý bỏ băng vệ sinh ra, để cho bà dì làm bẩn quần, mượn cớ không đến cuộc họp báo của Quan Tử Hiên.

Mặc dù nước đi này có chút thiệt hại, nhưng kết quả rất rõ ràng.

An Tuệ Lâm dường như cũng không chút do dự liên phê chuẩn cho cô.

Cô thâm nghĩ, vì để không phải đi đến cuộc họp báo, không để Quan Tử Hiên nhận ra mình, mà cô lãng phí một chiếc quần, thực sự cũng đáng!

Khi Mạc Tố Tình từ nhà vệ sinh đi ra, Lệnh Hề Dao và những người khác cũng đã đi đến khách sạn Thiên Vũ rồi.

Mạc Tố Tình không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đi đến chỗ ngồi của mình thu dọn một chút rồi mới ngồi xuống.

Cuối cùng cũng thoát được một nạn!



Khách sạn Thiên Vũ.

Lúc này Quan Tử Hiên đang ngồi trong phòng giám sát, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.

Dần dần, đôi lông mày của anh nhíu lại, sao lại không có người phụ nữ hôm qua chứ, lẽ nào cô thực sự không phải pDaparazzi?

Anh quay đầu nhìn trợ lý Tiểu Viên một cái: “Phóng viên bên Phong Hàng hôm nay đều đến rồi?”

“Vâng, đều đến rồi!”, Tiểu Viên gật gật đầu.

“Cậu xem xem, phóng viên nào là người đầu tiền gửi đi tin tức kia?”- Tiểu Viên ghé sát màn hình quan sát một lúc lâu, chỉ vào một người phụ nữ mặc bộ đồ trắng trên màn hình: “Đây chính là Bạch Đình Nam, hôm qua tôi đã điêu tra tư liệu về cô ra rồi, theo những gì tôi biết, hôm qua cô ta ở trong toà soạn suốt, căn bản không ra ngoài.”

Khuôn mặt Quan Tử Hiên có chút tối lại, lẽ nào anh thực sự đoán sai, là người phụ nữ đó gửi ảnh đxến toà soạn, bản thân cô không phải nhà báo?

Nếu là như vậy, vậy tìm cô không khác gì mò kim đáy bể.

Sắc mặt Quan Tử Hiên càng trở nên khó coi, anh bất động ngồi trước màn hình máy tính.

Tiểu Viên lo lắng nhìn anh: “Ông chủ, nên ra ngoài thôi, sắp đến giờ rồi!”

Quan Tử Hiên phớt lờ anh, Tiểu Viên sốt ruột đi tới đi lui, ông chủ, anh có thể đừng tuỳ tiện như vậy nữa được không!

Hôm nay đã nói sẽ họp báo, anh không thể không đỉ!

Đột nhiên anh trở nên nhạy bén, nhanh chóng nói: “Sau cuộc họp báo chúng ta có thể giữ lại phóng viên Bạch Đình Nam đó, sau đó hỏi cô ra bức ảnh là từ đâu đến, nếu không không kịp nữa rồi, mấy người phóng viên đó không biết chừng sẽ bồi đen anh đói”

Quan Tử Hiên từ từ quay người, hờ hững nhìn anh một cái, đôi mắt hơi lay động.

‘Lời cậu nói cũng không phải không có lý, vậy sau khi họp báo kết thúc, cậu chịu trách nhiệm đưa người phụ nữ tên Bạch Đình Nam đến trước mặt tôi!”

Tiểu Viên nghe anh nói, kích động đến suýt khóc.

“Được! Tôi nhất định sẽ mang người phụ nữ đó đến trước mặt anh.”

Quan Tử Hiên mới kiêu ngạo từ từ đứng dậy, đi ra khỏi phòng giám sát.

Nơi diễn ra họp báo.

Quan Tử Hiên mặc bộ vest trắng, phong độ đĩnh đạc, thanh cao đứng dưới ánh đèn flash, anh mỉm cười, phút chốc đã làm điên đảo hầu hết người mộ.

“Các vị phóng viên, nhà báo, và còn những người hâm mộ đang ở đây ngày hôm nay, xin chào mọi người, liên quan đến tin đồn ngày hôm qua, hôm nay tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thật chính xác, xin mời bên dưới bắt đầu đặt câu hỏi.”

Bạch Đình Nam mở lời đầu tiên: “Xin hỏi ảnh đế Quan Tử Hiên, anh và cô gái | trong nhà vệ sinh sân bay hôm qua, có | quan hệ gì, cô ấy có phải làngườibạngái bí ấn của anh?”

Qua Tử Hiên mỉm cười, trong lòng sớm đã nghiến chặt răng, dường như nghĩ đến tửng mảnh trên người Mạc Tố Tình, người phụ nữ đó hôm qua không phải đã nhìn rất rõ rồi sao?

Được! Nếu cô đã dám thách thức anh, vậy sao anh có thể thua thiệt người khác chứ? Ï Ì Anh chậm rãi mở lời, nhẹ nhàng, mang theo dư vị động lòng người: “Thật ra, chúng tôi chỉ là mới quen hôm qua, không tính là bạn gái bí ẩn, chỉ có thể nói trí tưởng tượng của mọi người quá lớn rồi.”

Bạch Đình Nam lại hỏi: “Nếu là hôm | qua mới quen, tại sao hai người lại ở trong cùng một nhà vệ sinh, anh không nghĩ răng mình đang giải thích không rõ ràng sao?”

Quan Tử Hiên hắng giọng, trên mặt thoáng một nụ cười kì quái.

“Đúng vậy! Trên thế giới này đúng là có một số chuyện không thể giải thích rõ ràng, nhưng mà, phát sinh chuyện như vậy thực sự là có nguyên nhân.”

Anh mỉm cười, tiếp tục nói: ‘Hôm qua tôi vừa vào nhà vệ sinh liên nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh lại một lần nữa vang lên, tôi quay người lại nhìn thì nhìn thấy một người phụ nữ vội vã đi vào, đương nhiên người phụ nữ đó là người mọi người gọi là bạn gái bí ẩn của tôi, thực ra hôm qua là lân đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy.”

“Cô ấy vừa vào nhà vệ sinh, nhìn thấy tôi, mới biết đã đi nhầm nhà vệ sinh, cô ấy hoang mang lúng túng nhìn tôi rất lâu,chỉ có thế đứng đó không biết phải làm sao, cuối cùng cô ấy mới từ từ thốt lên một câu, mọi người muốn biết cô ấy nói gì không?”

“Xin lỗi, tôi đi nhầm nhà vệ sinh, thật ngại quá!”, bên dưới có người cười, lớn tiếng nói.

Còn có người nói: “Cô ấy chắc chắn sẽ ÑÑ nói, trời ơi, ảnh đế Quan Tử Hiên, tôi cuối cùng cũng được gặp người thật rồi, đẹp trai quát”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play