Lúc Diệp Thanh Dương lại trở lại ký túc xá thì đã gần sáng rồi.

Cậu ngủ một giấc, giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh.Chuyện ngược đãi chửi mắng hay cướp nhà gì đó Diệp Thanh Dương không thèm để ý, cũng chẳng thèm tức giận.

Điện thoại thông báo có hơn 100 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ số lạ, cậu nghĩ chắc đều là gia đình Diệp Hồng gọi tới.“Giúp thế nào bây giờ?” Vương Tuệ đỡ bụng nói.

Diệp Thanh Dương không thèm để ý, rửa mặt xong thì đến canteen mua đồ ăn sáng.Diệp Thanh Dương không thèm để ý, rửa mặt xong thì đến canteen mua đồ ăn sáng.Diệp Thanh Dương gật đầu: “Là cô tôi đấy, hôm qua con trai bà ta sai người đến đánh tôi nhưng bị cảnh sát bắt đi rồi, bà ta tới tìm tôi chắc muốn bảo tôi xin giảm án cho hắn đấy.”“Con mà không muốn giúp ba con còn đi với mẹ chắc? Mẹ mà nói nữa là con đi về đấy.”

Bạn cùng lớp Lý Lôi thấy cậu đi ăn một mình thì đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi:”Hôm nay Lục Cảnh Trừng không đi cùng cậu à?” “Cậu ấy về nhà rồi.” Diệp Thanh Dương nói.Điện thoại thông báo có hơn 100 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ số lạ, cậu nghĩ chắc đều là gia đình Diệp Hồng gọi tới.“Phàm phàm chỉ kích động nhất thời thôi, nó không cố ý đâu.”Vương Tuệ lúc này mới xuống giường, chào mẹ chồng một tiếng rồi ra ngoài.

“Vậy lát nữa cậu có bận không? Nếu cậu không bận thì có thể giảng cho tớ mấy bài toán được chứ?”Diệp Hồng bấy giờ vẫn còn choáng váng, bà ta không thể nào ngờ được chuyện của Vương Phàm còn chưa giải quyết xong thì Vương Việt lại phạm tội như vậy, mà tính chất sự việc còn nghiêm trọng hơn nhiều.Ông ta đâm dao về phía Diệp Thanh Dương.

“Được.” Diệp Thanh Dương gật đầu.Diệp Thanh Dương: …

“Cảm ơn cậu.” Lý lôi hưng phấn nói.Lục Cảnh Trừng phất tay, không có một chút ý đồ đen tối nào khác.

“À đúng rồi, trước cổng ký túc xá có người tìm cậu đấy, cậu không biết à?”Diệp Thanh Dương khinh bỉ, cái loại người miệng hổ gan thỏ, dối trá đến cực điểm.Triệu Uy vừa nhìn thấy Vương Tuệ lập tức buông người phụ nữ kia ra, chột dạ nhìn Vương Tuệ.

“Có người tìm tôi á?” Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là Diệp Hồng?Người phụ nữ kia cũng tức giận hét lên: “Triệu Uy!”

“Một người phụ nữ, khoảng hơn bốn mươi tuổi, gặp ai cũng hỏi Diệp Thanh Dương có ở đây không? Mấy đứa lớp mình không biết bà ấy với cậu có quan hệ gì cho nên không noi, bà ấy còn muốn xông vào trong cơ nhưng bị bảo vệ ngăn lại rồi.”Lục Cảnh Trừng tránh rất nhanh, chỉ có áo khoác trên người bị rách một chút.

“Ồ.” Đó chắc chắn là Diệp Hồng.“Được.”Cục trưởng gật đầu, “Đây là điều đương nhiên.”

“Cậu có quen người nào như thế không?” Lý Lôi hỏi.“Con kết hôn rồi, bây giờ con không còn trách nhiệm gì nữa. Tiền con kiếm được còn chẳng đủ tiêu, tiền tiết kiệm cũng phải đưa cho ba mẹ, vậy con phải sống sao? Đứa con trong bụng con phải làm sao?”

Diệp Thanh Dương gật đầu: “Là cô tôi đấy, hôm qua con trai bà ta sai người đến đánh tôi nhưng bị cảnh sát bắt đi rồi, bà ta tới tìm tôi chắc muốn bảo tôi xin giảm án cho hắn đấy.”Làm một kẻ gia trưởng đã lâu. đột nhiên phát hiện đứa trẻ yếu đuối kia đã thoát khỏi sự khống chế của mình từ lúc nào, còn giẫm đạp lên thể diện của mình nữa, tất nhiên Vương Việt sẽ không thể nào chấp nhận nổi. Ông ta là người rất sĩ diện, bây giờ không còn mặt mũi nào mà nhìn người đời nữa, sao không không phát điên được.Cậu ngủ một giấc, giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh.Triệu Uy kinh ngạc, buông tình nhân ra chạy đến dìu Vương Tuệ.

Lý Lôi kinh ngạc, “Đù má, sao mà có người mặt dày quá vậy, họ hàng với nhau mà tàn nhẫn thật đấy!”Người phụ nữ kia kéo Triệu Uy lại, còn Diệp Hồng giữ Vương Tuệ, tách hai người ra.Diệp Hồng khóc rống lên, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.“Dương Dương, mày không thể thấy chết mà không cứu, đó là anh của mày, là con trai của tao, ba mày mà biết chắc chắn sẽ hận mày!”

“Cũng tại ba mẹ tôi mất sớm, tôi còn hiền lành dễ bắt nạt nữa.”Diệp Thanh Dương nhìn Vương Việt bị bảo vệ túm lại, trong lòng ngập tràn lửa giận, cả đời này cậu mới chỉ tức giận đúng hai lần, đều do vợ chồng nhà này gây nên.Vương Tuệ vừa thấy anh ta bênh cô gái kia phẫn nột tăng lên gấp mấy lần, lại xông tới đánh Triệu Uy: “Anh còn sợ mất mặt à? Anh dám làm mà không dám chịu!”Vương Tuệ vừa nói vừa cầm túi đánh Triệu Uy.

Lý Lôi nghe vậy, cảm thấy cậu thật sự quá đáng thương, vội vã an ủi: “Cũng không hắn, bây giờ cậu học giỏi hơn rồi, sau này vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, cũng không đến nỗi nào đâu. Cậu còn có Lục Cảnh Trừng làm bạn thân nữa, cậu ấy ở đây đố ai dám bắt nạt cậu.”“Vâng.”Vương Tuệ lập tức nổi điên xông tới, đẩy tất cả mọi người ra người, chạy tới trước mặt người đàn ông căm tức nhìn anh ta.

Diệp Thanh Dương cười cười, “Đúng vậy.”Diệp Hồng nhìn con gái của mình, không nói nên lời.Lục Cảnh Trừng quát lại, “Bà còn không biết xấu hổ mà nhắc đến ba cậu ấy à, người đầu tiên mà ba cậu ấy hận chắc chắn là bà đó!”

Lý Lôi khuyên nhủ cậu: “Cậu đừng buồn quá nhé, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cậu của tôi cũng đáng ghét chết đi được đây.”“Bây giờ phải đi mời luật sư, nhưng mà tốn nhiều tiền lắm, mẹ không còn nhiều,cũng khổng hiểu biết lắm, con đi tìm luật sư với mẹ được không.”“Hồ ly tinh, không có liêm sỉ, đồ giựt chồng người khác! Đồ khốn nạn!”

“Ừ.” Diệp Thanh Dương đáp.Người kia cao chừng một mét tám, đứng trong đám đông cũng khá dễ thấy, anh ta đang ôm một người phụ nữ rất xinh đẹp, thân mật hôn cô gái một cái, vừa nói vừa cười.

Mãi tới khi Lục Cảnh Trừng về kí túc xá mới nghe Thanh Dương nói chuyện Vương Phàm cho người đến đánh cậu, hắn tức run cả người nói: “Sao bây giờ em mới nói cho anh biết!”“Vậy lát nữa cậu có bận không? Nếu cậu không bận thì có thể giảng cho tớ mấy bài toán được chứ?”

“Lúc đó anh đang ở nhà mà, em sợ anh lo lắng.”“Thế tôi phải làm sao thì hắn ta mới phải ngồi tù hả?” Diệp Thanh Dương vẫn rất bình tĩnh“Còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi cấp cứu đi!” Triệu Uy quát Diệp Hồng.

Lục Cảnh Trừng thật sự rất lo lắng, không chỉ lo lắng mà hắn còn sợ hãi nữa.Thư ký thấy hắn cúp điện thoại rồi mới đi báo cáo cho ba hắn.Bây giờ ông ta mới ý thức được Diệp Thanh Dương không thể nào hòa giải với bọn họ được, cậu chắc chắn sẽ khởi kiện, Vương Phải cũng không còn cách nào mà thoát khỏi tù tội.

Hắn nhìn Diệp Thanh Dương, cẩn thận kiểm tra lại một lượt, “Em không sao chứ?”Lục Cảnh Trừng nghe mà bực cả mình, kéo Diệp Thanh Dương chuẩn bị vào trường.

“Em không sao, hồi học quân sự em luyện tập chăm chỉ lắm mà, đánh vài đường cơ bản không thành vấn đề, không có chuyện gì đâu.”         Diệp Thanh Dương bị nhìn đến đỏ cả mặt.

Lục Cảnh Trừng nghi ngờ nhìn cậu, “Thật không?”“Ồ.” Đó chắc chắn là Diệp Hồng.

“Thật mà, anh nhìn xem em có mất miếng da nào không?”Triệu Uy bực mình nói: “Thôi đi, Vương Tuệ cô bình tĩnh lại đi, vẫn còn đang ở ngoài đường đấy!”Chỉ trong mấy ngày bà ta như bị rút cạn sức lực, không còn tâm trạng đâu mà tranh cãi với người khác.

Lục Cảnh Trừng vẫn không yên lòng, buổi tối hôm đó lúc Diệp Thanh Dương cởi quần áo đi tắm rửa, hắn lại kiểm tra một lần dưới con mắt không thể tin nổi của Diệp Thanh Dương.“Mẹ chồng con phiền chết đi được.” Vương Tuệ ra khỏi nhà mới dám cằn nhằn với Diệp Hồng: “Không biết chồng con đi công tác ở đâu mà giờ vẫn chưa về, nếu không phải bây giờ con đang mang thai chắc con đánh nhau với bà ta mất. Ở nhà mình vẫn là thoải mái nhất.”Lục Cảnh Trừng quăng cặp sách vào bàn tay đang cầm dao của Vương Việt, Diệp Thanh Dương nhân cơ hội vòng ra phía sau, đá vào khớp đầu gối của ông ta.

Diệp Thanh Dương: …Hai người song kiếm hợp bích, trói chặt Vương Việt lại.Lục Cảnh Trừng tiến lên che trước mặt Diệp Thanh Dương tức giận nói: “Bà nói ai tha cho ai cơ? Chẳng lẽ không phải con trai bà muốn giết cậu ấy trước à?”

Diệp Thanh Dương bị nhìn đến đỏ cả mặt.

Còn Lục Cảnh Trừng thấy trên người cậu thật sự không có vết thương nào thì mới an tâm.

“Đi tắm đi.”Ba Lục Cảnh Trừng hoàn toàn không ngờ được chỉ một buổi sáng thôi mà con trai mình đã bị đe doạ đến tính mạng rồi, vừa lo vừa sợ đích thân nhanh chóng đến gặp hắn.Lý Lôi khuyên nhủ cậu: “Cậu đừng buồn quá nhé, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cậu của tôi cũng đáng ghét chết đi được đây.”“Vậy là tôi đáng phải chết à?” Diệp Thanh Dương hỏi ngược lại.

Lục Cảnh Trừng phất tay, không có một chút ý đồ đen tối nào khác.“Hiểu lầm cái con khỉ, tôi vừa nhìn thấy anh hôn cô ta! Đồ dối trá!”Diệp Hồng gặp được cậu đã lập tức chạy tới van xin: “Dương Dương à, đã hai ngày rồi, anh con bị tạm giam hai ngày nay rồi, con đã vừa lòng chưa, con tha thứ cho nó đi được không?”

Diệp Thanh Dương: …“Tôi nhất định sẽ bắt Vương Phàm phải ngồi tù! Tôi sẽ không chấp nhận hòa giải, tôi chỉ muốn hắn ta phải đi tù, càng lâu càng tốt!” Diệp Thanh Dương gằn từng chữ một.Mãi tới khi Lục Cảnh Trừng về kí túc xá mới nghe Thanh Dương nói chuyện Vương Phàm cho người đến đánh cậu, hắn tức run cả người nói: “Sao bây giờ em mới nói cho anh biết!”Được ông chủ tai to mặt lớn như vậy ghé thăm, ngay cả cục trưởng cục cảnh sát cũng phải kinh sợ.

Cái đồ ngây thơ trong sáng này!“Có lẽ vậy.” Diệp Thanh Dương nói.

Quần áo cũng cởi ra hết rồi, thế mà anh chỉ kiểm tra thôi à!

Không định ngắm một chút ư!Ai mà ngờ được Vương Tuệ vừa bị kéo ra đã trở tay xông đến đánh cô kia.Vương Tuệ nhìn vết máu trên quần, lẩm bẩm nói, “Con của tôi, con trai của tôi, con trai của tôi…”

Muốn làm Lục Hạ Huệ hả!Bà ta vừa khóc vừa về nhà của Vương Phàm, lấy tiền bắt đầu tìm luật sư.“Không sao.” Diệp Thanh Dương nói: “Cảm ơn cậu.”

Diệp Thanh Dương âm thầm ấn like cho hôn quân siêu cấp ngây thơ của mình!Bọn họ bắt xe, đến văn phòng luật sư vừa tìm được trên mạng.

Diệp Thanh Dương chạy đi tắm rửa sạch sẽ, Lục Cảnh Trừng nhân lúc này gọi điện thoại gọi thư ký của ba hắn, giúp Diệp Thanh Dương tìm một luật sư, “Cứ để hắn ta ngồi tù đi, càng lâu càng tốt, để xổng ra ngoài lại đi làm hại người khác thì khổ.”“Sao nói mãi mà mày không chịu hiểu vậy! Giận quá mất khôn rồi phải không!” Diệp Hồng cau mày, trong mắt tràn đầy oán giận.

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ bảo luật sư liên lạc với cậu.”“Cậu có quen người nào như thế không?” Lý Lôi hỏi.

“Được.”Hắn nhìn Diệp Thanh Dương, cẩn thận kiểm tra lại một lượt, “Em không sao chứ?”

Thư ký thấy hắn cúp điện thoại rồi mới đi báo cáo cho ba hắn.Lục Cảnh Trừng gọi điện thoại cho bha mình, kể sơ qua mọi chuyện, bảo ông cho người đến đồn cảnh sát một chuyến.

Ba của Lục Cảnh Trừng nghe xong, thở dài nói: “Thằng bé này thật sự rất đáng thương, con người ấy mà, ai chẳng có lòng tham không đáy, nhỏ tuổi như vậy lại không nơi nương tựa, còn có một căn nhà người người ước ao. Xung quanh toàn sói hung hổ ác, chửng trách Trừng Trừng lúc nào cũng lo lắng cho thằng bé.”Vương Tuệ không đứng vững, cứ thế ngã xuống đất, ngay sau đó có vết máu chậm rãi chảy ra.“Có người tìm tôi á?” Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là Diệp Hồng?

“Đúng thế ạ.”Vương Tuệ phát điên chỉ vào cô gái bên cạnh Triệu Uy: “Sao anh bảo anh đi công tác cơ mà? Anh bảo còn nửa tháng nữa anh mới về cơ mà? Thế đây là cái gì! Anh đi công tác trên người con đàn bà này à?! Triệu Uy, con mẹ nó anh có còn là người không!”

“Vậy cứ xử lý theo ý Trừng Trừng đi.”Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.

“Vâng.”

Sáng thứ hai, Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng dậy rất sớm, bọn họ còn chưa vào trường, đang đứng trước cổng mua đồ ăn sáng thì nhìn thấy Diệp Hồng và Vương Việt.Cô kia cũng không chịu yếu thế, đánh lại: “Cô chanh chua như vậy chẳng trách không giữ được chồng, lại còn đi trách người khác!”

Diệp Hồng gặp được cậu đã lập tức chạy tới van xin: “Dương Dương à, đã hai ngày rồi, anh con bị tạm giam hai ngày nay rồi, con đã vừa lòng chưa, con tha thứ cho nó đi được không?”Còn Lục Cảnh Trừng thấy trên người cậu thật sự không có vết thương nào thì mới an tâm.

Lục Cảnh Trừng tiến lên che trước mặt Diệp Thanh Dương tức giận nói: “Bà nói ai tha cho ai cơ? Chẳng lẽ không phải con trai bà muốn giết cậu ấy trước à?”“Tớ báo cảnh sát rồi.” Một bạn nữ cùng lớp chạy tới, “Các cậu không sao chứ?”Sáng thứ hai, Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng dậy rất sớm, bọn họ còn chưa vào trường, đang đứng trước cổng mua đồ ăn sáng thì nhìn thấy Diệp Hồng và Vương Việt.

“Phàm phàm chỉ kích động nhất thời thôi, nó không cố ý đâu.”

“Tội phạm giết người ai chẳng nói như thế, chẳng nhẽ bọn họ cũng vô tội hết à?”Cậu quay người kéo Lục Cảnh Trừng chuẩn bị rời khỏi chỗ này.Bà ta vừa nói vừa quỳ xuống, ai oán van xin Diệp Thanh Dương.

Vương Việt thấy hắn cãi lại không ngừng, bực bội nói: “Mày là cái thá gì, đây là chuyện của gia đình tao, liên quan đếch gì đến mày, Diệp Thanh Dương, mày còn có chút lương tâm nào không hả, đó là anh mày đấy, không phải người ngoài, mày thật sự muốn để nó ngồi tù hả!”Trước bàn dân thiên hạ, Triệu Uy cũng biết xấu hổ, anh ta vội vàng giữ Vương Tuệ lại, “Tuệ Tuệ, đây chỉ là hiểu lầm thôi, em đừng kích động.”Cuối cùng vẫn không giữ được đứa trẻ, Vương Tuệ ngơ ngác nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, nước mắt chảy xuống ướt cả mặt.

“Đúng vậy đó Dương Dương, nó trẻ người non dạ, vẫn chưa trưởng thành mà, sao nó có thể chịu khổ như vậy được!” Diệp Hồng khóc lóc nói.“Diệp Thanh Dương cẩn thận!” Vào thời khắc mấu chốt, có vài học sinh đang đứng xem hét to lên.

“Vậy là tôi đáng phải chết à?” Diệp Thanh Dương hỏi ngược lại.

“Mày có làm sao đâu!”Vương Việt tức giận đứng lên xông đến đánh Lục Cảnh Trừng, Diệp Thanh Dương còn chưa kịp ra tay, Lục Cảnh Trừng đã lôi Vương Việt lại đánh tơi bời.

“Thế tôi phải làm sao thì hắn ta mới phải ngồi tù hả?” Diệp Thanh Dương vẫn rất bình tĩnhLúc Diệp Thanh Dương lại trở lại ký túc xá thì đã gần sáng rồi.Lục Cảnh Trừng thật sự rất lo lắng, không chỉ lo lắng mà hắn còn sợ hãi nữa.

“Sao nói mãi mà mày không chịu hiểu vậy! Giận quá mất khôn rồi phải không!” Diệp Hồng cau mày, trong mắt tràn đầy oán giận.Diệp Hồng khóc lóc nói: “Tuệ Tuệ, bây giờ trong nhà chỉ còn hai mẹ con mình thôii, chúng ta phải giúp ba và anh con đúng không.”

Lục Cảnh Trừng nghe mà bực cả mình, kéo Diệp Thanh Dương chuẩn bị vào trường.

Diệp Hồng kêu khóc muốn bắt lấy vai Diệp Thanh Dương, lại bị Lục Cảnh Trừng cản lại.

“Dương Dương, mày không thể thấy chết mà không cứu, đó là anh của mày, là con trai của tao, ba mày mà biết chắc chắn sẽ hận mày!”

Lục Cảnh Trừng quát lại, “Bà còn không biết xấu hổ mà nhắc đến ba cậu ấy à, người đầu tiên mà ba cậu ấy hận chắc chắn là bà đó!”Ở thế giới này, người mà cậu quan tâm chỉ có duy nhất Lục Cảnh Trừng, thậm chí chính cậu còn không nỡ tỏ ra khó chịu với  Lục Cảnh Trừng, vậy mà Vương Việt và Diệp Hồng lại có ý đồ lằm hắn bị thương, hẳn là lũ người này muốn chết thật rồi.

Học sinh xung quanh đó càng ngày càng nhiều, có người chỉ ngoái nhìn rồi đi vào trường, có người thì đứng hóng hớt từ xa, xì xào bàn tán.

Vương Việt nhìn ánh mắt như xem hài kịch của bọn họ, trong lòng tràn đầy lửa giận, cả đời ông ta chưa từng bị khinh thường, bị cười nhạo như bây giờ.“Đồ bất hiếu!” Diệp Hồng nhìn con gái mình, xót xa nói: “Ba mày ngày thường có bạc đãi mày bao giờ không, chồng mày đi công tác còn cho mày về nhà ở, ba mẹ nuôi mày lớn từng này, bây giờ ba mày xảy ra chuyện, hỏi tiền mày thì mày lại từ chối là sao?”

Ông ta là người lớn, chẳng lẽ là không đấu lại bọn trẻ con này sao?Diệp Hồng ngơ ngác nhìn Vương Tuệ chảy máu đầy quần áo, ngón tay ấn điện thoại cũng run rẩy không ngừng.Bà ta ngơ ngác ngồi trong đồn cảnh sát, khóc cạn cả nước mắt.

Nhưng ông ta thật sự không còn cách nào!Ba Lục Cảnh Trừng ở lại nói chuyện một lúc lâu mới đưa Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng về trường học, còn mình thì về công ty.

“Diệp Thanh Dương, mày đến đồn cảnh sát với tao, ngay bây giờ.”Lục Cảnh Trừng đẩy Diệp Thanh Dương về sau theo quán tính, hắn vừa quay đầu lại đã thấy Vương Việt xông đến trước mặt mình.Cái đồ ngây thơ trong sáng này!“Mày có làm sao đâu!”

Ông ta vươn tay định bắt Diệp Thanh Dương, nhưng Lục Cảnh Trừng nhanh hơn đạp cho ông ta một phát: “Đừng có động vào cậu ấy.”Vương Việt thấy hắn cãi lại không ngừng, bực bội nói: “Mày là cái thá gì, đây là chuyện của gia đình tao, liên quan đếch gì đến mày, Diệp Thanh Dương, mày còn có chút lương tâm nào không hả, đó là anh mày đấy, không phải người ngoài, mày thật sự muốn để nó ngồi tù hả!”

Diệp Hồng vội vã chạy đến dìu chồng của mình, đau khổ hét lên, “Diệp Thanh Dương, sao mày lại tàn nhẫn như vậy! Đây là chú mày đó!”Nước mắt của bà ta mấy ngày nay gần như sắp cạn rồi, bà ta không hiểu đang yên đang lành sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.

Vương Việt tức giận đứng lên xông đến đánh Lục Cảnh Trừng, Diệp Thanh Dương còn chưa kịp ra tay, Lục Cảnh Trừng đã lôi Vương Việt lại đánh tơi bời.“Một người phụ nữ, khoảng hơn bốn mươi tuổi, gặp ai cũng hỏi Diệp Thanh Dương có ở đây không? Mấy đứa lớp mình không biết bà ấy với cậu có quan hệ gì cho nên không noi, bà ấy còn muốn xông vào trong cơ nhưng bị bảo vệ ngăn lại rồi.”Thế nhưng vừa mới xuống xe đi được khoảng 100 mét, Vương Tuệ đột nhiên nhìn chằm chằm vào một người đàn ông không chớp mắt.

Đám học sinh đứng xem sợ hết hồn, có mấy người chạy vào phòng trực tìm bảo vệ.“Đúng thế ạ.”

Diệp Hồng khóc lóc muốn kéo Vương Việt ra khỏi Lục Cảnh Trừng, nhưng lại không tài nào kéo nổi.“Vậy con phải cố gắng giúp ba con đấy.”

Vương Việt chưa từng nghĩ sẽ có ngày ông ta bị một đứa trẻ con đánh đau như vậy, trên đường có rất nhiều người, vợ ông ta còn đang ở đâu, thể diện cả đời như bị Lục Cảnh Trừng tóm lấy, ném xuống đất mà giẫm đạp.“Tội phạm giết người ai chẳng nói như thế, chẳng nhẽ bọn họ cũng vô tội hết à?”

Lòng sĩ diện trong người ông ta bạo phát, Vương Việt móc con dao nhỏ treo trên chìa khóa ra, đẩy ra, đâm về phía Lục Cảnh Trừng.“Ừ.” Diệp Thanh Dương đáp.

Diệp Thanh Dương tay mắt lanh lẹ, tiếng hô “Lục Cảnh Trừng”, thân thủ liền đi đẩy hắn.

Lục Cảnh Trừng tránh rất nhanh, chỉ có áo khoác trên người bị rách một chút.“Cầm dao hại người, lại còn là ngay trước cổng trường học bao nhiêu học sinh đi qua đi lại, chuyện này không thể xử lý nhẹ nhàng được!” Ba Lục Cảnh Trừng lạnh lùng nói.

Diệp Thanh Dương nghĩ đến mà sợ đến đổ mồ hôi lạnh, cậu xông lên giằng lấy cái dao trong tay Vương Việt ném xuống đất, còn đấm cho ông ta một cú.Vương Việt chưa từng nghĩ sẽ có ngày ông ta bị một đứa trẻ con đánh đau như vậy, trên đường có rất nhiều người, vợ ông ta còn đang ở đâu, thể diện cả đời như bị Lục Cảnh Trừng tóm lấy, ném xuống đất mà giẫm đạp.

“Ông cũng sắp giống con trai ông rồi đấy, đi tù đi là vừa!” Cậu nói.Diệp Thanh Dương: …

Vương Việt nhìn cậu bằng ánh mắt hung ác, đẩy Diệp Hồng đang đỡ mình ra, định vùng lên đánh cậ.

Bảo vệ vội vã chạy tới ngăn cản Vương Việt, nói với Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng: “Hai đứa vào trường đi, mau lên.”

Diệp Thanh Dương nhìn Vương Việt bị bảo vệ túm lại, trong lòng ngập tràn lửa giận, cả đời này cậu mới chỉ tức giận đúng hai lần, đều do vợ chồng nhà này gây nên.

Chuyện ngược đãi chửi mắng hay cướp nhà gì đó Diệp Thanh Dương không thèm để ý, cũng chẳng thèm tức giận.

Ở thế giới này, người mà cậu quan tâm chỉ có duy nhất Lục Cảnh Trừng, thậm chí chính cậu còn không nỡ tỏ ra khó chịu với  Lục Cảnh Trừng, vậy mà Vương Việt và Diệp Hồng lại có ý đồ lằm hắn bị thương, hẳn là lũ người này muốn chết thật rồi.“Tuy trên người Trừng Trừng và bạn của thằng bé không có vết thương nào, nhưng chắc chắn cũng bị tổn hại về tâm lý, còn học sinh khác đi ngang qua nữa, ảnh hưởng không nhỏ đâu, chuyện này nghiêm trọng như vậy, tôi mong anh sẽ xử lý một cách quyết liệt nhất.”Diệp Thanh Dương tay mắt lanh lẹ, tiếng hô “Lục Cảnh Trừng”, thân thủ liền đi đẩy hắn.

“Tôi nhất định sẽ bắt Vương Phàm phải ngồi tù! Tôi sẽ không chấp nhận hòa giải, tôi chỉ muốn hắn ta phải đi tù, càng lâu càng tốt!” Diệp Thanh Dương gằn từng chữ một.

Diệp Hồng khóc lóc lắc đầu, “Đừng mà, Dương Dương mày đừng như vậy, cô xin mày, cô quỳ xuống xin mày.”Quần áo cũng cởi ra hết rồi, thế mà anh chỉ kiểm tra thôi à!

Bà ta vừa nói vừa quỳ xuống, ai oán van xin Diệp Thanh Dương.

Nhưng Diệp Thanh Dương hoàn toàn không để ý, chỉ cần nghĩ đến vừa rồi Lục Cảnh Trừng suýt nữa thì bị thương là cậu lại tức giận muốn tống cả Vương Việt vào tù ở chung với con trai ông ta luôn.“Em không sao, hồi học quân sự em luyện tập chăm chỉ lắm mà, đánh vài đường cơ bản không thành vấn đề, không có chuyện gì đâu.”

Cậu quay người kéo Lục Cảnh Trừng chuẩn bị rời khỏi chỗ này.“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ bảo luật sư liên lạc với cậu.”

Diệp Hồng thấy cậu đi thì vội vã chạy theo, bảo vệ đành phải buông Vương Việt ra đến ngăn bà ta lại

Vương Việt nhìn Diệp Thanh Dương bước đi dứt khoát như vậy, nắm tay siết chặt thành quyền.

Bây giờ ông ta mới ý thức được Diệp Thanh Dương không thể nào hòa giải với bọn họ được, cậu chắc chắn sẽ khởi kiện, Vương Phải cũng không còn cách nào mà thoát khỏi tù tội.Triệu uy sốt ruột ôm lấy tình nhân, đẩy Vương Tuệ một cái.

Cậu chỉ muốn Vương Phàm đi tù, càng lâu càng tốt!Triệu Uy đứng dựa vào tường ngoài phòng bệnh, không dám đi vào, cũng không dám đối mặt với sự thật vừa mất đi con trai.

Ông ta quan sát Diệp Thanh Dương, thừa dịp bảo vệ buông lỏng cảnh giác, nhanh chóng cúi xuống nhặt cái dao dưới đất lên, đâm về phía Diệp Thanh Dương.“Ông cũng sắp giống con trai ông rồi đấy, đi tù đi là vừa!” Cậu nói.

“Diệp Thanh Dương cẩn thận!” Vào thời khắc mấu chốt, có vài học sinh đang đứng xem hét to lên.

“Ông ta có dao đó, cẩn thận phía sau!”

Lục Cảnh Trừng đẩy Diệp Thanh Dương về sau theo quán tính, hắn vừa quay đầu lại đã thấy Vương Việt xông đến trước mặt mình.

“Nếu mày không muốn giúp Phàm Phàm thì mày đi chết theo nó đi!”

Ông ta đâm dao về phía Diệp Thanh Dương.

Lục Cảnh Trừng quăng cặp sách vào bàn tay đang cầm dao của Vương Việt, Diệp Thanh Dương nhân cơ hội vòng ra phía sau, đá vào khớp đầu gối của ông ta.Ba Lục Cảnh Trừng nhìn qua nhìn lại cả nửa ngày, thấy con trai yêu quý của mình không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người song kiếm hợp bích, trói chặt Vương Việt lại.Diệp Hồng vội vã chạy đến dìu chồng của mình, đau khổ hét lên, “Diệp Thanh Dương, sao mày lại tàn nhẫn như vậy! Đây là chú mày đó!”Vương Việt nhìn Diệp Thanh Dương bước đi dứt khoát như vậy, nắm tay siết chặt thành quyền.

Lần này Diệp Thanh Dương không dám ném dao xuống đất nữa, cậu nhặt nó lên nhét vào túi quần của mình.

“Tớ báo cảnh sát rồi.” Một bạn nữ cùng lớp chạy tới, “Các cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Diệp Thanh Dương nói: “Cảm ơn cậu.”Vương Việt nhìn cậu bằng ánh mắt hung ác, đẩy Diệp Hồng đang đỡ mình ra, định vùng lên đánh cậ.

Cô bé lắc đầu, vẫn còn đang sợ hãi, “Khiếp quá đi mất, ông ta điên rồi à?”

“Có lẽ vậy.” Diệp Thanh Dương nói.

Làm một kẻ gia trưởng đã lâu. đột nhiên phát hiện đứa trẻ yếu đuối kia đã thoát khỏi sự khống chế của mình từ lúc nào, còn giẫm đạp lên thể diện của mình nữa, tất nhiên Vương Việt sẽ không thể nào chấp nhận nổi. Ông ta là người rất sĩ diện, bây giờ không còn mặt mũi nào mà nhìn người đời nữa, sao không không phát điên được.Diệp Hồng khóc lóc lắc đầu, “Đừng mà, Dương Dương mày đừng như vậy, cô xin mày, cô quỳ xuống xin mày.”

Diệp Thanh Dương khinh bỉ, cái loại người miệng hổ gan thỏ, dối trá đến cực điểm.Học sinh xung quanh đó càng ngày càng nhiều, có người chỉ ngoái nhìn rồi đi vào trường, có người thì đứng hóng hớt từ xa, xì xào bàn tán.“Vậy cứ xử lý theo ý Trừng Trừng đi.”

Cuối cùng cậu và Lục Cảnh Trừng cũng không thể vào lớp học được, cảnh sát đến, bọn họ cùng nhau đến đồn công an.Lúc Vương Tuệ biết chuyện của ba và anh trai mình, khiếp sợ thốt lên: “Bọn họ điên rồi ư?”

Lục Cảnh Trừng gọi điện thoại cho bha mình, kể sơ qua mọi chuyện, bảo ông cho người đến đồn cảnh sát một chuyến.

Ba Lục Cảnh Trừng hoàn toàn không ngờ được chỉ một buổi sáng thôi mà con trai mình đã bị đe doạ đến tính mạng rồi, vừa lo vừa sợ đích thân nhanh chóng đến gặp hắn.Lục Cảnh Trừng vẫn không yên lòng, buổi tối hôm đó lúc Diệp Thanh Dương cởi quần áo đi tắm rửa, hắn lại kiểm tra một lần dưới con mắt không thể tin nổi của Diệp Thanh Dương.

Được ông chủ tai to mặt lớn như vậy ghé thăm, ngay cả cục trưởng cục cảnh sát cũng phải kinh sợ.Diệp Thanh Dương nghĩ đến mà sợ đến đổ mồ hôi lạnh, cậu xông lên giằng lấy cái dao trong tay Vương Việt ném xuống đất, còn đấm cho ông ta một cú.

Ba Lục Cảnh Trừng nhìn qua nhìn lại cả nửa ngày, thấy con trai yêu quý của mình không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cầm dao hại người, lại còn là ngay trước cổng trường học bao nhiêu học sinh đi qua đi lại, chuyện này không thể xử lý nhẹ nhàng được!” Ba Lục Cảnh Trừng lạnh lùng nói.

Cục trưởng gật đầu, “Đây là điều đương nhiên.”

“Tuy trên người Trừng Trừng và bạn của thằng bé không có vết thương nào, nhưng chắc chắn cũng bị tổn hại về tâm lý, còn học sinh khác đi ngang qua nữa, ảnh hưởng không nhỏ đâu, chuyện này nghiêm trọng như vậy, tôi mong anh sẽ xử lý một cách quyết liệt nhất.”Diệp Hồng đau khổ nói: “Mẹ cũng không định bắt con phải bỏ tiền, nhưng mà con cũng có sinh ngay đâu, bây giờ ba con cần tiền như vậy chẳng lẽ con nhẫn tâm ngoảnh mặt làm ngơ ư?”Đám học sinh đứng xem sợ hết hồn, có mấy người chạy vào phòng trực tìm bảo vệ.

“Tất nhiên rồi.” Cục trưởng nghiêm túc nói.

Ba Lục Cảnh Trừng ở lại nói chuyện một lúc lâu mới đưa Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng về trường học, còn mình thì về công ty.

Chuyện lớn như vậy xảy ra, ngay sáng ngày hôm đó, đài truyền hình cử người đến Nhất Trung phỏng vấn, phụ huynh học sinh cũng gọi điện dồn dập, yêu cầu nhà tăng cường công tác quản lý và bảo vệ học sinh.Diệp Hồng đành phải im lặng.

Hiệu trưởng từ chối nhận phỏng vấn, ban quản lý an ninh nhà trường họp khẩn cấp, đưa ra biện pháp giữ an toàn cho học sinh toàn trường.Vương Việt nhìn ánh mắt như xem hài kịch của bọn họ, trong lòng tràn đầy lửa giận, cả đời ông ta chưa từng bị khinh thường, bị cười nhạo như bây giờ.

Diệp Hồng bấy giờ vẫn còn choáng váng, bà ta không thể nào ngờ được chuyện của Vương Phàm còn chưa giải quyết xong thì Vương Việt lại phạm tội như vậy, mà tính chất sự việc còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Bà ta ngơ ngác ngồi trong đồn cảnh sát, khóc cạn cả nước mắt.

“Bà về đi, sau này đừng tiếp tục gây khó dễ cho Diệp Thanh Dương nữa, bà xem cả nhà bà đã gây ra chuyện gì rồi này.” Cảnh sát thở dài.Diệp Hồng khóc lóc muốn kéo Vương Việt ra khỏi Lục Cảnh Trừng, nhưng lại không tài nào kéo nổi.“Cũng tại ba mẹ tôi mất sớm, tôi còn hiền lành dễ bắt nạt nữa.”

Diệp Hồng khóc rống lên, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Bà ta vừa khóc vừa về nhà của Vương Phàm, lấy tiền bắt đầu tìm luật sư.

Chỉ trong mấy ngày bà ta như bị rút cạn sức lực, không còn tâm trạng đâu mà tranh cãi với người khác.

Lúc Vương Tuệ biết chuyện của ba và anh trai mình, khiếp sợ thốt lên: “Bọn họ điên rồi ư?”

Diệp Hồng khóc lóc nói: “Tuệ Tuệ, bây giờ trong nhà chỉ còn hai mẹ con mình thôii, chúng ta phải giúp ba và anh con đúng không.”Muốn làm Lục Hạ Huệ hả!

“Giúp thế nào bây giờ?” Vương Tuệ đỡ bụng nói.

“Bây giờ phải đi mời luật sư, nhưng mà tốn nhiều tiền lắm, mẹ không còn nhiều,cũng khổng hiểu biết lắm, con đi tìm luật sư với mẹ được không.”

“Tìm thì tìm được, nhưng con cũng không có tiền.” Vương Tuệ ngước đầu, “Tièn của con bây giờ phải để dành mua sữa bột cho đứa bé trong bụng rồi.”

Diệp Hồng đau khổ nói: “Mẹ cũng không định bắt con phải bỏ tiền, nhưng mà con cũng có sinh ngay đâu, bây giờ ba con cần tiền như vậy chẳng lẽ con nhẫn tâm ngoảnh mặt làm ngơ ư?”“Ông ta có dao đó, cẩn thận phía sau!”

“Con kết hôn rồi, bây giờ con không còn trách nhiệm gì nữa. Tiền con kiếm được còn chẳng đủ tiêu, tiền tiết kiệm cũng phải đưa cho ba mẹ, vậy con phải sống sao? Đứa con trong bụng con phải làm sao?”“Đi tắm đi.”

“Đồ bất hiếu!” Diệp Hồng nhìn con gái mình, xót xa nói: “Ba mày ngày thường có bạc đãi mày bao giờ không, chồng mày đi công tác còn cho mày về nhà ở, ba mẹ nuôi mày lớn từng này, bây giờ ba mày xảy ra chuyện, hỏi tiền mày thì mày lại từ chối là sao?”Ba của Lục Cảnh Trừng nghe xong, thở dài nói: “Thằng bé này thật sự rất đáng thương, con người ấy mà, ai chẳng có lòng tham không đáy, nhỏ tuổi như vậy lại không nơi nương tựa, còn có một căn nhà người người ước ao. Xung quanh toàn sói hung hổ ác, chửng trách Trừng Trừng lúc nào cũng lo lắng cho thằng bé.”

Vương Tuệ bất đắc dĩ lườm bà ta một cái, “Con là con gái ba mẹ, ba mẹ nuôi con là trách nhiệm của ba mẹ, không đúng à? Con trai con cũng gọi hai người một tiếng ông ngoại bà ngoại, đối xử tốt với nó là chuyện bình thường. Mẹ mà còn nhiều lời nữa thì con sẽ không đi tìm luật sư với mẹ đâu. Mẹ nhờ con giúp mẹ mà giờ còn mắng con à.”

Diệp Hồng đã sụp đổ rồi, không có người nương tựa bà ta sẽ không chịu được, tủi thân nói: “Mẹ không mắng con, mau đứng lên đi, chúng ta đi tìm luật sư.”

Vương Tuệ lúc này mới xuống giường, chào mẹ chồng một tiếng rồi ra ngoài.“Đúng vậy đó Dương Dương, nó trẻ người non dạ, vẫn chưa trưởng thành mà, sao nó có thể chịu khổ như vậy được!” Diệp Hồng khóc lóc nói.

“Mẹ chồng con phiền chết đi được.” Vương Tuệ ra khỏi nhà mới dám cằn nhằn với Diệp Hồng: “Không biết chồng con đi công tác ở đâu mà giờ vẫn chưa về, nếu không phải bây giờ con đang mang thai chắc con đánh nhau với bà ta mất. Ở nhà mình vẫn là thoải mái nhất.”Ông ta vươn tay định bắt Diệp Thanh Dương, nhưng Lục Cảnh Trừng nhanh hơn đạp cho ông ta một phát: “Đừng có động vào cậu ấy.”

“Vậy con phải cố gắng giúp ba con đấy.”Bạn cùng lớp Lý Lôi thấy cậu đi ăn một mình thì đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi:”Hôm nay Lục Cảnh Trừng không đi cùng cậu à?” “Cậu ấy về nhà rồi.” Diệp Thanh Dương nói.

“Con mà không muốn giúp ba con còn đi với mẹ chắc? Mẹ mà nói nữa là con đi về đấy.”

Diệp Hồng đành phải im lặng.Lòng sĩ diện trong người ông ta bạo phát, Vương Việt móc con dao nhỏ treo trên chìa khóa ra, đẩy ra, đâm về phía Lục Cảnh Trừng.

Bọn họ bắt xe, đến văn phòng luật sư vừa tìm được trên mạng.“Bà về đi, sau này đừng tiếp tục gây khó dễ cho Diệp Thanh Dương nữa, bà xem cả nhà bà đã gây ra chuyện gì rồi này.” Cảnh sát thở dài.

Thế nhưng vừa mới xuống xe đi được khoảng 100 mét, Vương Tuệ đột nhiên nhìn chằm chằm vào một người đàn ông không chớp mắt.Anh ta không ngờ Vương Tuệ sẽ sảy thai, anh ta chỉ nhất thời hồ đồ phát sinh quan hệ với đồng nghiệp của mình, anh ta cũng rất chờ mong đứa con này ra đời, nhưng bây giờ, đứa trẻ không còn nữa.

Người kia cao chừng một mét tám, đứng trong đám đông cũng khá dễ thấy, anh ta đang ôm một người phụ nữ rất xinh đẹp, thân mật hôn cô gái một cái, vừa nói vừa cười.

Vương Tuệ lập tức nổi điên xông tới, đẩy tất cả mọi người ra người, chạy tới trước mặt người đàn ông căm tức nhìn anh ta.Cô bé lắc đầu, vẫn còn đang sợ hãi, “Khiếp quá đi mất, ông ta điên rồi à?”

Triệu Uy vừa nhìn thấy Vương Tuệ lập tức buông người phụ nữ kia ra, chột dạ nhìn Vương Tuệ.

Vương Tuệ phát điên chỉ vào cô gái bên cạnh Triệu Uy: “Sao anh bảo anh đi công tác cơ mà? Anh bảo còn nửa tháng nữa anh mới về cơ mà? Thế đây là cái gì! Anh đi công tác trên người con đàn bà này à?! Triệu Uy, con mẹ nó anh có còn là người không!”

Vương Tuệ vừa nói vừa cầm túi đánh Triệu Uy.Vương Tuệ bất đắc dĩ lườm bà ta một cái, “Con là con gái ba mẹ, ba mẹ nuôi con là trách nhiệm của ba mẹ, không đúng à? Con trai con cũng gọi hai người một tiếng ông ngoại bà ngoại, đối xử tốt với nó là chuyện bình thường. Mẹ mà còn nhiều lời nữa thì con sẽ không đi tìm luật sư với mẹ đâu. Mẹ nhờ con giúp mẹ mà giờ còn mắng con à.”

Trước bàn dân thiên hạ, Triệu Uy cũng biết xấu hổ, anh ta vội vàng giữ Vương Tuệ lại, “Tuệ Tuệ, đây chỉ là hiểu lầm thôi, em đừng kích động.”Ông ta là người lớn, chẳng lẽ là không đấu lại bọn trẻ con này sao?

“Hiểu lầm cái con khỉ, tôi vừa nhìn thấy anh hôn cô ta! Đồ dối trá!”

Chị ta nói xong, quay sang nhìn cô gái bên cạnh Triệu Uy, nhổ một bãi nước bọt: “Cái loại đàn bà đê tiện, mặt dày không biết xấu hổ!”

Người phụ nữ kia cũng tức giận hét lên: “Triệu Uy!”

Triệu Uy bực mình nói: “Thôi đi, Vương Tuệ cô bình tĩnh lại đi, vẫn còn đang ở ngoài đường đấy!”

Vương Tuệ vừa thấy anh ta bênh cô gái kia phẫn nột tăng lên gấp mấy lần, lại xông tới đánh Triệu Uy: “Anh còn sợ mất mặt à? Anh dám làm mà không dám chịu!”Chị ta nói xong, quay sang nhìn cô gái bên cạnh Triệu Uy, nhổ một bãi nước bọt: “Cái loại đàn bà đê tiện, mặt dày không biết xấu hổ!”

Người phụ nữ kia kéo Triệu Uy lại, còn Diệp Hồng giữ Vương Tuệ, tách hai người ra.

Ai mà ngờ được Vương Tuệ vừa bị kéo ra đã trở tay xông đến đánh cô kia.

“Hồ ly tinh, không có liêm sỉ, đồ giựt chồng người khác! Đồ khốn nạn!”

Cô kia cũng không chịu yếu thế, đánh lại: “Cô chanh chua như vậy chẳng trách không giữ được chồng, lại còn đi trách người khác!”

Triệu uy sốt ruột ôm lấy tình nhân, đẩy Vương Tuệ một cái.Diệp Hồng kêu khóc muốn bắt lấy vai Diệp Thanh Dương, lại bị Lục Cảnh Trừng cản lại.“Lúc đó anh đang ở nhà mà, em sợ anh lo lắng.”

Vương Tuệ không đứng vững, cứ thế ngã xuống đất, ngay sau đó có vết máu chậm rãi chảy ra.

Triệu Uy kinh ngạc, buông tình nhân ra chạy đến dìu Vương Tuệ.

Vương Tuệ nhìn vết máu trên quần, lẩm bẩm nói, “Con của tôi, con trai của tôi, con trai của tôi…”“Thật mà, anh nhìn xem em có mất miếng da nào không?”

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi cấp cứu đi!” Triệu Uy quát Diệp Hồng.

Diệp Hồng ngơ ngác nhìn Vương Tuệ chảy máu đầy quần áo, ngón tay ấn điện thoại cũng run rẩy không ngừng.

Cuối cùng vẫn không giữ được đứa trẻ, Vương Tuệ ngơ ngác nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, nước mắt chảy xuống ướt cả mặt.Chồng và con trai thì đi tù, con gái thì sảy thai, cả nhà không có ai được yên ổn, Diệp Hồng ngồi bên giường bệnh của Vương Tuệ, âm thầm rơi nước mắt.

Triệu Uy đứng dựa vào tường ngoài phòng bệnh, không dám đi vào, cũng không dám đối mặt với sự thật vừa mất đi con trai.

Anh ta không ngờ Vương Tuệ sẽ sảy thai, anh ta chỉ nhất thời hồ đồ phát sinh quan hệ với đồng nghiệp của mình, anh ta cũng rất chờ mong đứa con này ra đời, nhưng bây giờ, đứa trẻ không còn nữa.

Diệp Hồng nhìn con gái của mình, không nói nên lời.

Nước mắt của bà ta mấy ngày nay gần như sắp cạn rồi, bà ta không hiểu đang yên đang lành sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.Lý Lôi kinh ngạc, “Đù má, sao mà có người mặt dày quá vậy, họ hàng với nhau mà tàn nhẫn thật đấy!”

Chồng và con trai thì đi tù, con gái thì sảy thai, cả nhà không có ai được yên ổn, Diệp Hồng ngồi bên giường bệnh của Vương Tuệ, âm thầm rơi nước mắt.Diệp Thanh Dương cười cười, “Đúng vậy.”

Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play