Diệp Thanh Dương còn đang diễn kịch tình cảm thầy trò với Trương Dã thì đột nhiên nghe thấy giọng Lục Cảnh Trừng vang lên phía sau lưng: “Hai người làm cái gì đấy, bỏ tay ra.”
Diệp Thanh Dương nhìn hắn, cậu nghĩ nếu bây giờ mà nói tối nay cậu sẽ cho Trương Dã cùng ôn tập với hắn nhất định Lục Cảnh Trừng sẽ bùng nổ luôn. Cho nên cậu lựa chọn im lặng không nói gì.
Thế nhưng cho dù như vậy, buổi tối hôm đó lúc cậu đến nhà Trương Dã, sắc mặt Lục Cảnh Trừng có vẻ không dễ chịu tí nào.
Diệp Thanh Dương cảm thấy hắn đúng là nói một đằng làm một nẻo: “Tôi đi dạy học mà, sẽ không đi quá giới hạn đâu.”
Lục Cảnh Trừng:!!!
“Cậu còn muốn đi quá giới hạn nữa à?”
“Tất nhiên là không rồi.” Diệp Thanh Dương nói: “Cậu mà còn nói nữa thì dạy học cũng thành đi quá giới hạn mất.”
“Dạy học không tính là đi quá giới hạn, nhưng ai mà biết được cậu có đi quá giới hạn với học sinh không?”
Diệp Thanh Dương cười khẽ: “Cậu nghĩ gì vậy, tôi không thích kiểu người như Trương Dã đâu.”
Lục Cảnh Trừng gật đầu, đúng vậy, cậu thích kiểu người như tôi cơ mà.
Hẵn nghĩ như vậy, tâm trạng cũng thoải mái lên một chút.
“Cậu đi đi.” Lục Cảnh Trừng nói.
Lúc này Diệp Thanh Dương mới lên xe đi đến nhà Trương Dã.
Kì thi tháng đang tới gần, Trương Dã theo chủ nghĩa nước đến chân mới nhảy, bây giờ đang ôn tập rất chăm chỉ.
Kiến thức nền tảng của cậu ta rất kém, nhiều chỗ chưa nắm rõ, cũng nhiều vấn đề thắc mắc, hai tiếng trôi qua cậu ta mới làm xong nửa tờ đề.
“Dạy thêm giờ được không?” Trương Dã nhìn tờ đề còn trống một phần tư: “Nếu không làm xong thì tối nay tôi không ngủ yên được.”
Diệp Thanh Dương thấy cậu ta có chí tiến thủ lại còn tích cực như vậy, cũng không đành lòng từ chối, đồng ý nói: “Được, vậy để tôi nói với Lục Cảnh Trừng một tiếng.”
Trương Dã cạn lời: “Cậu còn phải báo cáo với cậu ấy nữa à, cậu ấy là đại sư huynh của tôi chứ có phải sư trượng đâu, sư phụ mà cũng phải báo cáo với đồ đệ à?”
“Không phải thế.” Diệp Thanh Dương nói: “Cậu ấy là đồ đệ được cưng chiều nhất, đây là quyền lợi riêng của cậu ấy.”
Trương Dã tặc lưỡi: “Thế thì cưng chiều hơi quá rồi đấy, cùng là đồ đệ như nhau mà cậu còn phân biệt đối xử.”
“Thì tôi với cậu ấy thân nhau mà.” Diệp Thanh Dương rõ ràng là đồ tiêu chuẩn kép.
Trương Dã:… Cậu ta còn có thể nói gì đây, nói Đại sư huynh thật trâu bò à?
Diệp Thanh Dương đi ra ngoài gọi điện thoại cho Lục Cảnh Trừng: “Chắc phải một tiếng nữa tôi mới dạy xong, cậu cứ ở kí túc xá làm bài đi nhé, lát nữa tôi về sẽ chữa cho cậu.”
Lục Cảnh Trừng:???
“Không phải cậu bảo chỉ dạy hai tiếng thôi sao?”
“Trương Dã vẫn chưa làm xong đề, sắp phải thi tháng rồi, cậu ấy nhiệt tình học tập như vậy, tôi là thầy giáo không thể mặc kệ được.”
“Vậy sao lúc trước cậu còn hứa với tôi?”
“Đây là tình huống đặc biệt mà, lần sau sẽ không như thế nữa.” Diệp Thanh Dương nói.
Lục Cảnh Trừng:…
Lục Cảnh Trừng tức giận không nói gì, hắn cảm thấy Diệp Thanh Dương quan tâm Trương Dã quá mức rồi.
Lúc trước không có Trương Dã, Diệp Thanh Dương luôn ưu tiên hắn đầu tiên, chỉ quan tâm đến thành tích của hắn, chỉ dạy kèm cho hắn.
Tự dưng không biết ở đâu chui ra một tên Trương Dã, suốt ngày bắt hắn phải chia sẻ thì thôi, bây giờ Diệp Thanh Dương lại còn đi dạy kèm cho Trương Dã tối muộn rồi cũng không thèm về, để hắn ở kí túc xá một mình.
Bây giờ hắn là gì đây? Quý phi chờ được hoàng thượng lật thẻ bài à?
Lục Cảnh Trừng càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng.
Công việc này Diệp Thanh Dương không thể làm tiếp nữa, phải bỏ đi thôi, nếu không sau này nếu hắn muốn gặp Diệp Thanh Dương còn phải hẹn trước mất.
Lục Cảnh Trừng vừa nghĩ vừa tức giận làm đề.
Lúc Diệp Thanh Dương về kí túc xá không hiểu sao thấy hơi chột dạ, còn mua hạt dẻ nướng về dỗ Lục Cảnh Trừng.
“Vẫn còn nóng, tôi mua cho cậu đấy.”
“Đừng hòng lấy thứ này dỗ tôi.” Lục Cảnh Trừng bóc một hạt ăn thử, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lục Cảnh Trừng đút cho cậu một ít hạt dẻ, nói tiếp: “Sau khi thi tháng cậu đừng dạy kèm cho Trương Dã nữa, nếu cậu ta cần gia sư tôi sẽ giúp cậu ta tìm, sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại cũng được luôn.”
Diệp Thanh Dương ăn hạt dẻ được hắn đút cho, do dự nói: “Như vậy không hay lắm đâu.”
Một tháng nay Trương Dã học hành rất chăm chỉ, mà cậu cũng thích đi dạy học, cho nên tạm thời cậu vẫn chưa muốn nghỉ việc.
“Nhưng mà tôi rất thích công việc này.”
Lục Cảnh Trừng:!!!
Tay Lục Cảnh Trừng không cầm nổi hạt dẻ nữa: “Cậu nói cái gì? Cậu thích? Diệp Thanh Dương cậu nói thật cho tôi nghe cậu thích dạy học hay là thích học sinh của cậu? Quan hệ của cậu và Trương Dã là thế nào? Đột nhiên muốn dạy kèm cho cậu ta thì thôi, hôm nay còn về muộn, bây giờ lại nói rất thích?”
Lục Cảnh Trừng đập hạt dẻ xuống bàn: “Không phải cậu thích tôi sao? Cậu bắt cá hai tay như vậy coi có được không hả?”
Diệp Thanh Dương:???
“Tôi thích cậu á?”
“Chứ không thì sao?” Lục Cảnh Trừng nói: “Chính miệng cậu nói như vậy mà, cậu nói muốn thu hút sự chú ý của tôi còn gì, cậu là ái phi của tôi còn gì?”
Diệp Thanh Dương:!!!
Diệp Thanh Dương khóc không ra nước mắt, oan cho tôi quá, tôi muốn thu hút sự chú ý của cậu nhưng mà là để kết bạn với cậu.
Chỉ là bạn thôi!
Không phải bạn trai!
Còn ái phi nữa, chẳng phải chỉ là trò đùa thôi sao? Chủ yếu là để chọc tức Bách Nhạc thôi, sao lại coi là thật được?!
Diệp Thanh Dương:…
“Nói gì đi chứ? Tôi nói không đúng à?” Lục Cảnh Trừng cực kì khí thế.
Diệp Thanh Dương:…
Cũng không phải không đúng, nhưng mà cậu là thẳng nam cơ mà? Cứ coi như cậu không phải thẳng nam đi thì tôi cũng là thẳng nam, ok?
Hiểu lầm lớn rồi, Diệp Thanh Dương chỉ đành nở một nụ cười cực kì lúng túng: “Đúng là tôi nói muốn thu hút sự chú ý của cậu, nhưng mà tôi nhớ rõ ràng lúc đó tôi cũng nói là tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi, không phải bạn trai.”
Giọng của cậu rất nhỏ, càng ngày càng yếu dần đi, sợ rằng mình bất cẩn một chút thì tình bạn của hai người cũng đi tong luôn.
Lục Cảnh Trừng:!!!
Lục Cảnh Trừng kinh ngạc: “Cậu nói gì? Chỉ là bạn thôi sao?”
Diệp Thanh Dương:… Tất nhiên là không phải rồi bạn hiền.
Diệp Thanh Dương nói từng chữ một, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đương nhiên là tôi thích cậu, nhưng mà anh Lục ơi, thích này là thích giữa bạn bè với nhau thôi, là tình bạn thuần khiết, tình đồng chí xã hội chủ nghĩa ấy.”
Lục Cảnh Trừng:…
Lục Cảnh Trừng khiếp sợ nhìn cậu, há miệng như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Lúc này hắn mới nhớ ra, ngay từ lúc bắt đầu Diệp Thanh Dương chưa lần nào chính miệng nói ra là cậu thích hắn, chẳng qua là đám Bách Nhạc Trần Nguy cảm thấy cậu rất đáng yêu, không giống con trai bình thường, nghĩ cậu là gay, cho rằng cậu thích hắn.
Nhưng mà Diệp Thanh Dương từ đầu tới giờ chưa từng nói thích hắn.
Lục Cảnh Trừng đột nhiên cảm thấy rất thất vọng, không biết nên nói gì, chỉ có thể “ờ” một tiếng, nghiêng đầu đi, ánh mắt có vài phần né tránh.
Diệp Thanh Dương thấy hắn như vậy tâm trí cũng loạn cả lên, không hiểu sao lại thấy đau lòng.
Cậu lấy hạt dẻ đưa đến gần tay Lục Cảnh Trừng: “Anh Lục, ăn hạt dẻ đi.”
Lục Cảnh Trừng chỉ “ừ” một tiếng, cầm lấy hạt dẻ nhưng không ăn, chăm chăm nhìn xuống tờ đề đang làm.
Một lúc sau hắn mới cầm bút lên, nhẹ giọng nói: “Cậu bận gì thì đi làm đi, tôi còn chưa làm xong đề này.”
Hắn vừa nói vừa cúi đầu làm bài.
Diệp Thanh Dương nhìn gò má của hắn: “Tôi thật sự rất thích cậu, thích nhất trong số những người tôi từng gặp, cho nên tôi coi cậu là bạn thân nhất của tôi.”
Lục Cảnh Trừng lại “ừ”, không nói thêm gì khác.
Trong lòng Diệp Thanh Dương vẫn còn thấp thỏm: “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”
“Ừ”. Lục Cảnh Trừng gật đầu.
Chỉ là nãy giờ hắn vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Diệp Thanh Dương.
Hắn không phải người giỏi che giấu cảm xúc, tâm trạng như thế nào đều thể hiện trực tiếp mà chân thành.
Hắn không thể nào chấp nhận được sự thật từ trước tới giờ chỉ có hắn đơn phương thích người ta, bởi vì hiểu lầm lâu như vậy, hắn không thể bình tĩnh trong chốc lát được.
Tâm trạng của hắn bây giờ đang rất hỗn loạn, không biết nên đối mặt với Diệp Thanh Dương như thế nào, cho nên hắn lựa chọn không nhìn Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương thấy hắn như vậy, cuối cùng cũng lui về bàn học của mình, yên lặng nằm úp sấp xuống, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hắn một cái. Nhưng có liếc bao nhiêu lần cũng chỉ thấy bóng lưng hơi cong của hắn, không nhìn thấy mặt.
Lục Cảnh Trừng trước giờ vẫn cho rằng cậu thích hắn sao? Diệp Thanh Dương im lặng nghĩ, hắn ở chung kí túc xá với cậu, ngủ chung một giường, giúp đỡ cậu rất nhiều chuyện, ngay cả lúc đùa giỡn gọi bệ hạ ái phi hắn cũng đáp lời.
Nếu là như vậy…
Diệp Thanh Dương cảm thấy rất khó tin, cậu nhìn Lục Cảnh Trừng, trong lòng loạn như cào cào, cuối cùng cũng ý thức được Lục Cảnh Trừng thật sự thích cậu.
Nếu như không thích cậu, Lục Cảnh Trừng chắc chắn sẽ không để ý đến cậu, hoặc là từ chối sự tiếp cận của cậu một cách rõ ràng.
Nhưng hắn không làm như vậy.
Hắn lúc nào cũng phối hợp với cậu, quan tâm chăm sóc cậu, thậm chí còn chủ động ngủ chung với cậu, hắn vẫn luôn thích cậu, chỉ là hắn chưa nói ra mà thôi.
Trong suy nghĩ của Lục Cảnh Trừng, hai người là anh tình tôi nguyện, ngầm hiểu ý nhau.
Cho nên hắn thoải mái chơi trò bệ hạ ái phi với cậu, không hề che dấu dục vọng độc chiếm của mình, lúc nào cũng dành cho cậu sự quan tâm đặc biệt nhất.
Bởi vì đối với Lục Cảnh Trừng hai người không phải là bạn, mà là bạn trai.
Diệp Thanh Dương lấy hai tay che mặt, hận không thể đảo ngược thời gian, nếu biết trước thế này cậu nhất định sẽ không nói muốn thu hút sự chú ý của hắn nữa.
Cậu nằm nhoài trên bàn, tâm trí rối như tơ vò.
Buổi tối hôm đó, Lục Cảnh Trừng không ngủ cùng Diệp Thanh Dương nữa.
Diệp Thanh Dương im lặng nhìn hắn trèo lên giường, muốn hỏi hắn không cần cậu ngủ cùng à, lại cảm thấy lời này không cần thiết phải nói ra.
Làm bạn tốt không nhất thiết phải ngủ cùng nhau, Lục Cảnh Trừng ngủ chung với cậu là vì hắn thích cậu, bây giờ cậu đã nói cậu chỉ coi hắn là bạn, Lục Cảnh Trừng sao có thể leo lên giường cậu ngủ được nữa.
Diệp Thanh Dương nằm trên giường lăn qua lăn lại, cảm thấy kí túc xá yên lặng đến ngột ngạt.
Nếu là ngày thường, vào lúc này cậu và Lục Cảnh Trừng sẽ chui trong ổ chăn, cùng nhau nói chuyện, nhưng bây giờ Lục Cảnh Trừng im lặng, cậu cũng biết phải nói gì.
Diệp Thanh Dương nhìn căn phòng tối đen, chỉ hy vọng ngay mai mau đến, bầu không khí giữa cậu và Lục Cảnh Trừng không còn im lặng như vậy nữa.
Cậu nghĩ như thế, dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cậu mơ thấy Lục Cảnh Trừng đang đứng bên bờ biển đưa lưng về phía, cậu gọi to tên của hắn nhưng dường như Lục Cảnh Trừng không nghe thấy, cũng không quay đầu lại.
Diệp Thanh Dương chạy về phía hắn, cuối cùng lại sóng biển vỗ ào ào đánh thức.
Trời đã sáng, Diệp Thanh Dương nhìn về phía giường của Lục Cảnh Trừng, không có bóng người.
Cậu lập tức bật dậy, gọi to: “Anh Lục!”
Không có ai trả lời.
Diệp Thanh Dương xuống giường, thấy có đồ ăn sáng đặt trên bàn, là bánh bao, hôm qua cậu nói với Lục Cảnh Trừng cậu muốn ăn bánh bao.
Bên cạnh bánh bao có một tờ giấy, Diệp Thanh Dương cầm lên, thấy trên đó viết: “Tôi đến lớp học trước, cậu đi sau nhé.”
Diệp Thanh Dương thấy trong lòng vừa đau vừa xót… Lục Cảnh Trừng đang né tránh cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT