Tương Ly thuật muốn sử dụng cần phải lấy tình cảm làm vật dẫn, dẫn độ đến một vật khác. Nói cách khác, nếu ai muốn cho người khác trúng thuật pháp này nhất định phải tự mình ra tay. Muốn trừng phạt kẻ bội bạc, chỉ có đương sự mới có tình cảm tương ứng, ra tay mới có thể không lưu tình chút nào, mà lòng ghen ghét cũng là như thế, cho nên về sau mới biến thành cấm thuật.
Công chúa Ưng tộc tất nhiên biết điểm này, trước tiên mua được một thị nữ. Tuy Bạch Chân không thích có người hầu hạ, nhưng dù sao đang ở Thiên cung, cũng phải có người bưng trà đưa nước, liền để lại một hai thị nữ hầu hạ bên mình.
"Thiên Quân, Khánh Cơ công chúa không biết muốn làm cái gì, hình như mua được thị nữ trong cung của Bạch Chân Thượng Thần, liệu có gì không ổn không?"
"Ta biết nàng ta gần đây đang xem một số thuật về dẫn độ. Tâm tư của tiểu nữ tử đơn giản chỉ là gút mắt tình yêu. Ta thấy trong bữa tiệc đại hôn của Dạ Hoa, nàng ta vẫn luôn muốn chế tạo cơ hội trò chuyện với Chiết Nhan Tôn Thần, có lẽ có liên quan đến phương diện này. Chẳng qua nàng ta cũng không làm ra chuyện gì khác người, sau này Chiết Nhan Tôn Thần có truy cứu cũng là chuyện của nàng ta. Lúc trước Chiết Nhan Tôn Thần độ kiếp niết bàn, hắn không phải không biết ta có tham dự trong đó, nhưng về sau cũng không hưng sư vấn tội, vì một tiểu cô nương, quá lắm là bắt ta định tội mà thôi." Sắc mặt Thiên Quân hơi đanh lại: "Huống hồ lần trước Bạch Chân Thượng Thần vô lễ như thế, chỉ kiếm vào ta, ta cũng không trách phạt, công chúa này có tâm giúp ta hết giận, chúng ta cứ vui vẻ xem diễn đi."
"Thiên Quân thánh minh."
————— Trong Mặc Nhiễm Cung —————
"Công chúa, Bạch Chân Thượng Thần hôm nay sẽ đến Thượng Thanh Trì tắm gội, tuy cũng không cho người hầu hạ, nhưng ngọc hồ lô kia sẽ tháo xuống đặt ở chỗ Thái tử phi bảo quản."
"Ừm, ta biết rồi." Khánh Cơ hơi hơi mỉm cười, sai thị nữ kia đi chuẩn bị.
Bạch Chân được Bạch Thiển đề cử, nói Dược trì trong Thượng Thanh Trì không tồi, ngâm một chút sẽ có tác dụng dưỡng thương, liền thừa dịp lần này thoải mái hưởng thụ một phen, cũng không cho người khác đi theo. Nghĩ Thiên cung này cung cấm nghiêm ngặt, lại có Bạch Thiển và Dạ Hoa, sẽ không ai có cơ hội hại mình, bình thuốc Chiết Nhan cho cứ để ở chỗ Bạch Thiển, đỡ cho mình đang lúc chỉ một thân một mình lại thấy vật nhớ người.
——— Uẩn Vật Điện ———
"Tham kiến thủ lĩnh đại nhân."
"Đây chẳng phải là Ngọc Nhạc cô nương hầu hạ Bạch Chân Thượng Thần sao?"
"Bạch Chân Thượng Thần đang tắm gội, cần đúng giờ dùng thuốc đựng trong ngọc hồ lô mang theo bên người, liền sai ta tới lấy."
"Có thủ lệnh của Thái tử phi không?"
"Bạch Chân Thượng Thần sốt ruột sai ta đến lấy thuốc, chưa kịp tìm Thái tử phi lấy thủ lệnh. Ta sợ chậm trễ canh giờ, lỡ dược tính của Thượng Thần, liền vội vàng tới đây."
"Cái này... Cô nương chớ có làm khó ta, không có thủ lệnh của Thái tử phi, bất luận kẻ nào cũng không được..."
Một luồng ánh sáng trắng hiện lên, Khánh Cơ làm chú hôn mê. Thị vệ không chú ý đến phía sau, cũng sẽ không ngờ có kẻ ra tay vào lúc này; lại thêm đang lúc thay ca, cửa đại điện chỉ có một người, phòng bị lơi lỏng, làm Khánh Cơ chớp được cơ hội. Khánh Cơ kỳ thật cũng không định cho thị nữ kia lấy bình thuốc đi, chẳng qua là phân tán sự chú ý của thủ lĩnh kia một chút thôi.
Tìm được bình thuốc, thi thuật xong để lại tại chỗ, lại làm Hoàn Nguyên thuật với người trông coi kia, để hắn quên hết mọi chuyện vừa rồi, ra vẻ cái gì cũng chưa phát sinh.
Bạch Thiển nghĩ tứ ca nhà mình sắp tắm gội xong rồi, liền tự đi lấy bình thuốc kia trả lại cho Bạch Chân. Bạch Chân ngâm Dược trì xong, cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái hơn hẳn, tâm tình cũng không tồi, trông thấy bình thuốc quen thuộc kia liền vui vẻ lấy một viên ăn vào. Tức khắc cảm thấy tinh thần dường như thanh minh hơn. "Dược trì này thật sự không tồi, ta thậm còn cảm thấy tu vi tăng trưởng hơn." Bạch Chân vui vẻ mà cười.
"Tứ ca, nào có khoa trương như vậy, chẳng qua thật sự có lợi mà không hại thôi. Tứ ca, huynh..." Bạch Thiển đột nhiên thấy đồng tử của Bạch Chân hơi đỏ lên, nhưng chỉ nháy mắt đã không thấy nữa, nghĩ chẳng lẽ là mình hoa mắt, hay là do đôi mắt thu hồi lại từ Tố Cẩm còn chưa thích ứng không.
"Làm sao vậy?" Bạch Chân thấy nàng nói một nửa thì ngừng, không khỏi lấy làm lạ.
"Không có gì, chắc là hoa mắt thôi."
"Sao thế, đôi mắt vẫn chưa tốt à? Muội... Nếu không để lão phượng hoàng xem cho muội xem, có phải năm đó chưa khôi phục lại không?"
"Không có gì đâu tứ ca, muội tin y thuật của Chiết Nhan mà. Hơn nữa, đã nói giúp huynh giữ bí mật, đương nhiên không thể nuốt lời được. Bằng không chẳng phải đệ nhất mỹ nhân Tứ Hải Bát Hoang đây sẽ nói muội không biết tri ân báo đáp sao." Bạch Thiển nở nụ cười xinh đẹp.
"Nha đầu này, bây giờ học được trêu ghẹo tứ ca rồi hử! Không nói chuyện với muội nữa, đã muộn rồi, ta đi nghỉ ngơi đây, đỡ phải làm thứ vướng bận trở ngại đôi tiểu phu thê tân hôn, đến lúc đó Dạ Hoa lại đuổi ta ra khỏi Tẩy Ngô Cung ~"
Bạch Chân cười, nháy mắt trở về chỗ tạm trú — Quang Diệp Điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT