Trở về Bắc Hoang, Bạch Chân cảm thấy trong lòng thật sự nghẹn muốn chết, cuối cùng vẫn quyết định tìm Tô Mạch Diệp uống rượu cho bõ tức. Ngươi có thể tìm hồ ly của ngươi, ta cũng có thể tìm bằng hữu của ta!

Tô Mạch Diệp uống rượu với Bạch Chân, nhìn đối phương uống ực từng ngụm từng ngụm một liền biết có gì kỳ quặc, tám phần là liên quan đến Chiết Nhan Thượng Thần. Kỳ thật y cũng không muốn đắc tội Chiết Nhan Thượng Thần, chỉ là cảm thấy con người Bạch Chân tiêu sái, hai người không có gì giấu nhau, là bạn chí cốt khó có được. Mỗi khi Bạch Chân uống nhiều, y cũng không dám giữ chàng lại phủ đệ của mình, cõng cũng phải đưa về rừng đào, vừa gặp Chiết Nhan Thượng Thần có thể nhìn ra được người ta không ưa mình, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ. Y hoàn toàn không có cảm tình gì khác với Bạch Chân, y thật sự chỉ thích A Lan Nhược thôi!

Bạch Chân cũng thích uống rượu nói chuyện phiếm với Tô Mạch Diệp, hai người tính tình hợp nhau, là bạn tốt tri kỷ không có gì giấu nhau, thế nào cũng sẽ không nghĩ đến ngươi luôn luôn chiều chuộng mình, luôn luôn hào phóng, cố tình lại để ý phương diện này như thế.

Tô Mạch Diệp vẫn luôn cho rằng, trong chuyện phong nguyệt, so với mình đây khó hiểu phong tình thì Bạch Chân hiếu thắng hơn nhiều, bây giờ xem ra, hẳn cũng là chậm hiểu. Chiết Nhan Thượng Thần rõ ràng là ghen lung tung, dỗ chút thì tốt rồi, cố tình Thanh Khâu Tứ điện hạ này cảm thấy đối phương vô cớ gây rối, còn bỏ nhà đi. Việc này... biết khuyên thế nào đây? Chuyện phu thê người ta, mình nhúng tay vào dù sao cũng không ổn, vậy nên chỉ có thể cùng Bạch Chân uống hết ly này đến ly khác, không dám nhiều lời.

"Hắn tiêu sái gớm! Ta vừa đi liền lanh lẹ tới thế gian với con hồ ly tinh kia của hắn. Hai người chơi đùa vui vẻ vô cùng. Chẳng phải có cái cánh thôi sao? Ta còn có chín cái đuôi!"

"Ngươi không thấy lão phượng hoàng kia cười tít hết cả mắt lại đâu... còn lấy dây thừng trêu đùa! Hắn đúng là rất có tình thú!"

Tô Mạch Diệp nghe Bạch Chân uống rượu bực tức, trong lòng cảm thấy... Đây cũng coi như biến tướng ân ái sao... Cuối cùng nhịn không nổi nữa: "Bạch huynh, tuy nói con người Chiết Nhan Thượng Thần tiêu sái không kìm chế được, nhưng dùng tình sâu vô cùng, đã vì ngươi làm bao nhiêu việc, không có khả năng bên ngoài có người khác đâu. Ngươi chớ có nghĩ nhiều. Chính ngài ấy cũng nói thế gian này không có gì có thể sánh với ngươi mà."

"Đúng vậy. Xem ra thời gian lâu rồi, thẩm mỹ cũng có vấn đề, vừa thấy người ta có cánh nên cảm giác mới mẻ chứ gì!"

"Bạch huynh, mùi dấm của ngươi nồng quá rồi!" Tô Mạch Diệp cười to.

"Ta... Ta ghen với nó!? Ta chẳng qua thương hại nó phải sống chung với cái lão phượng hoàng kia thôi. Ta đây là tức giận! Tức... Tức... Hầy... Không nói với ngươi nữa!"

"Ta cảm thấy ngài ấy cũng là ghen với ta. Ngươi cứ hay tìm ta uống rượu, không để ý tới Chiết Nhan Thượng Thần, dù là ai cũng sẽ không vui thôi."

"Hắn một con phượng hoàng đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa, chẳng lẽ không thể độ lượng một chút sao?"

"Vậy sao ngươi không hỏi, cũng không biết Chiết Nhan Thượng Thần đi làm cái gì mà đã tức giận như vậy rồi? Quan tâm sẽ bị loạn đó. Uống xong này ly thì về rừng đào đi!" Tô Mạch Diệp giơ chén rượu lên chạm vào, Bạch Chân bưng ly, suy tư một lát, không lâu sau uống một hơi cạn sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play